Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


Một cú đánh này của Văn cũng đủ đáng sợ rồi, hơn nữa hình như hiện bên cạnh Văn vẫn có những người khác hợp tác cùng hiểu biết về thành phố A.
Nghĩ tới đây, Bạch Tô bắt đầu rùng mình.
“Vậy bây giờ anh có kế hoạch gì không?”
Bạch Tô nhìn Nghiêm Đình với vẻ lo lắng.
“Đã có kế hoạch rồi, yên tâm đi, tôi đã thu thập đủ chứng cứ rồi.”
Sau khi nghiêm túc phân tích tình hình với Bạch Tô, Nghiêm Đình lại đột nhiên cười toe toét, cố gắng trấn an Bạch Tô.
“Vậy cần tôi phối hợp với cô làm gì không?”
“Cần chứ.”
Ngừng lại một lúc, Nghiêm Đình lại đồng thời nhìn Bạch Tô và Long Diễn nói, “Cần anh diễn một vở kịch, đến đó rồi tính.”
Long Diễm hiểu được suy nghĩ của Nghiêm Đình, tự tin nói với Bạch Tô, “Không cần lo cho Nghiêm Đình, cô cứ giả vờ thất vọng rồi bước ra khỏi con hẻm này.”
Nghe Long Diễn nói vậy, Bạch Tô nhanh chóng hiểu ý Long Diễn rồi gật đầu.
Long Diễn nghĩ một lúc rồi lại nói: “Sau khi ra khỏi con hẻm này, đừng nói quá nhiều về tình hình công ty của Nghiêm Đình, chỉ cần giả vờ là bạn Nghiêm Đình, quan tâm cậu ta và mang đồ ăn cho cậu ta là được.”
Sau khi mọi người bàn xong kế hoạch, Bạch Tô và Long Diễn bắt đầu diễn, cả hai cùng cúi đầu bước ra khỏi con hẻm.
Bạch Tô cố tình nâng cao giọng nói với Long Diễn, “Tôi thật sự không hiểu, Nghiêm Đình sao đột nhiên lại trở nên như vậy? Tôi thực sự thấy buồn cho anh ta.”
Long Diễn bất lực lắc đầu, giơ hai tay bất lực nói.
“Tôi cũng không biết Nghiêm Đình sao lại như vậy, cô đừng quá buồn, tôi sẽ bên cạnh và chăm sóc anh ta thật tốt.


Yên tâm”
Bạch Tô vẫn cố ý tỏ vẻ không thể hiểu tại sao chuyện lại thành ra như vậy, có chút nghẹn ngào nói.
“Ôi, nhìn anh ấy hiện giờ, tôi thật sự rất lo lắng.”
“Cô đừng nghĩ lung tung nữa, có chuyện gì tôi sẽ nói cho cô biết đầu tiên.

Tối nay cô đi đâu? Tôi đưa cô đi.”
Long Diễn vỗ vai Bạch Tô an ủi, quan tâm hỏi Bạch Tô.
“Tôi định quay lại chỗ Bạch Tiểu Bạch, nhưng tôi vẫn rất lo cho Nghiêm Đình.”
Bạch Tô đứng lại, quay người sang nhìn Long Diễn một cái, sau đó sốt sắng nói.
Câu này của cô ấy nói không phải là diễn, cô thật sự rất lo cho Nghiêm Đình, mặc dù cô biết Nghiêm Đình rất thông minh, nhưng cô ấy vẫn lo lắng.
Đúng lúc này, điện thoại của Bạch Tô đột nhiên reo lên.
Bạch Tô lập tức cầm điện thoại lên, phát hiện là Vương Tiểu Đồng đang gọi.
“Tiểu Đồng à, chuyện gì vậy?”
Vương Tiểu Đồng giọng điệu nghiêm túc, trong lòng có chút vui mừng, “Tớ gọi điện thoại là để báo cho cậu, con của Vương Nhất Luân chào đời rồi, cậu có định qua đây thăm không”
Vương Nhất Luân là anh em kết nghĩa của Từ Sắt và Phó Vân Tiêu, có mối quan hệ rất tốt với Phó Vân Tiêu.
Con gái anh ta chào đời, đáng lẽ ra nhất định phải qua thăm, nhưng Phó Vân Tiêu hiện giờ rất bận, Bạch Tô quyết định nhân lúc chưa ra nước ngoài cô sẽ đến thăm.
“Được, đang ở bệnh viện nào thế?”
“Bệnh viện tư nhân số 1, tớ sắp đến bệnh viện rồi, chờ cậu.”
Bạch Tô và Vương Tiểu Đồng cúp máy, sau khi Bạch Tô tạm biệt Long Diễn thì liền lên taxi vội vàng đến bệnh viện.
Trên đường đến bệnh viện, Bạch Tô vẫn còn đang băn khoăn không biết Phó Vân Tiêu có lẽ nào cũng sẽ đến bệnh viện không.
Quả nhiên, đến bệnh viện, Bạch Tô đã nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đang đứng cạnh Vương Tiểu Đồng, chính là Phó Vân Tiêu.
Khi Phó Vân Tiêu nhìn thấy Bạch Tô đên, anh hơi sửng sốt, “Em về nước rồi? Sao không nói với anh?”
“Em…”
Bạch Tô do dự một lúc rồi nói, “Em vừa mới về, Bạch Tiểu Bạch bảo em về nước giúp nó một số việc, nó có việc ở đội múa nên không về được.”
Bạch Tô thản nhiên kiếm một cái cớ.
Bạch Tô không cố ý che giấu chuyện của Nghiêm Đình, nhưng vừa nhìn thấy Nghiêm Đình, tình trạng của Nghiêm Đình vừa rồi khiến Bạch Tô có chút lo lắng.
Chung quy, bây giờ bệnh viện nhiều người lắm lời, vậy nên thôi, lúc nào có cơ hội thì nói.
“Mọi người đều đến rồi à… cảm ơn mọi người rất nhiều.

Ha ha, nào, nhiệm vụ đặt tên cho con tôi giao cho mỗi người trong phòng, mỗi người một ý, tập trung ý kiến mọi người.”
Trong khi Bạch Tô đang nói chuyện với Phó Vân Tiêu, một tràng cười sảng khoái vang lên.

Tiếng cười này vang lên từ Vương Nhất Luân.
Tuy nhiên, bên cạnh Vương Nhất Luân còn có một chàng trai trẻ đẹp trai.
Cậu bé này nhìn thì có vẻ chạc tuổi với Bạch Tiểu Bạch, mặc một chiếc áo khoác dài màu xanh đen với một chiếc trâm hình con cú trên ngực khiến tổng thể trông đơn giản và sang trọng.
Cậu ta có mái tóc ngắn gọn gàng và các đường nét trên khuôn mặt trẻ trung, thận trọng và hào phóng.
“Cháu chào các cô các chú.”
Cậu bé này có một giọng nói trầm và hay, cậu ấy chào hỏi tất cả mọi người một cách lịch sự.
Bạch Tô càng nhìn càng cảm thấy người này trông rất quen, trong đầu cố tìm lại kí ức về khuôn mặt này của cậu ta.
“Cậu là…Lương Giản Ý?”
Bạch Tô ngập ngừng hỏi.
“Vâng, dì Bạch Tô.”
Cậu bé nhiệt tình nói với Bạch Tô, “Cháu mấy năm nay đều ở nước ngoài, không ngờ dì Bạch Tô vẫn nhớ đến cháu.”
Bạch Tô kinh ngạc nhìn Lương Giản Ý.
Ấn tượng của Bạch Tô về Lương Giản Ý vẫn còn bởi sự bảo vệ cậu ấy dành cho Bạch Tiểu Bạch, giống như một người anh trai trưởng thành vậy.
Quả nhiên, thời gian nhanh như một mũi tên.
“Con đã lớn như này rồi.”
Bạch Tô kinh ngạc nhìn Lương Giản Ý.
Khi Bạch Tô nói câu này, Lương Giản Ý có chút ngượng ngùng cười.
“Vâng ạ, con đã lớn hơn rồi, còn dì Bạch Tô vẫn như ngày trước vậy, vẫn trẻ như vậy.”
Lương Giản Ý khéo ăn nói, khiến Bạch Tô rất vui.
Sự quan tâm của Bạch Tô đều dồn về Lương Giản Ý, cô tiếp tục nhìn Lương Giản Ý và hỏi với vẻ quan tâm, “Con về nước làm gì vậy?”
“Hiện giờ con đang làm kiến trúc sư, con về nước để tham gia thiết kế đổi mới đô thị của thành phố A”
Lương Giản Ý lịch sự và nhẹ nhàng trả lời câu hỏi của Bạch Tô.


Thiết kế đổi mới đô thị là dự án quan trọng nhất của thành phố A trong năm nay và những nhà thiết kế có thể tham gia vào dự án này đều là những người có trình độ hàng đầu thế giới.

Bạch Tô không khỏi thốt lên: “Con còn trẻ vậy mà có thể tham gia dự án này rồi, thật giỏi quá!”
Nghe Bạch Tô khen, Lương Giản Ý mỉm cười khiêm tốn và cảm ơn lời khen của cô.
“Dì quá lời rồi, con may mắn nên được tham gia vào dự án thôi ạ.”
“Tiểu Bạch cũng rất ưu tú ạ.”
Lương Giản Ý ngượng ngùng khi được khen ngợi, cũng dành cho Tiểu Bạch một lời khen.
Bạch Tii nghe thấy Lương Giản Ý quan tâm đến tình hình gần đây của Bạch Tiểu Bạch thì trong lòng rất vui, vội bước tới rồi nói: “Ừm, nó đang trong đội múa! Nếu có thời gian, con có thể đến chơi với nó, dì đoán hai đứa sẽ không nhận ra nhau.”
“Khi nào con có thời gian, dì sắp xếp giúp con nhé ạ.”
Cậu vừa nói câu này, trong lòng cũng lộ ra vẻ háo hức.
Phó Vân Tiêu mỉm cười, vội kéo Bạch Tô, “Được rồi, em mà còn gặng hỏi lát nữa anh cả và chị dâu đến cũng sẽ gặng hỏi con chúng ta như thế đó, đã nói là để bọn trẻ tự do trưởng thành mà.”
“Được rồi, Giản Ý, con giúp dì đi đóng tiền viện phí.”
Vương Nhất Luân bên cạnh nhắc nhở Lương Giản Ý một chút.
Lương Giản Ý mau chóng chào mọi người rồi rời đi.
Sau khi Lương Vân Tiêu kéo Bạch Tô đi, Bạch Tô cau mày liếc nhìn Lương Vân Tiêu.
Sau đó cô vung tay ra và kéo Lương Vân Tiêu sang một bên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận