Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


Mặc dù Phó Vân Tiêu không hiểu Lương Giản Ý có ý gì thế nhưng hắn vẫn mở cửa rồi xuống xe.
Bạch Tô đang bận cảm ơn Lương Vân Trạm thế nên cũng không để ý xem Lương Giản Ý đang làm gì.
Sau khi Lương Giản Ý gọi được Phó Vân Tiêu xuống xe, cậu xoay người hướng về phía Bạch Tiểu Bạch hét lớn: “Bạch Tiểu Bạch, cậu qua đây!”
Bạch Tiểu Bạch giương đôi mắt to nhìn về phía Lương Giản Ý, cô bé do dự một lát nhưng sau đó lại nhanh chóng đi tới bên cạnh Lương Giản Ý.
Lúc nói chuyện, cô bé còn mang theo khí chất rụt rè mà hơi kiêu ngạo của con gái: “Sao thế, cậu có chuyện gì sao Lương Giản Ý?”
Vẻ mặt của Lương Giản Ý rất nghiêm túc, cậu chỉ vào tay của Bạch Tiểu Bạch, nói: “Cậu đi nắm lấy tay của chú Vân Tiêu đi.”
Bạch Tiểu Bạch ngẩng đầu, khi nhìn thấy Phó Vân Tiêu thì trên mặt chợt nở một nụ cười tươi như hoa.
Mặc kệ Lương Giản Ý có ý đồ gì, hơn nữa cũng không ghét cái kiểu cậu ra lệnh cho mình như mọi khi nữa mà Bạch Tiểu Bạch nhanh chóng chạy tới nắm lấy tay của Phó Vân Tiêu, còn ngoan ngoãn chào một tiếng “Chú.”
Đúng lúc này Bạch Tô mới đột nhiên nhận ra đã không thấy Bạch Tiểu Bạch đâu.
Cô vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện với Lương Vân Trạm sau đó đi tìm kiếm bóng dáng của Bạch Tiểu Bạch.

Kết quả vừa mới xoay người thì phát hiện không hiểu tại sao mà con bé đã đang nắm tay Phó Vân Tiêu rồi.
Bạch Tô sợ hãi, cô vội vàng đi về phía Phó Vân Tiêu.
Thế nhưng đã không kịp nữa rồi… Bởi vì đúng lúc đó Lương Giản Ý đã hét lớn về phía mấy đứa nhóc còn chưa được đón ở phía cổng trường: “Từ hôm nay trở đi Bạch Tiểu Bạch có ba rồi, các bạn nhớ đấy, ba của Bạch Tiểu Bạch chính là Phó Vân Phàm!”
“!!!”
Bạch Tô nghe thấy câu nói đó xong trong lòng liền hiện lên vô số dấu chấm than, chỉ ba dấu thôi cũng không thể nào biểu đạt hết tâm trạng của cô lúc này.
Nhưng mà… vẫn còn chưa xong, Bạch Tiểu Bạch lại còn rất kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng, cũng hét lớn về phía mấy đứa trẻ đó: “Hứ, mình cũng có papa rồi! Papa mình tên là… là… Phó Vân Tiêu!”

Bạch Tô đang đứng cách đó khá xa nên không thể biết sắc mặt lúc này của Phó Vân Tiêu.
Hai đứa nhóc này… đúng là muốn chết mà!
Thế nhưng Lương Vân Trạm có vẻ rất thong dong, hắn chậm rãi đi tới bên cạnh Bạch Tô, trấn an cô: “Trò chơi của bọn trẻ con thôi, thằng bé nhà tôi có những lúc cũng rất ngây thơ.”
“Đúng là ngây thơ thật.”
Bạch Tô cũng không biết nên trả lời như thế nào nữa.
Cô cũng không dám tiếp tục đứng ở đây.
Cô sợ nếu như tiếp tục đứng ở đây thì lát nữa không biết sẽ lại xảy ra chuyện gì nữa.
Bạch Tô nhanh chóng bước qua đó, kêu Bạch Tiểu Bạch buông tay: “Nào, buông chú Vân Tiêu của con ra.”
Cô không hề ngẩng đầu nhìn Phó Vân Tiêu, sợ rằng khi nhìn thấy sắc mặt của hắn thì trong lòng cô sẽ không chịu nổi, sụp đổ mất.
Nhưng mà Bạch Tiểu Bạch lại nắm tay Phó Vân Tiêu càng chặt hơn, nó nói: “Không, con có papa rồi, con muốn nắm tay papa.”
“Đúng rồi, đi thôi nào.

Tiểu Bạch lên xe đi, chúng ta cùng đi ăn cơm.”
“…”
Trái tim Bạch Tô sụp đổ.
Cô có cảm giác không cần nhìn sắc mặt của Phó Vân Tiêu nhưng trái tim của cô cũng đã sụp đổ rồi.
Mà Phó Vân Tiêu lại tùy ý để Bạch Tiểu Bạch nắm tay, hắn cũng không có ý định buông tay con bé ra.
“Cùng đi đi, tôi có thể nhìn ra Giản Ý rất thích chơi cùng Tiểu Bạch đó.”
“Chúng tôi không đi được.”
Bạch Tô khó xử tiến lên phía trước kéo lấy Bạch Tiểu Bạch, thế nhưng con bé lại cũng rất cố chấp.
Mà Lương Giản Ý đang đứng bên cạnh cũng rất biết phối hợp: “Đi thôi Tiểu Bạch, cậu lên xe ba mình hay là lên xa của ba cậu?”
“Lên xe papa mình!”
Bạch Tiểu Bạch kiêu ngạo trả lời.
Bạch Tô không biết phải miêu tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào nữa, nếu như có quyền lựa chọn cô thà không sinh ra Bạch Tiểu Bạch còn hơn.
Bây giờ… khó xử quá… khiến người ta thật đau đầu.
“Được, vậy chúng ta cùng lên xe của ba cậu!”
Nói xong Lương Giản Ý liền nắm lấy tay của Bạch Tiểu Bạch sau đó lên xe.
Hôm nay Phó Vân Tiêu lái xe thể thao.
Vì thế bên trong không thể ngồi được nhiều người như vậy.
Lương Giản Ý vừa dắt Bạch Tiểu Bạch tới trước cửa xe liền nói: “Haiz, xe của ba cậu không có nhiều ghế như xe của ba mình, lên xe ba mình ngồi đi.”
“Được!”

Bạch Tiểu Bạch lập tức đồng ý sau đó đi theo Lương Giản Ý.
Bạch Tô đờ người…
Sao cô lại cảm thấy ngay cả con gái của mình mà mình cũng không thể quản được?
“Lên xe của tôi đi.”
Phó Vân Tiêu chỉ vào chiếc xe của hắn sau đó xoay người đi vào trong xe.
Bạch Tô ngây ngẩn, mà Lương Vân Trạm ở bên cạnh thì đang khuyên cô tham gia tiệc sinh nhật của Lương Giản Ý, bây giờ cô cũng không còn cách nào từ chối nữa.
Không thể giống một bà mẹ kế tới lôi Bạch Tiểu Bạch xuống xe được.
Hơn nữa Lương Vân Trạm mời xong đã lái xe đi mất tiêu rồi…
Bạch Tô chỉ có thể lên xe của Phó Vân Tiêu.
Ngồi trong xe của Phó Vân Tiêu, Bạch Tô cảm thấy rất không thoải mái.

Cô muốn giải thích gì đó để tránh Phó Vân Tiêu hiểu nhầm.
“Cái đó… Bạch Tiểu Bạch là… tôi… hôm nay chị dâu tôi không có thời gian tới đón con nên tôi mới tới đón, ai ngờ…”
“Chúng tôi vốn dĩ đã hẹn sẽ đi ăn hơn cùng nhau rồi.

Cái này…”
“Bình thường cô không nói chuyện như thế.”
Phó Vân Tiêu vừa lái xe vừa nói, hắn cũng không quay đầu lại nhìn Bạch Tô.
Bị Phó Vân Tiêu nhắc nhở, Bạch Tô lập tức cảnh giác hơn: “Có thể là do mọi chuyện xảy ra bất ngờ quá, vừa rồi cảm ơn anh đã giúp Bạch Tiểu Bạch giải vây, tôi thay mặt chị dâu cảm ơn anh.”
“Nếu như cô còn tiếp tục giải thích như thế này thì tôi sẽ nghi ngờ đứa bé đó là con của cô thật đấy.”
Phó Vân Tiêu nói với Bạch Tô một câu.
Mặc dù hắn thật sự không hiểu rõ về Bạch Tô thế nhưng với phản ứng bất thường này của cô thì hắn có thể nhận ra.

“Không phải, không phải.

Tôi sẽ gọi điện cho chị dâu tôi tới đón Tiểu Bạch.”
Bạch Tô nói xong liền vội vàng gọi điện cho Vương Tiểu Đồng.
Phó Vân Tiêu cũng không đáo lại, hắn đi theo chiếc xe của Lương Vân Trạm đi về hướng tổ chức tiệc sinh nhật cho Lương Giản Ý.
Lúc Bạch Tô gọi được cho Vương Tiểu Đồng, cô chưa đợi Vương Tiểu Đồng trả lời mà đã nhanh nhảu lên tiếng: “Chị dâu!”
Sau đó cũng không để Vương Tiểu Đồng trả lời cô đã bổ sung thêm một câu: “Lúc tan học đúng lúc bọn em gặp được phụ huynh của Lương Giản Ý, hôm nay là sinh nhạt của cậu bé thế nên đã mời em và Tiểu Bạch qua đó rồi.

Chị có muốn tới đây không? Trùng hợp là chồng cũ của em cũng có mặt ở đó, không phải chị muốn gặp chồng cũ của em sao? Đúng lúc có thể gặp được nè.”
Vương Tiểu Đồng vừa nghe liền biết ý của Bạch Tô.
Cô ấy lập tức trả lời: “Được, gửi địa chỉ cho chị, sau khi tan làm chị sẽ tới.”
Phó Vân Tiêu đang lái xe ở bên cạnh, hắn nhíu mày rất chặt.
Vừa rồi, Bạch Tô gọi hắn là… chồng cũ?
Cách xưng hô này thật sự khiến hắn rất khó chịu!
Phó Vân Tiêu lái xe nhanh hơn.
Bạch Tô nhận ra được rằng Phó Vân Tiêu dường như đang không vui, cô xoay người nhìn về phía hắn… tại sao đột nhiên lại không vui chứ?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận