Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


Trịnh Hạo thấy bộ dạng đó của Bạch Tô thì không nhịn được mà nở một nụ cười.
Cô đứng dậy nói: "Được rồi, vậy thì không bàn chuyện anh có xứng làm bạn em không nữa, anh có cái gì để ăn không, hay đồ uống cũng được?”
Nói xong thì Trịnh Hạo xoay người đi tới quầy uống nước, quầy nước bày đủ các loại đồ uống, có cocktail, có đồ ăn vặt, có thể làm thành một tiệm tạp hóa độc lập ở dây luôn.

Bạch Tô không khỏi kinh ngạc khi nhìn căn phòng này của Trịnh Hạo.
"Anh biến chỗ này thành nhà tù thật à.”
"Bày biện chỗ ở của mình thế này cũng tiện nghi quá cơ.”
Giờ Bạch Tô cũng không định ăn gì, chỉ nghĩ bụng muốn thăm quan căn nhà của Trịnh Hạo một chút.
Dù sao thì đã lâu lắm rồi không gặp, cô cũng tò mò không biết giờ anh thành người như thế nào.
Không thăm quan nhà ở của Trịnh Hạo thì không biết, tham quan một vòng rồi phải giật mình!
Biệt thự của Phó Vân Tiêu đúng tiêu chuẩn của một căn nhà cho gia đình, còn của Trịnh Hạo thì chính xác là một thế giới thu nhỏ.
Không chỉ quầy uống nước bày biện tiện nghi hết sức mà còn có cả rạp chiếu phim, phòng để quần áo thì như một trung tâm mua sắm, đủ các loại quần áo còn chưa xé mác.
Còn cả khu vực vui chơi và các loại nhạc cụ.
"Anh đúng là một trạch nam đấy, chức năng của nhà anh quá là hoàn hảo.”
Bạch Tô kinh ngạc vòng một vòng quanh nhà rồi than thở một câu.
Trịnh Hạo nở nụ cười: "Vậy sau này em cần gì có thể đến nhà anh lấy."
"Sao anh lại muốn chuyển cả thế giới bên ngoài vào trong nhà mình vậy?”
Bạch Tô nghi hoặc hỏi Trịnh Hạo.
Trịnh Hạo còn chưa trả lời Bạch Tô thì điện thoại của anh đã reo lên, anh cầm điện thoại nhìn thoáng qua rồi nghe một lúc, sao đó anh nhìn Bạch Tô áy náy nói: "Lát nữa anh phải đến công ty mở một cuộc họp, em…”

"Được, vậy thì lần sau chúng ta lại nói chuyện.”
Bạch Tô nghiêm túc nhìn Trịnh Hạo.
"Em về trước đây.”
Nói xong Bạch Tô định xuống lầu luôn.
Trịnh Hạo đưa tay ra ngăn Bạch Tô: "Đừng vội, chờ anh một chút, chúng mình cùng đi ra luôn."
"Được."
Bạch Tô trả lời, cô thấy Trịnh Hạo cũng không thay đồ trang trọng hơn, chỉ mặc bộ quần áo ở nhà, lúc ra cửa thay một đôi giày rồi đội mũ và đeo thêm khẩu trang.
Bạch Tô nhìn Trịnh Hạo: "Anh làm công việc gì vậy? Quần áo thì không chú trọng lắm nhưng lại bọc mình kín mít như vậy."
Trịnh Hạo nhìn Bạch Tô cười khẽ: "Em không biết anh làm công việc gì à?”
Anh cũng rất thắc mắc chuyện Bạch Tô lại không hề biết anh làm gì.
Thấy biểu cảm của Bạch Tô quả thật rất nghiêm túc, cô lẳng lặng gật đầu: "Ừ, không biết, anh làm gì vậy?”
"Công việc phải giữ bí mật."
Trịnh Hạo cười.
Bạch Tô vẫn đáng yêu y như trong trí nhớ anh, cô không biết anh làm gì, có thân phận gì thực ra cũng rất tốt, chí ít thì cô không cần phải mắc vào những phiền não không cần thiết.
"Được rồi, chúng ta đi thôi."
Trịnh Hạo nhìn Bạch Tô nói, Bạch Tô cũng đi nhanh theo Trịnh Hạo ra cửa.
Hai người lái xe riêng, đến một chỗ rẽ Bạch Tô và Trịnh Hạo tách ra, đi theo hướng khác nhau.

Đến khi Bạch Tô tỉnh lại vào ngày hôm sau thì phát hiện Phó Vân Tiêu vừa mới vào cửa.
"Cả đêm hôm qua anh không về nhà à?"

Bạch Tô nghi hoặc nhìn Phó Vân Tiêu.
"Trong công ty có một số việc, anh làm đến tận khuya nên ngủ luôn ở công ty, gần đây công ty mới tung ra một sản phẩm nhưng chưa tìm được người phát ngôn thích hợp."
Phó Vân Tiêu nói qua loa rồi đi vào phòng tắm rửa mặt, còn Bạch Tô thì ở phòng bếp làm bữa sáng.
Bữa sáng đã làm xong, vì chỉ có hai người nên cũng không cần quá bày vẽ, Bạch Tô trực tiếp để đồ ăn lên bàn trà, gọi Phó Vân Tiêu đến bàn trà dùng bữa.
Phó Vân Tiêu bật TV, anh có thói quen xem tin tức tài chính kinh tế trong bữa sáng.
Nhưng khi bật lên thì tình cờ TV lại đang dừng ở kênh tin tức giải trí.
Mà tin tức đang bùng nổ lúc này là: Xuất hiện bạn gái ngoài ngành giải trí của Trịnh Nãi Liêu, cô nán lại ở biệt thự của Trịnh Nãi Liêu vào đêm khuya, mặc bộ đồ thể thao rộng rãi, đi giày bệt, nghi là đang mang thai.
Trên hình là cảnh Bạch Tô tới nhà Trịnh Hạo vào tối muộn hôm qua, sau đó hai người đi ra, Trịnh Hạo che chắn rất kỹ.
Bạch Tô vừa thấy cảnh này thì cũng ngạc nhiên trong phút chốc.
Cô! Sao bỗng dưng cô lại thành bạn gái của Trịnh Nãi Liêu rồi!
Mà người kia là Trịnh Hạo!
Bạch Tô nhìn tin tức không chớp mắt, sau đó nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua nhìn thấy ở nhà Trịnh Hạo, chẳng trách anh ấy không ra ngoài, bình thường cũng đều ở trong nhà, lại còn trang trí nhà thành một chỗ ở tiện nghi như vậy.

Hóa ra là vì anh ấy là ngôi sao.
Hơn nữa lại còn là một ngôi sao lớn cực nổi tiếng.
Bạch Tô quá choáng váng, đôi đũa trong tay cô mãi không với tới đĩa đồ ăn, mắt cứ nhìn chằm chằm vào TV.
Phó Vân Tiêu liếc nhìn cô rồi khẽ nói: "Cô Bạch dạo này hoa đào đúng là phải dùng từ bay ngập trời để hình dung rồi."
Lời nói của Phó Vân Tiêu nghe có vẻ không nghiêm túc lắm nên Bạch Tô tự cho là anh đang nói giỡn.
"Vậy chắc anh hâm mộ em lắm nhỉ?"

Bạch Tô cũng nói đùa lại một câu với Phó Vân Tiêu.
Rốt cuộc thì lúc này cô vẫn chưa hiểu rõ ý tứ của anh.
Phó Vân Tiêu nhướng mày nhìn Bạch Tô, khinh khỉnh nói: "Cho nên, em có nhiều hoa đào ở bên ngoài, không giải thích với anh còn chưa tính, mà còn muốn anh biểu đạt lòng hâm mộ với em à?”
Mấy câu nói đó cũng làm Bạch Tô thấy hậm hực.
Cô cầm điều khiển định đổi kênh khác cho Phó Vân Tiêu.
"Thôi được rồi, chúng ta đổi kênh khác."
Bạch Tô cười nói.
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô: "Anh thấy xem mấy tin tức thế này cũng tốt."
Anh đang cố ý trêu tức Bạch Tô.
Bạch Tô vẫn kiên trì đổi kênh.
Sau khi ăn xong bữa sáng Bạch Tô đang dọn dẹp trong nhà thì Trịnh Hạo gọi điện tới, trong lòng cô thoải mái nên không hề do dự liền nhận điện thoại.
"Alo?"
Bạch Tô chào hỏi.
"Em đã xem tin tức chưa?”
Giọng Trịnh Hạo ở đầu bên kia điện thoại quả nhiên có vẻ hơi lo lắng.
"Em thấy rồi.”
Giọng của Bạch Tô ngược lại hết sức bình thường.
"Xin lỗi em, tại vì thân phận của anh mà làm em bị kéo vào.”
Giọng của Trịnh Hạo ở đầu bên kia có vẻ hết sức cảm thấy có lỗi.
Bạch Tô vội vàng cười nói: "Không sao, chuyện này có là gì đâu, em không ngại, có điều bọn họ lại chụp em thành phụ nữ có bầu thật là quá đáng."
"Em không sao là tốt rồi."
Trịnh Hạo có vẻ yên tâm sau khi nghe Bạch Tô nói không sao, anh nói với cô: "Giờ anh vẫn phải tham gia đoàn làm phim, quay xong anh sẽ liên lạc với em, mấy ngày này em chịu khó đeo khẩu trang ra đường nhé.


Fan hâm mộ của anh và đám truyền thông đang phát cuồng.

Anh gây rắc rối cho em mất rồi.

Biết vậy thì anh chỉ gọi điện nói chuyện với em thôi.”
"Không sao, không có việc gì đâu."
Bạch Tô lại giải thích thêm một câu, Trịnh Hạo liền cúp máy.
Vốn dĩ lúc đó Phó Vân Tiêu đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi ngủ, nhưng nghe thấy điện thoại của Bạch Tô vang lên anh liền dừng lại động tác, nghiêm túc nghe cuộc nói chuyện của Bạch Tô, đến khi Bạch Tô nói chuyện xong xoay người lại nhìn về phía Phó Vân Tiêu thì phát hiện Phó Vân Tiêu đã nhanh chóng trở lại trạng thái đang thu xếp đồ đạc.
Tiếc là hành động có hơi chậm vẫn bị Bạch Tô phát hiện ra.
Lúc Bạch Tô phát hiện ra cô cảm thấy rõ ràng Phó Vân Tiêu ngượng ngùng trong một tích tắc, sau đó anh nhẹ nhàng lấy tay che miệng giả vờ ho để che đi sự xấu hổ của mình.
"Khụ khụ."
Bạch Tô lập tức bật cười, cô vừa cười vừa đi lại gần Phó Vân Tiêu, dùng vẻ mặt đánh giá nhìn anh: "Tổng giám đốc Phó, làm sao vậy? Không yên tâm về em như vậy cơ à?”
Ánh mặt trời chiếu vào trên người Phó Vân Tiêu, làm cả người anh tỏa sáng, trông rất đẹp.
Chỉ có đôi lông mày cau lại có vẻ hơi rõ ràng.
Phó Vân Tiêu cố nén vẻ mặt của mình, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục sắp xếp những thứ trong tay, vừa làm vừa nói chuyện với Bạch Tô: "Em thấy anh trông giống như đang lo lắng về em sao?"
"Giống."
Bạch Tô cười nói.
Nhìn bộ dạng ghen tuông của Phó Vân Tiêu thật sự rất đáng yêu.
Tâm trạng của cô tốt lên một cách không thể giải thích được, Bạch Tô tắm rửa sạch sẽ rồi định ra ngoài đi làm, nhưng khi cô vừa ra khỏi cửa Phó Vân Tiêu đã cầm áo khoác đi theo ra ngoài.
"Anh đưa em đến công ty.” Phó Vân Tiêu mặc áo khoác rồi tự nhiên bước ra trước xe.
Nhưng Bạch Tô lại hơi mất tự nhiên nhìn Phó Vân Tiêu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận