Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


Sau lễ tang, Phó Vân Tiêu liên tục tăng ca ở công ty suốt mấy ngày sau.

Bởi vì tốn không ít thời gian để lo hậu sự cho bà ngoại nên lúc quay lại bàn làm việc, Phó Vân Tiêu bắt đầu lao đầu vào, liên tục giải quyết công việc, nhanh chóng dùng công việc lấp đầy cuộc sống của bản thân.

Nhìn biểu hiện bên ngoài, mọi thứ đã khôi phục lại dáng vẻ thường thấy,
Phó Vân Tiêu không nhắc lại chuyện của bà ngoại nữa, phảng phất tựa như hết thảy mọi chuyện vẫn tiếp tục diễn ra, đặt chuyện kia vào trong quá khứ.

Nhưng càng như thế, Bạch Tô lại càng lo lắng.

Cô biết tình cảm của Phó Vân Tiêu dành cho bà ngoại, cũng biết trách nhiệm và tình thân là hai thứ quan trọng nhất trong cuộc đời của Phó Vân Tiêu, cho nên cô có thể thấu hiểu rõ được cảm giác bất lực, tuyệt vọng của Phó Vân Tiêu, cô rất sợ anh sẽ tự giấu mọi chuyện ở trong lòng, tự đè nén khiến bản thân suy sụp.

Thế nhưng, chuyện bà ngoại qua đời cũng có phần liên quan đến cô, cho nên cô càng không biết phải làm sao để an ủi Phó Vân Tiêu.

Trong phòng khách của Tư bản Vân Thượng, Bạch Tô đặt hộp đựng cơm xuống.

Phó Vân Tiêu đã giam mình ở công ty suốt ba ngày liên tục để tăng ca, vẻ lo lắng trên gương mặt cô không thể nào che giấu được, cô ngồi trên ghế sô pha, hai tay cứ miết qua miết lại.

Ngoài cửa vang lên tiếng giày cao gót giẫm lên mặt đất “cộp cộp”, thư kỹ gõ cửa rồi đi vào, Bạch Tô vội vàng tranh thủ đứng lên.

“Thế nào rồi? Bây giờ anh ấy có rảnh không?”
Bạch Tô lo lắng hỏi thư ký.

“Thật ngại quá, cô Bạch, hiện giờ tổng giám đốc Phó đang họp, cô đợi một chút nữa nhé.


Vẻ mặt thư ký hơi áy náy, cầm lấy một cái ly, rót cho Bạch Tô một ly nước.

“Hội nghị của bọn họ bắt đầu lúc mấy giờ thế? Mất bao lâu nữa mới kết thúc vậy?”
Bạch Tô nhận ly nước, vẫn còn không an tâm mà hỏi thêm một câu.


“Mở từ chiều đến giờ, thời gian kết thúc hội nghị cụ thể thì tôi không rõ lắm.


Thư ký lễ phép cười cười.

Bạch Tô gật đầu, càng ngẫm nghĩ, gương mặt cô lại càng lộ rõ vẻ lo lắng.

Thành thật mà nói, cô không cảm thấy quá khó chịu với thái độ của Phó Vân Tiêu, nói đúng hơn hiện giờ cô cũng không có tâm tư để nghĩ đến, chẳng biết đây là Phó Vân Tiêu đang cố ý né mặt cô hay thật sự đang họp nữa.

Nếu như việc anh cứ lạnh lùng thờ ơ với cô như thế có thể khiến anh dễ chịu hơn vậy cô càng mong anh có thể thờ ơ với cô thêm chút nữa cũng được.

“Không còn chuyện gì nữa thì tôi ra ngoài trước đây, cô Bạch còn cần gì nữa thì cứ gọi tôi nhé.


Đơn giản trao đổi một câu, thư ký lễ phép rời khỏi phòng tiếp khách.

Cửa phòng khách đang chuẩn bị đóng lại, bỗng bị một bàn tay đưa ra chắn lấy.

“Sao đấy, không còn được yêu thương nuông chiều nữa rồi à?”
Một giọng nữ quen thuộc vang lên, Bạch Tô khó hiểu mà ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa.

Cửa còn chưa được đóng lại, một tay Thời Hoan quấn vải, tay kia thì đẩy cửa đi vào.

Trên người cô ta còn đang mặc quần áo bệnh nhân, nhưng vẫn trang điểm cho bản thân thật đẹp đẽ, chân mày chau lại đầy vẻ xoi mói, đôi môi đỏ thắm khẽ mấp máy, lộ ra vẻ khiêu khích, giễu cợt, châm biếm.

Bạch Tô hơi nhíu mày, cô nhìn Thời Hoan, không nói gì.

Thời Hoan đẩy cửa phòng khách rồi đi vào trong, đi một vòng đánh giá Bạch Tô, khóe miệng câu lên một nụ cười giễu cợt.

“A, xong cô rồi, chị dâu thân yêu của tôi ơi, anh tôi sẽ không thèm nhìn chị nữa rồi ha.



Nói xong, cô ta cúi đầu nhìn hộp đựng cơm mà Bạch Tô cầm đến, cô ta đưa tay cầm lên, ngửi ngửi một cái.

“Chu choa, cho dù chị có làm thật nhiều đồ ăn ngon hơn nữa, cho dù chị có lấy lòng anh ấy thế nào đi chăng nữa cũng không có ích gì đâu.


Thời Hoan đắc ý, lắc đầu.

“Chị biết vì sao không?”
“Vì chị là người hại bà ngoại chết, bởi vì chị khiến anh ấy trở thành tội nhân trước mặt những người nhà họ Thời, hiện giờ anh trai tôi trở nên thế này là vì chị hết.


Những lời trách mắng của Thời Hoan càng lúc càng lớn, một mực nhấn mạnh vào lỗi lầm của Bạch Tô, không ngừng khiến Bạch Tô cảm thấy có tội, giày vò tận đáy lòng Bạch Tô.

Từ đầu đến cuối, Bạch Tô không hề nói gì.

Bởi vì chuyện bà ngoại mất, thật sự có liên quan đến cô.

Vì Phó Vân Tiêu vô cùng để ý, bảo bọc cô, cho nên cô càng cảm nhận được mọi chật vật khó chịu mà anh đang phải im lặng chịu đựng.

Cô nhìn Thời Hoan, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô ta, nhưng không hề trả lời lại.

Nhưng càng như vậy, dường như Thời Hoan càng đắc ý hơn, càng không kiêng nể e dè gì.

“Chị cho rằng chị cứ im lặng thì anh trai tôi sẽ tìm gặp chị à? Anh ấy sẽ tha thứ cho chị sao chứ? Chị đừng có mộng tưởng nữa, tôi cho chị biết nhé, chị tàn rồi.


Bạch Tô ngẩng đầu, lại nhìn Thời Hoan, nhưng vẫn không hề nói gì, cô chỉ cầm hộp đựng cơm, đứng lên, chuẩn bị đổi sang phòng khách khác dể chờ anh.

Lời Thời Hoan nói vẫn khiến cô hơi đau khổ một chút, nhưng dù thế nào đi chăng nữa cô cũng sẽ không vời đi.


Nhìn thấy Bạch Tô đứng dậy, muốn rời đi, Thời Hoan vội bước vài bước vượt qua cô, trực tiếp đứng chắn trước cửa.

“Tôi còn chưa nói xong mà chị đã muốn đi rồi đấy à? Chị ngồi xuống cho tôi.


Thời Hoan trực tiếp đứng chắn trước mặt Bạch Tô, không hề kiêng kỵ gì, đẩy Bạch Tô một cái, thái độ ngang ngược vô cùng, không hề giống một bệnh nhân chút nào.

“Chị làm nhiều chuyện xấu như vậy, sao chị còn an ổn đứng đây được chứ?”
Tiếng Thời Hoan nói rất lớn.

Bạch Tô lùi về phía sau hai bước, trực tiếp ngã ngồi lên ghế sô pha.

Ngay sau đó, Thời Hoan hài lòng, bước về phía Bạch Tô, từ trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm Bạch Tô.

“Chị nổi giận à? Vậy chị đẩy lại tôi đi? Chị sẽ đẩy tôi xuống lầu sao?”
Thời Hoan càng thêm đắc ý.

Bạch Tô bình tĩnh nhìn Thời Hoan đứng trước mặt mình buông lời trào phúng, vũ nhục, cô không nói gì, vẫn dùng một ánh mắt thương hại nhìn cô ta.

Càng như thế càng khiến Thời Hoan cảm thấy căm giận.

“Ánh mắt này của chị là có ý gì đây? Vì sao lại dùng ánh mắt này nhìn tôi?”
Thời Hoan đang chuẩn bị bước thêm một bước, chất vấn Bạch Tô, ngay lúc đó, cửa phòng khách mở ra.

Nhìn thấy Thời Hoan ở cùng một phòng với Bạch Tô, hiện tại lại còn đang cãi nhau, Phó Vân Tiêu khẽ cau mày.

“Anh à, bà ngoại mất rồi, chỉ còn mình anh thương em mà thôi.


Thời Hoan quay đầu nhìn thấy Phó Vân Tiêu, vẻ mặt lập tức thay đổi ba trăm sáu mươi độ, vành mắt đỏ lên, điềm đạm đáng thương, chạy về phía Phó Vân Tiêu ôm lấy anh.

Bạn có biết trang truyện _ TRЦмtr цуeЛ.

V Л _
Vẻ mặt Phó Vân Tiêu không hề thay đổi, cũng không thèm nhìn cô ta, bình thản gỡ hai tay của cô ta ra, ánh mắt của anh vẫn luôn nhìn chăm chú vào Bạch Tô.


“Chờ lâu lắm rồi đúng không?”
Một nụ cười dịu dàng xuất hiện trên gương mặt anh, Bạch Tô cũng dịu dàng như thế, lắc đầu: “Không lâu, em vừa đến thôi.


“Anh!”
Thời Hoan tức giận, giậm chân, nhìn về phía Phó Vân Tiêu, gọi một tiếng hòng lôi kéo sự chú ý của Phó Vân Tiêu.

Lúc này, Phó Vân Tiêu quay người lại, lạnh lùng nhìn Thời Hoan: “Em tới đây làm gì? Đi về đi.


Nói xong, căn bản không hề để tâm đến Thời Hoan, anh bước đến nắm tay Bạch Tô, chuẩn bị dẫn cô về phòng làm việc của mình.

“Em không về! Em ở đây, em muốn ở đây với anh!”
Thời Hoan kéo góc áo Phó Vân Tiêu, bắt đầu tỏ ra cáu kỉnh.

Thế nhưng, Phó Vân Tiêu không hề quay đầu lại, chỉ gỡ ngón tay cô ta ra, lạnh lùng nhìn người thư ký bên cạnh, dặn dò một câu: “Đưa Thời Hoan về bệnh viện.


Nói xong câu này, anh không quay đầu lại, nắm tay Bạch Tô đi vè phòng làm việc của mình.

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Bạch Tô bày vài món mà Phó Vân Tiêu thích ăn.

Bạch Tô vừa ăn cơm vừa quan sát vẻ mặt Phó Vân Tiêu, lúc Thời Hoan nhắc đến bà ngoại, tim cô nhảy lên tận cổ họng, cô rất lo Phó Vân Tiêu sẽ cảm thấy đau lòng, nhưng hiện giờ, nhìn vẻ mặt anh, dường như anh cũng không quá để ý chuyện ban nãy.

Lúc này Bạch Tô mới an tâm, lại giả vờ vui vẻ kể cho anh nghe về việc chuẩn bị đồ ăn hôm nay.

Cô biết Phó Vân Tiêu không thể nào buông xuống chuyện bà mất trong phút chốc được, tuy rằng anh không nói tới, nhưng cô biết hiện tại áp lực tâm lý của anh lớn thế nào.

Cho nên chuyện duy nhất mà cô có thể làm cho anh chính là giúp anh dời sự chú ý đi, bước ra khỏi bóng ma của chuyện bà ngoại qua đời.

Hai người ngồi trò chuyện, bỗng điện thoại Phó Vân Tiêu reo lên.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận