Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


Hai ngày sau.
Căn nhà gỗ trên đảo nhỏ.
Gió biển thổi vào phòng ngủ, trên người vẫn còn vương chút hơi nước, mùi gạo thơm ngon kích thích khứu giác của Bạch Tô, cô ngước đôi mắt nặng trĩu lên liền nhìn thấy bóng lưng của một người đàn ông quen thuộc đang quay mặt về phía cô chuẩn bị bữa sáng.
"Tỉnh rồi à?"
Phó Vân Tiêu bưng một bát cháo đậu đỏ còn đang bốc khói đi qua.
"Vâng."
Bạch Tô gật đầu, cô vừa mới tỉnh lại nên còn cảm thấy hơi lờ mờ.
"Em ngủ quên mất lúc đang ăn cơm sao?"
Cô nhìn khung cảnh xung quanh cố gắng nhớ lại, nhưng cô chỉ có thể nhớ rằng cô, Phó Vân Tiêu và Bạch Tiểu Bạch đang ăn cùng nhau, chuyện sau đó cô không thể nào nhớ ra được.
"Phải, em ngủ quên mất."
Một nụ cười dịu dàng nở trên khóe miệng Phó Vân Tiêu, anh nhẹ nhàng nâng đầu Bạch Tô lên, để cô dựa vào anh.
"Em ngủ bao lâu rồi?"
Bạch Tô gõ đầu mình, cảm thấy hơi nghi hoặc.
Dù đã tỉnh nhưng cô cảm thấy như bị rút hết sức lực, cả người không thể gồng lên chút sức nào.
"Không lâu, mới ngủ một lúc thôi.”
Phó Vân Tiêu nhẹ nhàng nắm lấy tay Bạch Tô đặt lên đùi mình, sau đó múc một thìa nhỏ cháo đậu đỏ trong bát cho lên miệng Bạch Tô.
Bạch Tô nếm thử một ngụm.
"Ừm… Không ngon."
Cô nhanh chóng ngẩng đầu lên, lại phun ra miếng cháo vừa ăn vào thùng rác.
"Sao lại vậy được?"

Phó Vân Tiêu nhíu mày, múc một thìa ăn thử.
"Không phải rất ngon sao?”
Anh nhìn Bạch Tô, lộ vẻ ngờ vực.
"Em không thích ăn cái này, em muốn ăn thịt, miếng thật to vào.”
Không biết vì sao Bạch Tô cảm thấy mình đói lắm rồi, giờ chỉ muốn ăn thịt.
"Anh chắc chắn là em chỉ ngủ một lúc thôi sao?"
Vì sao chỉ ngủ một lúc mà lại đói như vậy?
"Nghe lời, ăn hết bát cháo rồi ăn thịt sau nhé?"
Phó Vân Tiêu kiên nhẫn dỗ dành cô.
"Không đâu!"
Bạch Tô không hề nghĩ ngợi, trực tiếp từ chối.
Phó Vân Tiêu thở dài, nhéo mũi Bạch Tô, xoay người đi ra ngoài nói sẽ đi mua miếng thịt thật to cho cô, bỏ vào trong cháo.
Thật ra cô cũng không phải đặc biệt muốn ăn thịt, trong ấn tượng cô mơ hồ cảm thấy Phó Vân Tiêu đã thoát ra khỏi chuyện của bà ngoại, nhưng giờ cô cũng không chắc có phải là do mình nằm mơ hay không nên mới dùng cách đó để thử anh.
Quả nhiên, nhìn trạng thái của Phó Vân Tiêu thì có lẽ đã thoát ra khỏi chuyện của bà ngoại rồi.
Nhìn Phó Vân Tiêu ra ngoài mua thịt cho mình, Bạch Tô rất vui, cô lẻn vào bếp, tự mình húp một bát cháo đậu đỏ.
"Oa! Món này ngon quá!"
Bạch Tô vừa uống vừa cảm thán tài nghệ của đầu bếp trên đảo thật giỏi, trước đây cô đã thích uống cháo đậu đỏ rồi, mà món cháo đậu đỏ này lại rất ngon!
Cho đến khi dự đoán là Phó Vân Tiêu sắp trở lại cô liền lau miệng, lẻn về phòng.
Phó Vân Tiêu cầm thịt vào bếp, chẳng mấy chốc đã trở về phòng với một bát cháo thịt nạc không có trứng muối.
"Ăn đi nhé, anh cho hết thịt nạc vào cho em rồi."
Bạch Tô ăn liên tiếp mấy miếng, vừa vui vừa cảm động, cô mỉm cười hài lòng với Phó Vân Tiêu rồi nói: "Món cháo này thật sự rất ngon.

Không hiểu sao lần này em luôn cảm thấy em đã ngủ rất lâu.

Thật sự là em chỉ ngủ một giấc ngắn thôi sao? "
Bạch Tô lại không nhịn được hỏi một câu.
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô, mỉm cười giúp Bạch Tô lau những hạt cơm bám quanh miệng, nói: "Em đã ngủ một giấc dài."
"Ngủ đến mức anh cũng phải lo lắng cho em."
"Vậy ngủ một giấc dài là ngủ bao lâu?”
Bạch Tô vẫn còn tò mò.
Nhưng còn chưa đợi Phó Vân Tiêu trả lời, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên âm báo có tin nhắn.
Bạch Tô cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, trên màn hình hiển thị tên người gửi là Thời Hoan.
Mở tin nhắn ra, chỉ có ngắn ngủi mấy chữ, nhưng những lời này lại khiến người ta không khỏi rùng mình.
"Như chị mong muốn, tôi sẽ tự sát."
Nhìn thấy tin nhắn này, Bạch Tô bất giác nhíu mày, sau đó bình thường trở lại.
Nhưng biểu cảm chợt lóe này vẫn bị Phó Vân Tiêu bắt gặp.
"Tin nhắn của ai vậy?”

Phó Vân Tiêu để cháo sang một bên hỏi cô.
"Thời Hoan."
Cô do dự mất một lúc, nhưng không cần biết Thời Hoan có ý định gì, chuyện đó là đúng hay sai, cô vẫn quyết định cần phải nói vấn đề này với Phó Vân Tiêu.
Nghe thấy tên của Thời Hoan, mặt Phó Vân Tiêu sa sầm lại, anh nhận lấy điện thoại từ tay Bạch Tô.
Sau khi nhìn lướt qua nội dung tin nhắn, Phó Vân Tiêu trực tiếp nhấn phím xóa tin nhắn.
"Không cần quan tâm cô ấy."
Phó Vân Tiêu trả điện thoại cho Bạch Tô, tiếp theo bắt đầu đút cho cô ăn.
"Thời gian này dạ dày em hơi yếu nên chịu khó uống cháo một thời gian."
Phó Vân Tiêu dặn: "Em chỉ nghĩ đến làm sao để chăm sóc anh thật tốt, nhưng thật ra trong khoảng thời gian này em lại không chăm sóc bản thân, không chịu ăn uống đầy đủ sao?"
Những lời này mang theo một phần trách cứ.
"Để thế này có sao không? Em lo cô ấy có thể xảy ra chuyện."
Bạch Tô không còn tâm trạng uống cháo, cũng không có tâm trạng tiếp tục nói chuyện với Phó Vân Tiêu về việc của bọn họ, cô cầm bát đặt qua một bên, nhìn Phó Vân Tiêu lo lắng rồi nói.
"Xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng là do cô ấy xứng đáng bị như vậy.

Cô ấy ngã khỏi văn phòng của anh, lại gây khó khăn cho em trong phòng khách.

Cô ấy nghĩ là anh không biết gì chắc?"
Nói xong, Phó Vân Tiêu khẽ cau mày, tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn.
Bạch Tô sững sờ lặng người đi một lúc, vì sợ ảnh hưởng đến mối quan hệ của anh và Thời Hoan nên cô hoàn toàn không đề cập đến chuyện phòng khách, ngay cả chuyện cô ấy ngã xuống tòa nhà, cô cũng chỉ kể lại ngắn gọn, không ngờ Phó Vân Tiêu lại biết rõ nội tình bên trong như vậy.
Cô biết Phó Vân Tiêu đang bất bình thay cô, nghe Phó Vân Tiêu nói những điều này, trong lòng cô lại trào dâng càng nhiều sự cảm động.
Nhưng cô thực sự không thể để Phó Vân Tiêu một mình, cô lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa anh em của Phó Vân Tiêu, cô càng sợ rằng Thời Hoan sẽ thực sự gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
“Dù gì cô ấy cũng là em gái của anh, thật ra cô ấy không hề gây khó dễ cho gì cho em, mà một phần nguyên nhân cũng là do em.

Trong khoảng thời gian này Thời Hoan luôn có vẻ bất thường, cho nên..."
Bạch Tô bắt đầu khuyên bảo Phó Vân Tiêu, nhưng Phó Vân Tiêu hoàn toàn không nghe, trực tiếp thay đổi đề tài khác.
"Lát nữa anh đưa em ra ngoài tắm nắng, trong cảng có du thuyền."

Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô đề nghị.
"Được rồi!"
Bạch Tô lắc tay Phó Vân Tiêu.
"Thời Hoan còn nhỏ nên anh đừng nổi giận với cô ấy vì em.

Nếu anh không quan tâm đến cô ấy thì người chị dâu như em chỉ có thể quay về chăm sóc cô ấy thôi.

Nếu cô ấy lại gây sự với em nữa thì là do anh không chịu gánh trách nhiệm đó.”
Bạch Tô vừa làm nũng vừa đe dọa Phó Vân Tiêu.
Nói xong thậm chí cô còn định đứng dậy khỏi giường, làm bộ chuẩn bị về nước.
"Được rồi, được rồi, em mau nằm xuống đi."
Phó Vân Tiêu ngăn Bạch Tô lại.
"Chuyện này em không cần phải xen vào, để anh xử lý."
Lúc này Bạch Tô mới vừa lòng gật đầu nằm trở lại giường.
"Cô ấy đối xử với em như vậy em không khó chịu à?"
Qua một hồi lâu, Phó Vân Tiêu nhẹ nhàng hỏi một câu.
"Có hơi buồn, nhưng sẽ không buồn nữa sau khi ăn cháo thịt nạc đã được cải tiến của anh.”
Bạch Tô liếm môi giả bộ vẫn còn thèm thuồng.
Phó Vân Tiêu liếc mắt nhìn Bạch Tô, ôm cô vào lòng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận