Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


Trên khuôn mặt vẫn là nụ cười nhẹ nhàng, Bạch Hà gật đầu.
"Chú Vương, cháu muốn chú cho cháu một chiếc trống tay."
Bạch Hà không còn nhìn tới Bạch Tiểu Bạch nữa, liền chuyển ánh mắt về phía Chú Vương, nghiêm túc nói.
"Cháu phải hiểu quy tắc, muốn có trống tay, được nhưng cháu phải biết về câu chuyện của chiếc trông tay, như thế cháu mới có thẻ biết là nó có thực sự hợp với mình hay không."
Chú Vương nhìn Bạch hà mỉm cười.
"Điều này cháu đã rõ."
Bạch Hà gật đầu.
Khi đã được sự đồng ý của chú Vương, bạch Hà đưa Bạch Tiểu Bạch đi đánh trống tay.
"Cậu muốn cái nào?"
Bạch Hà nhìn Bạch Tiểu Bạch nhẹ giọng nói, Bạch Tiểu Bạch suy nghĩ một chút, sau đó nhìn về phía chiếc tróng tay mà chú Vương vừa hoàn thành, tự tin nói: "Tôi muốn cái này."
"cái này?"
Chú Vương hơi ngạc nhiên.
"Tại sao lại là cái này?"
Sau đó chú Vương nhìn Bạch Tiểu Bạch hỏi với nụ cười thú vị trên miệng.
"Bởi vì tên của chiếc trông tay này là" Tiêu "và tên của bố cháu là Phó Vân Tiêu, vì thế cháu muốn tặng bố như là quà sinh nhật."
"tiếp tục."
Chú Vương đột nhiên bị lời nói của Bạch Tiểu Bạch thu hút và ra hiệu cho cô tiếp tục.
Sau đó Bạch Tiểu Bạch kể một vài câu chuyện về Phó Vân Tiêu, nghe xong, chú Vương im lặng một lúc rồi đột nhiên bật cười.
"Hahaha."
"Cô gái nhỏ, chiếc trống tay này bây giờ là của cháu."

Vương Bác nhẹ nhàng lau sạch chiếc trống tay rồi đưa cho Bạch Tiểu Bạch.
"Không cần trả tiền ạ?"
Bạch Tiểu Bạch do dự, nhưng vẫn hỏi.
"Trả tiền?"
Chú Vương sửng sốt một chút, sau đó liếc nhìn Bạch Hà.
"Nếu ta lấy tiền của cháu, Bạch Hà có lẽ sẽ không thèm đến tiệm này của ta nữa."
Chú Vương nhìn Bạch Hà đầy ẩn ý, ​​sau đó vẫy tay và bước tới những chiếc chiếc trống tay khác.
"Được rồi, không tặng nữa.

Cháu và Bạch hà nên quay về sớm thôi."
Nói xong, Vương Bác không để ý tới bọn họ nữa.
Bạch Tiểu Bạch lúc này vui sướng không kìm được, cùng Bạch Hà cầm chiếc trống tay bước ra ngoài.
Bầu trời bên ngoài đã tối, bầu trời đầy sao, hai người đi rất chậm nhìn bóng người trên mặt đất.
"cảm ơn bạn."
Giọng của Bạch Tiểu Bạch rất nhẹ nhàng, giống như đang nói với Bạch Hà, nhưng cũng giống như đang nói với chính mình.
"gì?"
Có vẻ như Bạch hà đã không nghe thấy.
"Quen biết được cậu thật tốt."
Bạch Tiểu Bạch không giấu được hạnh phúc, nhìn Bạch Hà ôn nhu nói gì đó.
"Tôi cũng vậy."
Bạch Hà cũng nở một nụ cười dịu dàng.
Hai người tiếp tục đi dạo dưới những vì sao, Bạch Tiểu Bạch hơi đi về phía trước, chỉ vì Bạch Tiểu Bạch không nhìn thấy mặt cậu bé.
Thấy được Bạch Tiểu Bạch lúc này sắc mặt vẫn có chút ôn nhu, khóe môi cậu ta đều là nụ cười khinh thường và thỏa mãn.
...
Thời gian tiếp tục quay ngược, Bạch Tô đã thành công trốn khỏi bệnh viện vào đúng ngày sinh nhật của Phó Vân Tiêu và bay về thành phố A theo kế hoạch.
"Nghiêm Đình, chuẩn bị đến đâu rồi?"
Vừa xuống máy bay, Bạch Tô có chút vui mừng, trực tiếp bấm điện thoại cho Nghiêm Đình.
"Đừng lo lắng, mọi thứ đã chuẩn bị xong, anh sẽ gửi địa chỉ cho em sau."
Cúp điện thoại, cô nhận được địa chỉ từ Nghiêm Đình trên điện thoại di động, sau đó xe nước ngọt màu trắng trực tiếp đến nhà đã chuẩn bị trước.
Nghiêm Đình đến ngôi nhà này từ rất sớm để dọn dẹp, khi Bạch Tô đến nơi thì trong nhà đã gần hết đồ đạc.
"Nhìn xem, thế nào?"
Nghiêm Đình nhìn Bạch Tô, lộ ra một phần tự hào.
"Hmm...!quả nhiên khả năng sáng tạo của tôi đúng là không tồi nha."
Bạch Tô cố tình không khen ngợi Nghiêm Đình, một mình cướp lấy hết công lao.
Nghiêm Đình nhìn Bạch Tô trợn mắt bất lực, "Ôi, em thật không có lương tâm."
Biết rằng Bạch Tô đang nói đùa, Nghiêm Đình cũng không quan tâm đến Bạch Tô.
"Đúng rồi, em vất vả ngược xuôi thế này, sức khỏe em có ổn không đấy?"

Không còn tán gẫu nữa, Nghiêm Đình nhìn Bạch Tô và lo lắng hỏi.
Thật ra, ngay từ đầu khi Bạch Tô nói rằng cô ấy sẽ bay về, Nghiêm Đình đã không đồng ý, nhưng anh ấy biết Bạch Tô, anh ấy biết rõ rằng nếu anh ấy không giúp Bạch Tô, Bạch Tô nhất định sẽ bay về sớm hơn.
Không còn cách nào, Nghiêm Đình chỉ có thể sắp xếp mọi việc cho Bạch Tô, chờ cô trở về chuẩn bị bất ngờ, Bạch Tô cũng chỉ trở lại một ngày, có lẽ tâm tình tốt hơn, sẽ có lợi hơn cho sức khỏe của cô ấy
Nghiêm Đình chỉ có thể tự an ủi mình bằng cách này.
"Đừng lo lắng, không sao cả, tôi đã hỏi ý kiến ​​bác sĩ."
Để không làm Nghiêm Đình lo lắng, Bạch Tô đã nói dối.
Nghe được lời của Bạch Tô, Nghiêm Đình không nghĩ nhiều, gật đầu không nói gì.
Hai người ngồi bàn bạc chi tiết về kế hoạch bất ngờ sắp tới, sau đó Bạch Tô bắt đầu chuẩn bị đạo cụ cho riêng mình, Nghiêm Đình ở đây không có gì sai, Nghiêm Đình liếc mắt nhìn thời gian, Chuẩn bi đón Phó Vân Tiêu đưa anh ta tới.
Ở phía bên kia, Tư Bản Vân Thượng.
Phó Vân Tiêu đang ngồi phân tích thị trường trong văn phòng, và đột nhiên có tiếng gõ cửa.
"Mời vào."
Phó Vân Tiêu không nhìn lên, nói, anh ta vốn nghĩ rằng đó là thư ký đến để giao tài liệu, thế nên không để ý.
Mãi cho đến khi người phụ nữ bước đến gần anh và đưa một tập tài liệu, anh mới ngẩng đầu lên đầy thắc mắc.
"Thế nào, anh không chào đón em?"
Khóe miệng Văn nở một nụ cười lễ phép, cô cầm ghế ngồi ở đối diện với Phó Vân Tiêu.
"Nếu là về công việc, tất nhiên là hoan nghênh."
Phó Vân Tiêu đặt tài liệu trong tay xuống, nhìn lướt qua tài liệu mà Văn đưa cho, sau đó đặt tầm mắt lên người Văn.
"Đây là thông tin và kế hoạch của một công ty bất động sản mà bên em mới đầu tư.

Anh có hứng thú xem qua không?"
Không còn nói giỡn với Phó Vân Tiêu nữa, Văn trực tiếp đi vào chủ đề.
Ánh mắt Phó Vân Tiêu nghiêm túc dừng lại trên khuôn mặt Văn một chút, sau đó anh lật đi lật lại văn kiện mà Văn mang đến, lại xem thật kỹ nó.
Tài liệu này liệt kê rất chi tiết, Phó Vân Tiêu sắc mặt bình tĩnh, đại khái đã duyệt qua một ít vấn đề trọng yếu.
"Anh có thể hợp tác.

Tôi sẽ nghiên cứu kỹ thông tin này, sau đó sẽ cùng anh thảo luận nội dung hợp tác."

Phó Vân Tiêu đóng tập tài liệu lại nhìn Văn, nét mặt anh ấy nhẹ đi một chút.
Thời gian trước bởi vì chuyện Văn muốn theo đuổi Phó Vân Tiêu mà mối quan hệ của hai người trở nên cứng nhắc.
Sau đó Văn đổ hết sự bất mãn vào công việc của mình, muốn dung cách này đẻ áp chế Phó Vân Tiêu, nhưng cô ấy lai thua rồi.
Nhưng lần này Văn chủ động tới, mang theo kế hoạch đầu tư chi tiết, điều này cuối cùng khiến Phó Vân Tiêu cảm thấy Văn bắt đầu trở lại bình thường, cô ũng thực sự có long hợp tác làm ăn.
Bây giờ Phó Vân Tiêu bày tỏ ý định hợp tác trong dự án này, vấn đề này cũng coi như được giải quyết.
"Ngoài việc hợp tác này, tôi còn một việc nữa cần trao đổi với anh."
Văn nhìn thấy thái độ thoải mái của Phó Vân Tiêu đối với cô ấy, trên khuôn mặt vẫn mang một nụ cười chuyên nghiệp.
"Chuyện gì vậy?"
Phó Vân Tiêu hơi bối rối, nhưng gương mặt vẫn vô cảm.
"Hôm nay Lion sẽ trở về nước, vì vậy tôi dự định thảo luận với anh về bữa tiệc chia tay.

Tôi đã sắp xếp địa điểm và bữa tiệc chia tay.

Tôi chỉ cần anh tham dự cùng tôi để tỏ lòng thành của chúng ta."
Văn đã gửi lời mời chân thành đến Phó Vân Tiêu.
"tối nay?"
Phó Vân Tiêu do dự một lúc, và xác nhận lại với Văn.
"Ừ, vậy chúng ta nên đi luôn thôi."
Văn vẫn mỉm cười và nhìn Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó giải thích công việc của mình cho thư ký trước khi cùng Văn rời đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận