Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


Bạch Tô nửa bước không rời đi theo quản gia, loại cảm giác này chính là người ta cũng không phát hiện ra cô có gì mờ ám, nhưng cô lại tự dọa chính mình.
Cô chỉ có thể tự mình lấy một nửa quả dưa hấu ra khỏi tủ lạnh, sau đó lại lấy máy ép ra làm nước ép dưa hấu.
Làm bộ như nhàn nhã uống dưa hấu, ở một bên hỏi quản gia, "Quản gia, ông có muốn uống một chút nước ép dưa hấu không, mệt quá, thời tiết này cũng khá nóng đó."
Quản gia chỉ nhẹ nhàng quay đầu, mang theo nụ cười nói một câu, "Phu nhân, tôi không uống đâu."
Hắn vừa nói, vừa đi vào phòng vệ sinh, lúc đi ra, giống như bình thường hỏi Bạch Tô một câu, "Phu nhân, gần đây không cùng cậu Vân Tiêu ở cùng một chỗ sao?"
"sao lại nói như vậy?"
Bạch Tô nghi hoặc nhìn quản gia.
Quản gia nói, "Chỗ này chỉ có đồ dùng của cậu Vân Tiêu, hơn nữa còn bám đầy bụi.

Hẳn là cậu Vân Tiêu cũng đã rất lâu không về đây ở rồi."
Mấy câu nói này, bổ sung thêm ánh mắt nhạy cảm của quản gia quét lên người Bạch Tô, Bạch Tô thật cảm thấy thời tiết mặc dù nóng, nhưng cũng thật làm cho người khác cả người phát lạnh.
Bạch Tô lúng túng cười một chút, "Sao có thể chứ, tôi...!Tôi cùng Vân Tiêu gần đây ở khách sạn."
Trong đầu Bạch Tô nhanh chóng phản ứng lại, "Không phải tôi bây giờ đang ở trong bệnh viện làm việc sao, chỗ đó cách nhà này rất xa, cho nên, tôi muốn ở gần một chút, ông biết đấy, dậy sớm thật là phiền."
Cô giải thích, "Cho nên, Vân Tiêu cùng tôi ở khách sạn gần công ty chúng ta, thuận tiện tìm nhà mới, mua thêm một căn nữa."
Lời giải thích này hình như rất thuyết phục.

Bạch Tô thấy nghi ngờ trên mặt quản gia đã ít hơn một chút, nhưng trạng thái đó có vẻ cũng chưa hoàn toàn tin tưởng!
Ông Phó thật thông minh, không chỉ khảo sát thái độ lúc đó của cô, mà còn cho quản gia đi theo kiểm tra nhà.
Người quản gia có thể đi theo ông Phó, khẳng định cũng không phải là người bình thường.
Bạch Tô do dự một chút, vẫn nhắm mắt nói với quản gia một câu, "Ông...!Có muốn đi theo tôi đi xem cái khách sạn kia không?"
"Không cần đâu."
Quản gia vô cùng có chừng mực nói một câu.
Bạch Tô lẳng lặng nhìn quản gia, nhưng nào dám yên lòng.
Thật ra quản gia cũng không tỉ mỉ truy cứu, dù sao cả phòng này nhìn một lúc cũng sẽ phát hiện, nơi này không có chút dấu vết nào của Bạch Tô!
Ngay tại thời điểm Bạch Tô nghĩ không biết phải làm sao để qua được mắt quản gia, bỗng nhiên một ánh sáng chói mắt thoáng qua, Phó Vân Tiêu lái xe vào trong sân.
"Chồng."
Phó Vân Tiêu vừa vào cửa, Bạch Tô liền lập tức nhào vào trong lòng Phó Vân Tiêu, sau đó mới xoay người nhìn về phía quản gia.
Quản gia lẳng lặng đi tới trước mặt Phó Vân Tiêu, hơi cúi người, "Nếu cậu đã trở lại, vậy tôi không quấy rầy nữa."
Phó Vân Tiêu gật đầu một cái coi như là đồng ý, quản gia trực tiếp đi ra cửa, sau đó lái xe nhanh chóng rời đi.
Đến khi quản gia đi ra khỏi sân, Bạch Tô mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này cô mới phát hiện cô vẫn còn ở trong lòng Phó Vân Tiêu, cô giật mình nhanh chóng nhảy ra khỏi lòng Phó Vân Tiêu, sau đó vội vàng nói, ‘Chắc là không có chuyện gì rồi, vậy tôi đi đây."
Phó Vân Tiêu cau mày, "Cô đợi thêm một tiếng nữa hãy đi, người của ông Phó, rất thông minh."
Mấy chữ này liền đem Bạch Tô tỉnh ra, thậm chí ngay cả lời thừa thải cũng không cần phải nói, Bạch Tô trực tiếp ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sofa.
Phó Vân Tiêu cũng ngồi ở trên ghế sofa.
Trước kia, bọn họ thường xuyên ở cạnh nhau, hoặc là cùng nhau xem ti vi, chính là cho dù chỉ ngồi như vậy, nhưng cũng không cảm thấy nhàm chán.
Nhưng, Bạch Tô không biết tại sao, chỉ ngồi cùng Phó Vân Tiêu mấy phút ngắn ngủi, trong không khí yên lặng trang nghiêm làm cho cô cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Nói một chút chuyện gì đó?
Bạch Tô ngẩng đầu lên nhìn Phó Vân Tiêu một cái.
Nhưng nói chuyện gì được?
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu, lúng túng giơ giơ lên ly nước của mình, "Tôi mới ép dưa hấu, có muốn uống một ly không."
Cô hỏi một câu.
Phó Vân Tiêu liền đưa tay đem nửa ly nước ép dưa hấu còn sót lại rót đầy, tự mình uống sạch.
"Ấy..."
Bạch Tô thấy Phó Vân Tiêu muốn uống, vội vàng ngăn cản.

Đây là ly nước cô vừa mới dùng rồi.
Nhưng, Phó Vân Tiêu cũng đã uống rồi...!Cô nhớ Phó Vân Tiêu có bệnh sạch sẽ.
Bọn họ cũng không cơ hội dùng chung một cái ly như thế này.
Bởi vì trước kia Bạch Tô đều là theo bản năng chuẩn bị hai cái ly, tất cả mọi thứ đều chuẩn bị cho Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu đem nước ép dưa hấu uống xong, chú ý tới ánh mắt của Bạch Tô, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Bạch Tô, cau mày, hỏi thăm một câu, "Có vấn đề gì không?"
Bạch Tô vội vàng lắc đầu một cái, "Không có vấn đề gì."
Uống cũng đã uống rồi, còn có thể có vấn đề gì chứ.
Phó Vân Tiêu nói chuyện một cách nhàn nhã, "Ông Phó nhìn thấy tin tức đó, cho nên gọi đến hỏi tình hình của chúng ta một chút.
Bạch Tô gật đầu, bày tỏ cô cũng bị hỏi về tình hình của mình.
Đúng lúc đó, Phó Vân Tiêu bỗng nhiên nhìn thẳng vào Bạch Tô, mặt đầy nghiêm túc nhìn Bạch Tô, hỏi một vấn đề thiếu chút nữa hù chết Bạch Tô.
"Cho nên, đứa trẻ...!Cô có từng sinh ra không?"
Bạch Tô trong nháy mắt cảm thấy muốn cắt đứt đầu lưỡi mình, cắn đứt rồi sẽ không cần phải nói chuyện với Phó Vân Tiêu nữa.
Vốn dĩ Phó Vân Tiêu rất thông minh, nói dối trước mặt Phó Vân Tiêu trên căn bản sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng cô vẫn phải nói dối.
"Sao có thể chứ?"
Phó Vân Tiêu nhìn chằm chằm Bạch Tô, đôi mắt cô thu hút hắn, hắn có thể thấy được ánh sáng trong mắt của người phụ nữ này, nhìn vô cùng mê người.
Không biết từ bao giờ, hai người đã rất lâu không có đối mặt như vậy.
Bạch Tô có thể cảm giác được Phó Vân Tiêu đang chăm chú nhìn mình.
Cô không biết có phải là mình chột dạ hay không, mà cô luôn cảm thấy ánh mắt của Phó Vân Tiêu nhìn cô vô cùng nóng bỏng.
Nhìn đến nỗi tim cô đập thình thịch.

Cô thật sự muốn di chuyển mắt mình ra chỗ khác, nhưng...!Cô lại không thể.
Cô đang nói dối, nếu như cô dời ánh mắt của mình đi, vậy Phó Vân Tiêu chẳng phải sẽ nghi ngờ sao.
Cho nên, cô chỉ có thể để mắt mình nhìn thẳng vào Phó Vân Tiêu, chứng minh, mình không nói dối.
Hai người nhìn nhau chăm chú, cảm thấy, không khí xung quanh đều có chút trở nên mập mờ.
Cuối cùng, lúc Bạch Tô ý thức được như vậy không ổn, cô liền dời ánh mắt mình đi, nói một câu, "Có thể đi được chưa."
Phó Vân Tiêu có thể rõ ràng cảm nhận được, trong thời gian ngắn ngủi đối mặt với Bạch Tô trong lòng mình có chút biến đổi.
Nhưng lý trí của hắn rất mạnh mẽ, một mực nhắc nhở hắn, bọn họ ly hôn rồi.
"Được rồi."
Lúc Phó Vân Tiêu đứng dậy, Bạch Tô đã đứng dậy rồi.
Cô đưa tay hướng về phía hắn nói một câu, "Tôi đi trước."
" Được."
Phó Vân Tiêu đưa Bạch Tô đi tới cửa.
Thời gian vào đêm khuya như thế này, hơn nữa vị trí địa lý của biệt thự, căn bản cũng khó bắt xe.
Nhưng Phó Vân Tiêu lại không có chủ động nói đưa cô về!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận