Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


Bạch Tô hài lòng với phản ứng của Bạch Tiểu Bạch, và sau đó nhìn Bạch Tiểu Bạch nói thêm.
"Xì, mẹ xấu quá!"
Nghe Bạch Tô nói xong, Bạch Tiểu Bạch cố ý trợn mắt nhìn Bạch Tô.
"Mẹ rõ ràng biết con chưa được gặp anh Giản Ý đã thế còn không giới thiệu anh ấy cho con.

Mẹ cố tình làm cho con nghĩ anh ấy là một tên trộm và làm con xấu mặt nữa chứ."
Bạch Tiểu Bạch vừa nói vừa nhìn Bạch Tô nhăn mũi.
Nhìn thấy lời phàn nàn của Bạch Tiểu Bạch, Bạch Tô vừa mở miệng, đang định giải thích, đột nhiên Lương Giản Ý lên tiếng trước.
"Em đừng trách dì, là do lần đầu tiên anh không giải thích rõ ràng, cộng với việc cố chấp giúp dì lấy túi nên mới xảy ra hiểu lầm."
Lương Giản Ý trực tiếp giải thích vấn đề này cho chính mình.
Ba người nói chuyện phiếm một hồi ở sân bay, chả mấy mà hết vài tiếng.
"Giản Ý, nếu con có vấn đề gì trong thời gian ở đây, con có thể đến chơi với Tiểu Bạch.

Dù sao thì em ấy cũng đã sống ở đây vài năm và khá quen thuộc với nơi đây rồi."
"Cám ơn dì ạ."
Lương Giản Ý lịch sự chào Bạch Tô và Bạch Tiểu Bạch một lần nữa, sau đó rời khỏi sân bay.
"Con nghĩ sao về cậu ấy?"
Nhìn thấy bóng lưng của Lương Giản Ý, Bạch Tô không khỏi nở một nụ cười, hiển nhiên là cô rất hài lòng với sự xuất hiện của Lương Giản Ý.
"Anh Giản Ý rất tốt ạ, anh ấy đã rất tốt với con từ khi còn nhỏ rồi."
Bạch Tiểu Bạch vẫn đang đắm chìm trong vui sướng khi nhìn thấy Lương Giản Ý, cũng không nghĩ nhiều.

"Chỉ cần con thích là được, vậy thì con phải tiếp xúc với Lương Giản Ý nhiều hơn, bây giờ cậu ấy rất giỏi đó."
Bạch Tô có ý gì đó, cô nhìn Bạch Tiểu Bạch đầy ẩn ý nói thêm
"Đương nhiên, mẹ không phải lo lắng, con nhất định sẽ thường xuyên chơi với anh Lương Giản Ý."
Bạch Tiểu Bạch không nghĩ nhiều, liền trực tiếp đồng ý yêu cầu của Bạch Tô, trong lòng cô chơi đùa với Lương Giản Ý chỉ là anh em thôi, không ngờ rằng Bạch Tô lại gán ghép hai đứa nó.
Trên đường về nhà, Bạch Tô nói tốt về Lương Giản Ý với Bạch Tiểu Bạch.
Thông minh, quan tâm đến mọi người, hiểu biết và có năng lực, v.v.
Bạch Tiểu Bạch rất hợp tác với vẻ mặt kinh ngạc, trên mặt lộ ra vẻ ngưỡng mộ.
Bạch Tô nhìn vẻ mặt của Bạch Tiểu Bạch, khóe môi cười, cô thấy kế hoạch của cô càng ngày càng thuận lợi.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô lại bắt đầu lên kế hoạch cho lần gặp mặt tiếp theo giữa Bạch Tiểu Bạch và Lương Giản Ý.
"Mẹ, mẹ cười cái gì vậy?"
Không hiểu tại sao Bạch Tô đột nhiên nở nụ cười vui vẻ, Bạch Tiểu Bạch Tô vẻ thấy kì lạ, nghi ngờ nhìn Bạch Tô rồi hỏi.
"Nhìn thấy con như vậy mẹ rất vui."
Bạch Tiểu Bạch vô tình phát hiện ra chút cảm xúc của mình, Bạch Tô vội vàng dập tắt nụ cười, còn cố ý làm ra vẻ nghiêm túc.
"Hoá ra là như vậy."
Bạch Tiểu Bạch nhìn Bạch Tô đầy ẩn ý gật đầu, mọi chuyện xảy ra một cách tự nhiên.
"Hoá ra là như vậy cái gì cơ."
Bạch Tô giả vờ nghiêm túc nhìn Bạch Tiểu Bạch, sau đó quay đầu đi, không để Bạch Tiểu Bạch nhìn thấy vẻ mặt của mình.
Chẳng mấy chốc, hai người trở về căn nhà mà Bạch Tô thuê.
Đặt hành lý xuống, Bạch Tô trực tiếp đi về phòng.
"Mẹ ngủ trước đây.

Mẹ mệt quá.

Khi nào tỉnh dậy chúng ta lại nói chuyện tiếp."
Bạch Tô có chút vui mừng, vội vàng tạm biệt Bạch Tiểu Bạch, sau đó trở về phòng ngủ, nặng nề đóng cửa lại.
Sau khi đóng cửa lại, Bạch Tô không đi ngủ ngay mà lén lút nhìn Bạch Tiểu Bạch qua mắt cửa, sau khi xác định Bạch Tiểu Bạch đã rời khỏi phòng khách trở về phòng ngủ, cô quay lại giường lấy điện thoại di động ra gọi video call cho Phó Vân Tiêu.
Khi video được bật, Phó Vân Tiêu vẫn đang ngồi trong văn phòng làm việc.
"Đến rồi à?"
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô và nhẹ nhàng hỏi, sau khi đọc trang cuối cùng của tài liệu, anh ấy đóng nó lại và đặt nó sang một bên.
"Alo…"
Bạch Tô trầm ngâm gật đầu.
"Anh có biết em đã gặp ai ở sân bay không?"
Suy nghĩ một lúc, Bạch Tô bình tĩnh nói với Phó Vân Tiêu.
"Ai? Anh có quen không?"
Trong video, Phó Vân Tiêu khẽ cau mày và lắc đầu.

Theo những gì anh biết, không ai trong số những người bạn mà anh biết đã đi công tác nước ngoài gần đây.
"Không quen lắm, nhưng sau khi em nói tên cho anh, anh chắc chắn sẽ thở dài rằng có lẽ đây là số phận."
Vẻ mặt đắc thắng của Bạch Tô đã thành công thu hút sự chú ý của Phó Vân Tiêu.
"Ồ? Vậy thì mau nói cho anh biết đi."
Phó Vân Tiêu trong video rất hợp tác.
"Lương Giản Ý, và cậu ấy muốn sống ở thành phố mà Tiểu Bạch sống một tháng, một tháng đó!"
Bạch Tô hiển nhiên có chút hưng phấn.
"Và anh có biết không? Em đã quan sát cả hai người họ.

Lương Giản Ý vẫn quan tâm đến Tiểu Bạch như mọi khi, và Tiểu Bạch cũng rất quan tâm đến Lương Giản Ý, và em nghĩ Lương Giản Ý là một người rất tốt."
Bạch Tô không thể kìm nén được cảm xúc của chính mình và kể đi kể lại cuộc gặp gỡ giữa Lương Giản Ý và Bạch Tiểu Bạch.
"Nghĩ Lương Giản Ý rất tốt vậy sao?"
Sau khi nghe Bạch Tô giải thích, Phó Vân Tiêu đột nhiên nở nụ cười.
"Không nhất thiết phải vui khi khen một đứa con trai là người tốt.

Con trai tốt nói chung là thích hợp để làm anh em, không phải để tìm người yêu."
Phó Vân Tiêu phản bác lại ý nghĩ của Bạch Tô.
"Xì, em nghĩ hai đứa vẫn ổn, và em sẵn sàng thu xếp để chúng gặp nhau."
Bạch Tô rất không thuyết phục, và nói thêm vào một cách hờn dỗi.
"Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được đâu, cứ để chúng nó tự mình quyết định chuyện của chúng nó, em không thích hợp để can thiệp quá nhiều."
Trong video, Phó Vân Tiêu vẫn thuyết phục Bạch Tô một cách lý trí.
Nhưng lúc này Bạch Tô không muốn nghe người khác phân tích lý trí.
Khi Bạch Tô còn định tranh luận với Phó Vân Tiêu vài câu nữa, một email mới đột nhiên xuất hiện trong hộp thư của cô.
Người gửi là người có số hộp thư mà trước đây Bạch Tô chưa từng thấy, cô bấm vào thì thấy đó là số hộp thư mới đăng ký.
Ngừng một chút, Bạch Tô mở email.

Ngoài con số, nội dung của email cũng rất lạ.
Nó chứa đầy tên của bạn bè và người thân của Bạch Tô, bao gồm cả Nghiêm Đình và Bạch Tiểu Bạch.
Nhìn thấy email lạ này, Bạch Tô khẽ nhíu mày.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Nhìn thấy sự nghi ngờ của Bạch Tô, giọng nói quan tâm của Phó Vân Tiêu phát ra từ điện thoại.
"Không có gì đâu, em vừa nhận được một email, và người gửi là người có email mới đăng ký."
"Thư có chuyện gì không?"
Phó Vân Tiêu sau đó hỏi.
"Thư là một đống tên người, không biết là ai đã chỉnh sửa vu vơ."
Bạch Tô nghi ngờ giải thích.
"Hơn nữa, dường như có nhiều cái tên liên quan đến người này dưới những cái tên này, và toàn bộ email trông giống như một mạng lưới các mối quan hệ."
Không có thông tin nào khác trong email, và Bạch Tô không biết chuyện gì đang xảy ra với email này.
"Có cần anh kiểm tra giúp em không?"
Giọng nói khờ khạo và dễ mến của Phó Vân Tiêu phát ra từ video.

Mặc dù đó chỉ là một email bình thường nhưng Phó Vân Tiêu sẵn sàng coi việc của Bạch Tô như một việc quan trọng.
"Không cần đâu, có thể có người vô công rỗi nghề gửi thư cho nghịch ngợm ý mà."
Bạch Tô không không để tâm nữa.
Vừa trở lại phòng ngủ, Bạch Tô đã trực tiếp gọi điện cho Phó Vân Tiêu đang nói chuyện phiếm, Bạch Tô đột nhiên buồn ngủ, không nhịn được liền ngáp một cái..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận