Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


Khi Bạch Tô nghĩ đến điều này, lại liên tưởng đến chủ đề nóng của mình và Trịnh Nãi Liêu, mấy tay săn ảnh thế mà thực sự nghĩ cô là bạn gái của Trịnh Nãi Liêu!
Vì vậy, có lẽ đã quá lâu cô không xuất hiện trước công chúng rồi.
Hoặc mối quan hệ giữa cô và Phó Vân Tiêu đã quá ổn định, ổn định đến mức mối quan hệ của họ không còn mang quá nhiều ý nghĩa với mọi người.
Lúc này, Phó Vân Tiêu nghiêm túc nhìn Bạch Tô nói: "Anh rất thích cảm giác hôm nay, em có thể đến công ty của anh thường xuyên."
"Phó Vân Tiêu, Mộ Vãn Vãn đâu?"
Bạch Tô không trả lời lời Phó Vân Tiêu, ngơ ngác hỏi trong lúc ăn.
Đã lâu cô không nghe được tin tức gì về Mộ Vãn Vãn.

Hơn nữa, năm đó, hễ cô ấy và Phó Vân Tiêu có chuyện gì là đều trở thành chủ đề nóng đến nỗi công chúng đều biết, lý do quan trọng nhất là vì Mộ Vãn Vãn.
Mộ Vãn Vãn là một ngôi sao, vì vậy mọi thứ xung quanh cô ấy đều là những tin tức rất quan trọng.
Khi Phó Vân Tiêu nghe Bạch Tô nhắc đến tên Mộ Vãn Vãn, anh đột dừng động tác đang gắp thức ăn lại, ngẩng đầu lên, nhìn Bạch Tô một cách nghiêm túc và hỏi: "Sao lại đột nhiên em lại hỏi câu này?"
"Em thấy đã quá lâu rồi không có tin tức gì về Mộ Vãn Vãn."
"Cũng có thể đã chết rồi."
Phó Vân Tiêu nói một cách thản nhiên.

Sau khi trải qua chuyện của ông cụ An, Phó Vân Tiêu đã từng cử nhiều người đi tìm tin tức về Mộ Vãn Vãn.

Lúc đầu dường như còn có một chút tin tức về cuộc sống của Mộ Vãn Vãn, nhưng cô ấy dường như biết Phó Vân Tiêu đang tìm mình nên tìm cách trốn đi thật kỹ.
Sau đó, ngay cả một chút thông tin về cuộc sống của Mộ Vãn Vãn cũng không còn nữa.
Không có tin tức gì ra cũng không thể coi là tin tốt được.
Phó Vân Tiêu vẫn đang phái người đi tìm, anh sợ Mộ Vãn Vãn sẽ làm ra chuyện gì làm tổn thương đến Bạch Tô.
Nhưng anh không thể nói rõ ràng mọi chuyện trước mặt Bạch Tô, chỉ có thể giả bộ không quan tâm vì sợ cô lo lắng.
Phó Vân Tiêu nghiêm túc nhìn Bạch Tô, quan sát phản ứng của cô.
Bạch Tô chỉ dừng lại một lúc, tự múc cho mình một bát canh, sau đó bắt đầu uống canh, nói với Phó Vân Tiêu: "Em chỉ nghĩ cô ấy không phải là một người sẵn sàng từ bỏ, vì vậy cảm thấy hơi lạ khi không có tin tức gì về cô ấy."
"Yên tâm, mọi chuyện đều đã có anh."
Phó Vân Tiêu an ủi Bạch Tô.
Sau khi hai người cùng nhau ăn cơm xong, Bạch Tô tăng ca cùng Phó Vân Tiêu một lúc.

Đến lúc trời đã khuya, Bạch Tô và Phó Vân Tiêu mới dắt tay nhau đến xe của anh, hai người lên xe, vui vẻ cùng nhau về nhà.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Tô vẫn phải dựa vào kỹ năng lái xe tuyệt vời của Phó Vân Tiêu cùng với nhiều cách ngụy trang khác nhau để đến công ty, buổi tối Bạch Tô lại phải dựa vào cải trang để rời khỏi công ty.
Bạch Tô vốn tưởng rằng mọi tin đồn chỉ cần không phản hồi lại thì đều sẽ dần tan biến, nhưng cô không ngờ sức ảnh hưởng của Trịnh Hạo quá lớn, 5 ngày liên tiếp, Bạch Tô bị truyền thông và người hâm mộ đuổi đến phát điên rồi.
Các phương tiện truyền thông chặn ở tầng dưới công ty của cô, đồng thời mai phục gần nhà cô.
Người hâm mộ thì gửi tin nhắn riêng tư cho Bạch Tô ở trên mạng, công kích điên cuồng rằng Bạch Tô không xứng với anh Trịnh Nãi Liêu của họ.
Tối nào Trịnh Hạo cũng gọi điện cho Bạch Tô để hỏi thăm tình hình bên này vì sợ có thể cô sẽ gặp tai nạn.

Bạch Tô luôn báo những tin vui chứ không báo tin buồn, cô không quá để ý đến những chuyện này.
Cho đến khi một tuần trôi qua, Bạch Tô bắt đầu một tuần làm việc mới, cô bắt đầu cảm thấy mình có thể bị cuộc sống dưới ánh đèn nhấp nháy này làm cho phát điên mất.
Trong văn phòng.
Bạch Tô ngồi trong phòng làm việc một lúc, sau đó đứng dậy đi nhanh đến cửa sổ cao từ trần đến sàn, nhìn đám phóng viên dưới lầu, phát hiện đám phóng viên vẫn đang ngày một tăng lên.
Đúng lúc này, thư ký chậm rãi đi tới phòng của Bạch Tô, nhìn thấy cô đang lo lắng quan sát cảnh tượng dưới lầu, liền an ủi: "Tổng giám đốc Bạch, đừng nhìn nữa, sẽ không có tác dụng gì đâu, cô không biết ảnh hưởng của Trịnh Nãi Liêu là nóng nhất vũ trụ đâu!"
Thư ký cười bất lực.

Bạch Tô nghe xong những lời này, ngồi vào bàn làm việc, thở dài nói: "Có lẽ đây là quả báo, lúc nhỏ anh ta đã bảo vệ tôi, bây giờ tôi phải báo đáp anh ta."
Bạch Tô có cảm giác gọi trời trời không thấu.
Cô thư ký bên cạnh mỉm cười, sau đó nhẹ giọng nói với Bạch Tô: "Tổng giám đốc Bạch, cô có muốn tôi tìm người làm quảng cáo không?"
"Quảng cáo như nào, ra ngoài nói rằng tôi không mang thai hay tôi không có quan hệ gì với Trịnh Nãi Liêu?"
Bạch Tô vừa nghĩ liền cảm thấy đau đầu, cô không muốn lại bị trở thành chủ đề nóng với Trịnh Hạo.
"Đúng rồi, cô tìm tôi có việc gì?"
Lúc này Bạch Tô mới nhớ tới việc thư ký đi vào mà vẫn chưa nói chuyện chính, liền vội vàng hỏi.
Sau lời nhắc nhở của Bạch Tô, thư ký nhanh chóng nhớ ra, nói: "Tổng giám đốc Bạch, Tổng giám đốc Long nói muốn trao đổi với cô về chuyện khách sạn.

Anh ta đang ở công ty, hỏi là cô đến tìm anh ta hay anh ta đến tìm cô."
"Bảo anh ta đi tìm tôi, tôi đâu có ra ngoài được?"
Nhắc đến chuyện này, Bạch Tô lại đau đầu.
Nửa giờ sau, Long Diễn đã xuất hiện trong phòng làm việc của Bạch Tô, vừa vào cửa liền lập tức ngồi đối diện với cô, cười hả hê một hồi.
Long Diễn cười xong, Bạch Tô nhìn anh ta với đôi mắt cực kỳ buồn bực, nói: "Nói đi, nói chuyện công việc, giúp tôi chuyển hướng chú ý."
"Có một chương trình tạp kỹ sử dụng khách sạn của chúng tôi, vừa hay tôi muốn giúp cô đăng ký.

Chương trình này sẽ cho thấy tất cả các khía cạnh trong cuộc sống của cô.

Nhưng đều có kịch bản sẵn, phần đầu tiên là người thân thuộc, nói về việc giữa các khách mời và chồng của họ, phần thứ hai là người đồng hành thân yêu, tôi co thể tham gia với tư cách là người đồng hành thân yêu của cô, phần thức ba là công việc thân yêu, nói về tình trạng công việc..."

Long Diễn giới thiệu từng cái một.
Bạch Tô nghe xong càng buồn bực.
"Tôi cảm thấy mình không muốn tiếp xúc với những phương tiện truyền thông này nữa, anh nhìn những máy móc tập trung ở tầng dưới đi."
Bạch Tô kéo Long Diễm đến cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn để anh ta nhìn máy quay và phóng viên ở tầng dưới.
Long Diễn cười cười: “Chính vì vậy nên cô mới phải đi, một mặt cô có thể thể hiện tình cảm của mình với Phó Vân Tiêu, để mọi người biết đến hai người.

Mặt khác, cô có thể quảng bá khách sạn của chúng ta, nhân tiện làm rõ vụ bê bối trong thời gian này."
Long Diễn quan tâm, cực kỳ nghiêm túc nới với Bạch Tô.
Bạch Tô suy nghĩ, hình như những lời Long Diễn nói cũng có lý.
Đúng là đã quá lâu cô và Phó Vân Tiêu không xuất hiện trước công chúng rồi, bởi vì họ không xuất hiện nên có rất nhiều chuyện bắt đầu được đồn đại.
"Được rồi, tôi đồng ý, lát nữa tôi sẽ gọi cho Phó Vân Tiêu."
Bạch Tô đồng ý.
Sau đó nhấc điện thoại lên gọi cho Phó Vân Tiêu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận