Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


Bạch Tô thận trọng quan sát biểu cảm của Phó Vân Tiêu, mang tính thăm dò mà hỏi một câu.

Nói xong câu này, Bạch Tô thấy Phó Vân Tiêu không nói gì, ngay sau đó lại bổ sung, “Nếu như anh không muốn xem, chúng mình cùng nhau xem một bộ phim nhé.


Lo lắng Phó Vân Tiêu không muốn xem sao, Bạch Tô lại đưa ra một lựa chọn khác
“Chúng ta vẫn đi ngắm sao đi.


Phó Vân Tiêu ôn nhu theo dõi Bạch Tô, nở nụ cười, ngay sau đó kéo tay Bạch Tô, đi về phía sân thượng
Bầu trời đêm trong vắt, đong đầy ánh sao, giống như từng viên kim cương lấp lánh được khảm trên màn đêm đen kịt, lập loè phát ra ánh sáng.

“Trời sao hôm nay thật đẹp! Chỉ có ánh sao và sắc xanh đen của bầu trời đêm, một đám mây bay ở chân trời cũng không có, sạch sẽ thuần túy.


Bạch Tô ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời, nhịn không được phát ra một tiếng tán thưởng.

Đáy mắt cô lóe ra ánh sáng lấp lánh, lay nhẹ lông mi dài như cánh bướm, gió nhẹ nhẹ nhàng phất qua mái tóc của Bạch Tô, mấy sợi tóc nhẹ lay động tân trang cho khuôn mặt hoàn mỹ trời sinh của càng thêm tinh xảo lay động lòng người.

“Không đẹp bằng em.


Phó Vân Tiêu ôn nhu nhìn Bạch Tô tán thưởng một câu, sau đó hai con ngươi thâm thúy quay đi nhìn lên bầu trời đêm.

Nghe được sự khen ngợi của Phó Vân Tiêu đối với mình, Bạch Tô xoay mặt về phía Phó Vân Tiêu.

Giờ phút này, tinh không chiếu rọi xuống gò má của anh khiến anh càng thêm phần anh tuấn, hàm dưới đường cong càng thêm sắc bén, tà mị mê người dị thường.


“Anh mới là đồ yêu tinh ý.


Nhìn Phó Vân Tiêu với khuôn mặt gần như hoàn mỹ bên cạnh, Bạch Tô kìm lòng không được nhỏ giọng thầm thì một câu.

“Em nói cái gì?”
Phó Vân Tiêu cũng không nghe rõ.

“Không có, không có gì.


Thấy Phó Vân Tiêu không nghe rõ lời của mình, Bạch Tô thở dài nhẹ nhõm, vội vàng giải thích.

Sợ anh hỏi lại, ngay sau đó Bạch Tô lại bổ sung một câu, “Em nói anh cũng rất đẹp.


Nếu để cho Phó Vân Tiêu nghe được cô nói anh là yêu tinh, thể nào rồi cũng lại bị anh trêu cợt.

“Thật sao?” Phó Vân Tiêu nửa tin nửa ngờ, liếc dáng vẻ cười xấu xa Bạch Tô bên cạnh, khẳng định không phải đơn giản như vậy.

“Đương nhiên! Anh nhìn ngôi sao kia kìa, thật là sáng quá.


Bạch Tô vội vàng đổi chủ đề, muốn chuyển di lực chú ý.

“Ừ, ngôi sao kia càng sáng hơn.

” Tâm trạng của Phó Vân Tiêu có vẻ rất thoải mái, cũng không truy cứu nữa, bắt đầu cùng Bạch Tô thưởng thức bầu trời sao mỹ lệ.


Hai người hàn huyên một hồi trời, Bạch Tô cẩn thận cảm nhận tâm tình của Phó Vân Tiêu, dường như đã hoàn toàn thả lỏng.

“Đúng rồi, công ty gần đây thế nào hả anh?”
Bạch Tô ra vẻ nhẹ nhõm lơ đãng, tiếp tục ngẩng đầu nhìn tinh không, không có nhìn về phía Phó Vân Tiêu, rất tùy ý hỏi một chút.

“Công ty chắc sắp phá sản rồi.

” Phó Vân Tiêu nhẹ nhàng thoải mái thốt ra mấy chữ này, dường như phá sản không phải là của công ty của anh.

“Phá sản? Thật sao?” Bạch Tô lúc đầu định thể hiện mình không hề để ý tới tình trạng công ty của Phó Vân Tiêu, nhưng trong lúc nhất thời khó mà quản lý được biểu cảm khi nghe được cái tin tức này, vẫn để lộ ra khuôn mặt hết sức ngạc nhiên.

Nhìn thấy Bạch Tô kinh ngạc lo lắng, Phó Vân Tiêu bị chọc cười, đi đến sau lưng Bạch Tô, dùng hai tay rắn chắc của anh ôm Bạch Tô vào lòng.

“Ừ, nếu quả như thật phá sản, em có phải sẽ rất buồn hay không?”
Đối mặt tin tức phá sản này, lại thêm Phó Vân Tiêu đột nhiên đặt câu hỏi, Bạch Tô trong lúc nhất thời không biết sắp xếp ngôn ngữ như thế nào để an ủi Phó Vân Tiêu.

Lúc này, trên bầu trời bỗng nhiên xẹt qua một ngôi sao băng, vẽ ra một đường vòng cung ưu mỹ, ngay sau đó lại thêm một ngôi nữa, lập loè một cái chớp mắt, chiếu sáng lấy toàn bộ chân trời, khiến bầu trời đêm vốn đen như mực trong chốc lát lóe lên ánh sáng tươi đẹp.

“Mau nhìn kìa, sao băng! Anh nhanh nhanh cầu nguyện đi.

” Bạch Tô chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại, thành tâm cầu nguyện.

Bạch Tô chậm rãi mở hai mắt ra, thâm tình nhìn về phía Phó Vân Tiêu
“Vừa rồi em đã cầu nguyện, công ty sẽ không phá sản, dù cho bất hạnh phá sản, chỉ cần anh vui vẻ, em chả có vấn đề gì cả! Chỉ cần anh ở bên em, em sẽ rất hạnh phúc!”
Ngay trong nháy mắt ngôi sao băng vụt qua, Bạch Tô lập tức nghĩ thông suốt làm thế nào để đối mặt với chuyện công ty phá sản.

Nhìn đôi mắt lấp lánh của Bạch Tô, nghe Bạch Tô nói như vậy, Phó Vân Tiêu cảm động.


Rất nhanh, anh liền che giấu sự cảm động của mình, cố ý trêu đùa Bạch Tô.

“Vậy anh mất hết tiền rồi, em nuôi anh chứ?”
“Em nuôi anh!” Bạch Tô lập lời thề son sắt hướng Phó Vân Tiêu tỏ rõ lòng trung thành của mình.

“Thật sao? Vậy anh muốn lấy hết tiền của em mang đi tiêu thì làm sao bây giờ?” Phó Vân Tiêu cố ý làm khó dễ Bạch Tô.

“Á? Đều tiêu hết? Vậy em vẫn là cho anh mượn tiền đi! Đến lúc thích hợp, anh trả tiền cho em.


Vừa nghe đến muốn đem tiền của mình đều tiêu hết, Bạch Tô ra vẻ rất chi là quan tâm cười đùa nói chỉ có thể cho Phó Vân Tiêu mượn.

“Keo kiệt như vậy sao, lúc đầu ngày mai dự định dẫn em đi chơi một chuyến, đã keo kiệt như vậy thì ngày mai vẫn bỏ đi thì hơn.


“Đi ra ngoài chơi? Công ty sắp phá sản rồi, anh còn có thời gian đưa em ra ngoài chơi, anh lại đùa em!”
Bạch Tô hoàn toàn nhìn không ra câu nào của Phó Vân Tiêu là thật, câu nào là giả, mỗi câu nói của anh đều luôn nhẹ nhõm bình tĩnh, khiến Bạch Tô hoàn toàn không dò ra được chân tướng, Bạch Tô chỉ có thể bán tín bán nghi.

“Ha ha ha, đi thôi, về phòng ngủ đi ngủ.


Nhìn Bạch Tô một mặt khó thể tin tưởng, Phó Vân Tiêu bị trêu chọc khiến nhịn không được cười ra tiếng.

Cũng không nói cái khác nữa, sau đó Phó Vân Tiêu mang Bạch Tô về phòng ngủ chuẩn bị đi ngủ.

Không lâu sau, Bạch Tô nghe được tiếng hít thở nhịp nhàng rất nhỏ của Phó Vân Tiêu.

Nhanh như vậy đã ngủ mất, ban ngày nhất định rất mệt.

Màn đêm yên tĩnh, Bạch Tô cẩn thận cảm nhận tiếng hít thở của Phó Vân Tiêu cùng tiếng tim đập của mình, đột nhiên xuất hiện tin tức, và cả sự lo lắng cho Bạch Tiểu Bạch lấp đầy đầu óc của Bạch Tô, khiến cô thật lâu không có cách nào chìm vào giấc ngủ.

Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu yên bình ngủ, nhẹ nhàng xoay người, lưng quay về phía Phó Vân Tiêu, xuyên thấu qua khe hở màn cửa, Bạch Tô mơ màng nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, không biết lúc nào, Bạch Tô cũng ngủ thiếp đi.


Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch Tô tỉnh dậy.

Bạch Tô nhẹ nhàng dụi dụi con mắt, phát hiện Phó Vân Tiêu không nằm bên cạnh mình, lấy ra điện thoại ở dưới gối, bây giờ đã là chín giờ sáng.

Đang lúc Bạch Tô vén chăn lên, thời điểm chuẩn bị xuống giường đi uống nước, cửa phòng ngủ bị đẩy ra.

Phó Vân Tiêu cầm một chiếc váy dài tơ tằm màu trắng và một cái mũ che màu đỏ đi đến.

Nhìn xem Phó Vân Tiêu cố ý cầm một bộ quần áo chỉ dùng khi đi du lịch đi về phía bên này, Bạch Tô trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, đầu óc mơ hồ đang chuẩn bị mở miệng hỏi thăm.

“Đi thôi, dẫn em đi sa mạc.


Còn không đợi cô mở miệng hỏi, Phó Vân Tiêu đã giải đáp sự hoang mang của cô
“Đi sa mạc? Hiện tại sao? Thật ư?”
Liên tiếp ba vấn đề, Bạch Tô cảm giác mình chưa tỉnh ngủ, dường như đang nằm mơ, làm sao lại đột nhiên mang cô đi sa mạc nữa chứ?
Nghe được ngữ khí không thể tin được của Bạch Tô, Phó Vân Tiêu từ trong túi lấy điện thoại cầm tay ra, ngón tay thon dài ở trên hình di động tùy ý lướt lướt, vẻ mặt bất đắc dĩ nhạo báng Bạch Tô.

“Nếu em không tin, anh chỉ có thể hủy bỏ chuyến hành trình này.


“Đừng đừng, em tin, em lập tức dậy thu dọn hành lý đây.


Nghe được việc hủy bỏ hành trình, Bạch Tô lập tức tỉnh táo hẳn lên.

“Thu thập xong chính em là được.


Nói xong câu này, Phó Vân Tiêu đi ra khỏi phòng ngủ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận