Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


“Mau, mau, cô mau đi làm việc đi.”
Bạch Tô bị cô thư ký nhìn chằm chằm nên rất xấu hổ, cô vội xua tay để cô thư ký nhanh chóng đi ra ngoài.
Bạch Tô cảm thấy rất đau đầu, đợi thư ký đi ra ngoài rồi cô mới ngượng ngùng cầm quyển sổ ghi chép của Phó Vân Tiêu lên và tiếp tục đọc.
Thực sự sau khi đọc quyển sổ ghi chép này, cô cảm thấy rất xúc động và hạnh phúc.
Vì như vậy làm cô cảm thấy cô đang học cùng với Phó Vân Tiêu vậy.
Bạch Tô xem một lát rồi thư ký lại tới gõ cửa phòng, nhìn.

Cô gái nhìn Bạch Tô và nói nói: “Tổng giám đốc Bạch, có người tìm chị.”
Bạch Tô hơi bất ngờ: “Ai vậy?”
“Anh ấy nói mình họ Long.”
Thư ký thành thật trả lời câu hỏi của Bạch Tô.
Bạch Tô hơi suy nghĩ rồi nói với thư ký: “Cho anh ta vào đi.”
Cô còn chưa nói xong thì ngoài cửa đã vang lên tiếng cười sảng khoái của một người đàn ông, người đàn ông đó và đi thẳng về phía Bạch Tô.
“Không cho tôi vào thì tôi cũng tự vào đấy.”
Long Diễn tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Bạch Tô, vừa nhìn đã thấy Bạch Tô đang xem quyển sổ ghi chép của Phó Vân Tiêu, anh ta nói với Bạch Tô: “Chăm chỉ như vậy sao?”
Bạch Tô bất lực cười cười, cô cất quyển sổ đi rròi nhìn Long Diễn và hỏi: “Anh đến đây làm gì vậy?”
“Tôi đến để gặp cô.

Thời gian trước tôi bận chuyện khách sạn ở nước ngoài nên không về nước được.


Về nước rồi, việc đầu tiên tôi muốn làm là đến gặp cô.

Sao, có thấy cảm động không?”
Nghe cách nói chuyện quen thuộc đó của Long Diễn, Bạch Tô không nhịn được bật cười.
“Cảm động.”
“Cô cảm động nhưng tôi rất đau lòng đấy.”
Long Diễn giả vờ như rất buồn, anh ta hơi cúi đầu xuống.
Bạch Tô khó hiểu nhìn Long Diễn, cô thắc mắc hỏi: “Anh buồn cái gì?”
Long Diễn xua tay: “Tôi còn tưởng mình còn có cơ hội để xen vào, vậy mà tôi vừa quay về đã thấy cô xem sổ ghi chép của Phó Vân Tiêu.

Vậy là hiện giờ, hai người đã làm lành với nhau đúng không?”
Bạch Tô không hề phủ nhận là coi như đã thừa nhận.
Long Diễn giả bộ nhìn Bạch Tô đày cô đơn: “Đương nhiên là hiện giờ tôi càng đau lòng rồi.

Cô và Phó Vân Tiêu làm hòa với nhau rồi rồi thì tôi làm gì còn có cơ hội nữa.”
Bạch Tô hoàn dở khóc dở cười trước kỹ năng diễn xuất thần sầu của Long Diễn.
“Thôi, anh đừng đùa nữa, có chuyện gì thì anh nói đi.

Tôi tin anh không phải là người nhàn nhã như vậy, chỉ rảnh rỗi đến đây gặp tôi.”
Bạch Tô nói vậy, Long Diễn cũng không giả bộ nữa, anh ta khôi phục vẻ mặt nghiêm túc và nhìn Bạch Tô: “Chúng tôi muốn làm khách sạn du lịch ở trong nước nên muốn hợp tác với cô.

Tôi biết Nghiêm Đình lúc còn sống có một mảnh đất ở thành phố R, bây giờ bên kia quản lý khá nghiêm.

Chúng ta có thể làm như vậy, chúng tôi đưa ra thương hiệu của mình và hợp tác với cô ở đó.”
“Tên sản phẩm có thể ghép tên hai thương hiệu của chúng ta.

Còn về việc phân chia vốn sở hữu…”
Long Diễn nói đến đây hơi suy nghĩ một lát rồi mới nhìn Bạch Tô nói: “Chúng ta 6 - 4, cô sáu tôi bốn, đây là thành ý của tôi.”
Long Diễn vừa nói xong câu đó, Bạch Tô chưa kịp trả lời thì thư ký lại vội vàng chạy tới gõ cửa.
Thư ký nói với Tô Bạch một câu: “Giám đốc Bạch, bên ngoài có người tìm cô, cô từ chối gặp hay là vẫn để tôi dẫn người vào?”
Bạch Tô hơi ngây người một chút: “Ai vậy?”
“Bên kia nói tên là Thời Hoan.”
Nghe thấy tên của Thời Hoan, Bạch Tô cúi đầu nói: “Giúp tôi từ chối cô ta.”
Bây giờ cô không hề muốn nhìn thấy Thời Hoan.

Nhưng lúc đó cô đã nghe thấy tiếng giày cao gót đi trên mặt đất và tiếng Thời Hoan dừng lại ở quầy lễ tân.
“Cô Thời Hoan, cô không thể vào trong, cô đợi tôi đi thông báo đã…”
“Tôi cứ vào đấy, tôi tin Bạch Tô đang ở bên trong.”
Thời Hoan nói rồi tiếng bước chân càng lúc càng gần, rõ dàng là cô ta đang đi nhanh tới bên này.
Bây giờ để Long Diễn ra ngoài thì đã muộn, vậy là rõ ràng cô phải chào hỏi với Thời Hoan.
Bạch Tô liếc nhìn căn phòng bên trong phòng làm việc của mình rồi bất đắc dĩ nói với Long Diễn: “Tôi hiện tại có chút việc nhà phải giải quyết, phiền anh tránh mặt vào căn phòng bên trong một chút.”
Long Diễn có vẻ rất dễ thỏa hiệp, anh ta gật đầu không có vấn đề gì rồi nói với Bạch Tô: “OK, tôi sẽ chờ cô.”
Nói xong, anh ta nhanh chóng đi vào căn phòng bên trong.
Bạch Tô nhanh chóng ngồi vào chỗ của mình, Thời Hoan cũng đẩy cửa đi vào.
Vừa vào, cô ta đã cười một nụ cười giả trân với Tô Bạch: “Tôi vào thẳng đây như vậy, chị không thấy phiền chứ? Bình thường đến chỗ của Anh Vân Tiêu, tôi cũng đi thẳng vào như vậy, không cần người khác thông báo.”
Bạch Tô nhướng mày nhìn Thời Hoan rồi cười khinh thường: “Không phiền, nhưng cô đã vào đây rồi thì tôi chỉ còn cách tiếp đón.”
Bạch Tô nói vậy nhưng Thời Hoan cũng giả vờ không tức giận.
“Hôm nay cô đến đây làm gì vậy?”
Bạch Tô hỏi thẳng.
Khóe môi Thời Hoan nhếch lên và nói: “Cũng không có gì, chỉ là muốn nói chuyện với chị một chút thôi.”
“Nói chuyện gì?”
Bạch Tô lại hỏi thẳng.
Thời Hoan cười và nói: “Tôi chỉ muốn biết trong mối quan hệ của chị và Anh Vân Tiêu, chị là người chủ động hay phụ trách lấy lòng anh ấy?”
Thời Hoan nhìn Bạch Tô khinh thường.
Bạch Tô cười: “Chúng tôi là vợ chồng, quan hệ giữa chúng tôi thế nào không liên quan gì đến người ngoài.”
“Vậy nên, chị luôn quỳ xuống và liếm cho anh ấy đúng không?”
Thời Hoan đưa luôn ra kết luận thay cho Bạch Tô.
“Bạch Tô, tôi thấy bộ đồ ngủ chị mặc hôm qua đúng là kinh tởm, chị giống như là hồ ly tinh cố tình quyến rũ đàn ông vậy.”
Thời Hoan lại nói thẳng với Bạch Tô.
Trên mặt Bạch Tô không có gì là có vẻ không vui.

Nhưng cô càng bình thản như vậy thì Thời Hoan lại càng không vui.
“Nếu cô không còn việc gì nữa thì có thể đi trước rồi.

Tôi còn phải tổ chức một cuộc họp.”
Bạch Tô nhìn thời gian.
Thời Hoan tức giận đứng lên: “Bạch Tô, tại sao mỗi lần tôi muốn nói chuyện với chị chị đều phải đi vậy, có phải chị đang cố tình trả lời lấy lệ với tôi không?”
Bạch Tô hơi nhướng mày nhìn Thời Hoan, giọng điệu vẫn đều đều: “Không, thời gian của tôi được sắp xếp cố định, nếu không tin cô có thể hỏi thư ký của tôi.

Tất cả là bởi vì cô không biết kiểm soát thời gian của mình.

Nếu cô muốn nói chuyện đàng hoàng với tôi, cô có thể đặt lịch hẹn với thư ký của tôi.”
Nói xong, Bạch Tô gọi thư ký của mình để tiễn khách.
Thờ Hoan tức đến dậm chân, cô ta không đợi thư ký Bạch Tô đến mà đã nhanh chóng ra ngoài trước.
Đợi đến khi cô ta rời đi, Long Diễn mới từ căn phòng bên trong bước ra.

Anh ta vừa nhìn theo hướng Thời Hoan bỏ đi vừa nói với Bạch Tô: “Ha ha ha, tính cô cũng tốt quá nhỉ, cô ta coi trời bằng vung như vậy mà đến đây cô vẫn còn trả lời cô ta mấy câu.

Loại người phụ nữ này phải đuổi thẳng ra ngoài mới đúng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận