Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


“Cô không sao chứ?”
Tạ Dương chỉ tùy ý nhìn Vương Lâm một cái, trực tiếp đi tới trước mặt Bạch Tô muốn xin lỗi.
Nhưng, khi anh đi đến trước mặt Bạch Tô và nhìn thấy dấu tay đỏ ửng trên mặt cô, trong lòng bỗng rơi “lộp bộp”, nụ cười lập tức cứng lại.
Nhìn dáng vẻ trước mắt của Bạch Tô, sao có thể không sao chứ.
“Ông xã!”
Thấy Tạ Dương lại tiến về phía Bạch Tô trước, Vương Lâm đương nhiên không vui.
Cô dậm chân, hét lên, đi đến kéo tay Tạ Dương.
“Cô im miệng!”
Tạ Dương nhíu mày, quay đầu trừng mắt với Vương Lâm.
“Sao anh lại hét lên với em!”
Vương Lâm vốn có chút không vui, bây giờ lại bị Tạ Dương hét vào mặt, trong nháy mắt liền tủi thân, nước mắt trực muốn rơi xuống.
Lúc Phó Vân Tiêu chạy đến đây, cô rất sợ hãi.

Sau đó Tạ Dương cũng đến, cô vừa mới có chút khí thế, kết quả Tạ Dương lại không thèm để tâm đến cô.
“Bảo bối, em nghe anh nói, cô ấy là đối tác làm ăn của anh, đợi về nhà anh sẽ giải thích với em.”
Thấy Vương Lâm khóc, Tạ Dương thở dài một hơi, quay đầu sờ đầu Vương Lâm thì thầm bên tai cô.
Nhưng Vương Lâm cứ như không nghe thấy lời của Tạ Dương, đứng yên tại chỗ bắt đầu dở trò tính trẻ con.
“Hic.”

Tạ Dương lắc đầu.
Anh ta quá hiểu tính của Vương Lâm, nhất thời chắc chắn không dỗ được cô, nhưng phía bên Bạch Tô, anh ta vẫn chưa giải quyết xong.
Anh ta không quan tâm Vương Lâm nữa, quay đầu nhìn Bạch Tô chân thành cúi đầu.
“Thật ngại quá, Bạch Tô, gây rắc rối cho cô rồi.

Đây là vợ tôi, chuyện này đều là hiểu lầm, không liên quan đến cô.

Tôi chân thành xin lỗi cô, mong cô đừng tính toán với cô ấy.”
Bạch Tô vốn dĩ không định so đo với Vương Lâm, cô chỉ là không biết nên giải quyết như thế nào mà thôi.
Bây giờ nghe Tạ Dương nói thế, cô thuận thế khua tay, ý nói bản thân không sao.
Tạ Dương chân thành gật đầu với Bạch Tô, vội vàng kéo tay Vương Lâm đi ra ngoài.
“Anh đừng kéo em.”
Vương Lâm trực tiếp hất tay Tạ Dương.
“Cái gì mà không tính toán với em? Vì sao phải xin lỗi cô ta? Rõ ràng là cô ta đã làm chuyện đê tiện như vậy.”
Sự xuất hiện của Tạ Dương rõ ràng đã cho Vương Lâm thêm can đảm, nhưng cô ta dường như không hiểu rõ tình hình, thấy Tạ Dương kéo mình đi, cô ta trực tiếp không tiếp tục nữa.
“Hôm nay em sẽ nói cho rõ, em phải cho mọi người thấy bộ mặt thật của cô ta.

Cô ta chính là một người vì lợi ích mà không từ thủ đoạn.”
Vương Lâm chỉ vào Bạch Tô, không chịu buông tha.
“Đủ rồi, chúng ta về nhà trước đi có được không?”
Giọng điệu Tạ Dương nghiêm khắc.
“Không được!”
Vương Lâm dứt khoát trả lời.
Sau đó cô ta lấy điện thoại di động ra, tìm mấy bức ảnh chụp lén Tạ Dương và thư ký của Bạch Tô, lắc lắc màn hình về hướng Bạch Tô.
“Người trong hình là thư ký của cô đúng không? Cô phái thư ký đến quyến rũ chồng tôi, cô chính là vì lợi ích mà không từ thủ đoạn.”
Vương Lâm sau khi lấy hình ra, giọng điệu bắt đầu tự tin, đắc ý hỏi Bạch Tô.
Bạch Tô nhìn thoáng qua, nghi hoặc nhíu mày.
Người trong ảnh quả thực là thư ký của cô, chỉ là, cô không biết vì sao thư ký của mình lại thân mật với Tạ Dương như vậy.
“Là thư ký của tôi, nhưng chuyện này tôi không hề biết.”
Đều là phụ nữ, Bạch Tô tuy không ủng hộ cách làm của cô, nhưng ít nhất cũng hiểu cho hành động của cô, giải thích với cô một câu.
“Không biết? Có người báo với tôi, chuyện này là do cô sắp xếp.”
Vương Lâm đương nhiên không tin lời giải thích của Bạch Tô.
“Tin hay không tùy cô.”

Chuyện phóng viên đã được Phó Vân Tiêu giải quyết, nói xong câu này, Bạch Tô liền chuẩn bị lên công ty nghỉ ngơi một chút.
Vương Lam kéo tay áo Bạch Tô lại, khuôn mặt mang theo một cảm giác vô lý gây náo loạn.

Cô hướng về phía Bạch Tô: “Cô đừng đi, có dám đối chất trước mặt tôi.”
Nói rồi, cô không quan tâm đến sự ngăn cản của Tạ Dương, trực tiếp gọi điện thoại cho kẻ nặc danh gửi tin nhắn cho cô ngày hôm qua.
Mãi cho đến khi điện thoại đổ chuông đến hồi thứ bảy mới có người nghe máy, để đối chất thuận tiện hơn, Vương Lâm nhìn những người ở hiện trường rồi đắc ý mở loa ngoài.
“Alo?”
Điện thoại truyền đến giọng nói an tĩnh của một cô gái.
“Chào cô, có phải cô là người hôm qua gửi ảnh cho tôi không?”
Vương Lâm xác nhận lại một chút.
“Đúng vậy.”
Trong điện thoại truyền đến câu trả lời khẳng định.
“Vậy cô là ai? Vì sao lại chụp lại bức ảnh này?”
Vương Lâm trực tiếp đi vào vấn đề, giọng điệu cũng ngập tràn vẻ chắc chắn.
Im lặng một lúc, giọng nói trong điện thoại mới tiếp tục vang lên, rõ ràng không muốn tiết lộ bản thân: “Cô cứ coi tôi là một người làm việc nghĩa đi, bởi vì tôi không chịu được việc đó nên mới đem câu chuyện qua bức ảnh nói cho cô, cô nên biết phải làm thế nào.”
Khi điện thoại vừa được kết nối, Phó Vân Tiêu ở một bên đã hơi nhíu mày lại.
Bởi vì, giọng nói này vừa cất lên, lông mày Phó Vân Tiêu càng nhíu chặt hơn nữa.

Giọng nói này anh quá quen thuộc, bây giờ anh đã có thể hoàn toàn chắc chắn, người phụ nữ tố cáo Bạch Tô trong điện thoại không ai khác chính là em gái anh, Thời Hoan.
Tạ Dương và Bạch Tô cũng đồng thời cảm thấy nghi hoặc.
Bọn họ cũng đều cảm thấy âm thanh này quá quen tai, nhưng nhất thời không nhớ ra là đã nghe ở đâu.
Dù sao cũng chỉ có mấy câu ngắn ngủi, còn truyền qua điện thoại.
“Vậy cô có quan hệ gì với Tạ Dương, sao cô lại quen anh ấy?”

Vương Lâm lại hỏi một câu.
“Không có quan hệ gì, tôi đã giải thích rồi, chỉ là có lòng tốt nhắc nhở cô, hy vọng cô cẩn thận.”
Sau khi câu này truyền ra, đối phương không muốn nói thêm nữa, trực tiếp tắt điện thoại, Vương Lâm cất điện thoại của mình đi.
“Nghe thấy rồi chứ?”
Cô ta đắc ý nhìn về phía Bạch Tô và Phó Vân Tiêu, muốn xem Bạch Tô tiếp theo sẽ giải thích thế nào.
“Đây chỉ là hiểu lầm, cô im mồm cho tôi! Đừng có gây thêm rắc rối! Cô muốn hại chết tôi à?”
Sắc mặt Tạ Dương vô cùng khó coi, giọng điệu cứng rắn, trực tiếp cắt ngang Vương Lâm đang nói chuyện, khuôn mặt đen lại, thô bạo kéo cô ta, xoay người đi ra ngoài.
Từ lúc bọn họ yêu đương đến bây giờ, vì để bấu víu lấy mối quan hệ với gia đình Vương Lâm, Tạ Dương luôn nghe theo cô ta, trước giờ chưa từng có thái độ như vậy.
Lần này, Tạ Dương thật sự đã tức giận, cảm thấy nỗi sợ hãi cùng tức giận mà trước giờ chưa từng có.
Vương Lâm cũng bị con tức giận của anh dọa cho sợ hãi, thái độ đắc ý cũng trở nên cứng đờ, cũng không dám làm loạn nữa, có chút mơ hồ đi theo Tạ Dương ra bên ngoài.
Nhưng, cón chưa đi được hai bước, giọng nói lạnh lùng của Phó Vân Tiêu đã vang lên.
“Dừng lại.”
Tạ Dương đang bước nhanh bỗng dừng lại, rõ ràng có chút sửng sốt.
“Mọi chuyện còn chưa được giải thích rõ ràng, cứ như vậy mà đi sao?”
Ánh mắt Phó Vân Tiêu vô cùng lạnh lùng.

Anh cau mày khua tay, bảo vệ xung quanh nhanh chóng khống chế Tạ Dương và Vương Lâm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận