Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


“Này!”
Giọng nói của người đàn ông từ phía sau truyền đến, nhưng mà Bạch Tô đã quyết định rời khỏi đây nên vẫn đi về phía trước mà không ngoảnh lại.

“Ai da.


Bạch Tô đi thêm hai bước thì nghe thấy tiếng hét của người đàn ông đột nhiên vang lên ở phía sau, tiếp theo là một tiếng thình thịch, như có người ngã xuống đất.

“Người đâu, giúp tôi! giúp tôi với.


Vừa nãy vẫn còn hào hứng xin làm quen, nhưng bây giờ lại biến thành một tiếng kêu cứu yếu ớt ngắt quãng.

Lần này, cuối cùng Bạch Tô cũng dừng lại.

Thấy Bạch Tô dừng lại, tiếng kêu cứu phía sau càng hăng hái hơn cứ một tiếng lại một tiếng.

“Người cùng bệnh viện, xin hãy cứu mạng tôi.


“Người cùng bệnh viện, phiền cô quay lại nhìn tôi.


“Tôi thực sự không được rồi, người chung bệnh viện, tôi sắp chết rồi.


Bạch Tô thật sự không chịu nổi nữa, đồng thời sợ anh ta xảy ra chuyện thật nên quay đầu lại.

Quả nhiên, người đàn ông đang nằm trên mặt đất, nhắm mắt lại, rên rỉ yếu ớt, lông mày khẽ cau lại, như thể anh ta đang chịu đựng một cơn đau rất lớn.

“Anh ổn chứ?”
Với vẻ mặt hoài nghi, Bạch Tô có chút ngập ngừng hỏi.

Tuy nhiên, Đỗ Đỗ không trả lời, giống như đã thực sự ngất đi.

Ngừng một chút, Bạch Tô thận trọng bước lại, thấy Đỗ Đỗ nằm trên mặt đất vẫn không có phản ứng, càng ngày càng cảm thấy chuyện này có lẽ là thật.

Sau khi hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, Bạch Tô bước nhanh đi qua hai bước.


“Còn có thể nghe thấy tôi nói gì không?”
Bạch Tô quỳ xuống, lo lắng hỏi Đỗ Đỗ.

Đỗ Đỗ yếu ớt gật đầu, nhưng không có đáp lại.

“Bác sĩ! Bác sĩ!”
Bạch Tô chật vật đỡ anh ta lên khỏi mặt đất và để anh ta dựa vào người mình, nhìn xung quanh và bắt đầu kêu cứu.

“Có ai không!”
Không có bác sĩ nào đi qua, Bạch Tô lại bắt đầu gọi đám đông xung quanh, nhưng mà cũng không ai nghe thấy tiếng gọi của Bạch Tô nữa.

Lúc cô đang hét lên, đột nhiên cảm giác được Đỗ Đỗ vốn đang dựa vào mình động đậy.

“Không cần kêu nữa, tôi không sao cả.


Đỗ Đỗ chậm rãi mở mắt ra, nhìn biểu hiện của Bạch Tô, sau đó đi khỏi người Bạch Tô, khó khăn leo lên cây cột bên cạnh.

“Anh vừa lừa dối tôi?”
Nhìn thấy Đỗ Đỗ đột nhiên tốt lên không thể giải thích được, Bạch Tô càng thêm nghi ngờ.

Ánh mắt dò xét của cô quét qua, cảnh giác nhìn anh ta hỏi.

“Không, không, vừa rồi tôi thật sự rất chóng mặt và ngất đi.


Để bày tỏ sự thành thật của mình, Đỗ Đỗ còn tượng trừng mà sờ sờ trán của mình, tựa hồ còn có chút không thoải mái.

“Có thể là tiếng kêu của cô đã kích thích cho tinh thần chiến đấu để tồn tại của tôi.

Trong ý thức của tôi có một giọng nói hét lên ‘dậy đi’, ‘dậy đi’ vì vậy tôi đã thức dậy.


Đỗ Đỗ nói rất trôi chảy, như thể nó là sự thật.

“Ừm, những gì tôi đã nói là sự thật.


Sợ Bạch Tô không tin, Đỗ Đỗ nghiêm túc gật đầu nói thêm.

“Là đúng hay sai cũng không quan trọng nữa rồi.


Tuy rằng lời người này nói rất đặc sắc, nhưng mà Bạch Tô vẫn không thể tin được, cô luôn cảm thấy vừa rồi mình đang bị anh ta lừa dối.

Tuy nhiên, màn trình diễn của người này quá tốt khiến trong nhất thời người ta không biết nên phán đoán như thế nào.

“Nếu anh đã không sao thì tôi sẽ về trước, anh nên về phòng để nghỉ ngơi.


Bạch Tô tùy ý nói, sau đó cô đứng dậy định đi về.

“Cô bỏ tôi ở đây một mình như vậy không thấy lo lắng sao? Nếu tôi lại gặp nguy hiểm thì sao?”
Nhìn thấy Bạch Tô lại rời đi, Đỗ Đỗ nóng nảy nhìn cô rồi chân thành nói, trong mắt tràn đầy khát vọng và cầu xin.

“Vậy tôi sẽ gọi bác sĩ cho anh nhé.


Sau đó, Bạch Tô lấy điện thoại di động ra và định gọi điện đi.

“Không cần, tự tôi làm là được rồi.


Đỗ Đỗ lập tức giơ tay ngăn Bạch Tô.

“Cái đó! người chung bệnh viện, để tôi làm ảo thuật cho cô coi nhé.


Biết không giữ được người, Đỗ Đỗ nhếch miệng cười, rất nhanh liền chuyển chủ đề, muốn lừa cô ở lại.


“Anh tự làm tự xem đi.


Bạch Tô bình tĩnh nhìn anh ta một cái, cũng không muốn cùng người này nói chuyện nữa, xoay người liền chuẩn bị rời đi.

“Nếu tôi biết tên của cô thì cô phải cung cấp cho tôi thông tin liên lạc của cô nhé.


Nhìn thấy Bạch Tô quay đi, Đỗ Đỗ hoàn toàn cuống lên, anh ta ở sau lưng hét lên.

Kết quả là, Bạch Tô thậm chí không quan tâm đến anh ta.

“Bạch Tô, Bạch Tô!”
Cũng không thèm màu mè thêm nữa, thấy Bạch Tô dường như đã hoàn toàn không còn hứng thú với mình, Đỗ Đỗ ở sau lưng hét tên Bạch Tô hai lần.

Quả nhiên là chiêu này có hiệu quả.

Nghe thấy người đàn ông phía sau gọi chính xác tên của mình, Bạch Tô dừng lại tại chỗ, chậm rãi quay đầu trở lại.

“Sao anh biết tên tôi?”
Cô khẽ cau mày.

Bạch Tô khá chắc chắn rằng hai người chỉ nói được vài câu với nhau, cô biết tên người đàn ông đó là vì nghe được cuộc nói chuyện giữa anh ta và người phụ nữ kia.

Tuy nhiên, người tên Đỗ Đỗ này không có khả năng biết tên của cô, bởi vì Bạch Tô chưa từng nhắc tới tên của mình.

“Xa quá, tôi không nghe được cô đang nói cái gì.


Vẻ mặt Đỗ Đỗ đắc ý, cố ý quay đầu lại, giả vờ như không nghe thấy cô nói chuyện.

Biết là anh ta cố ý làm vậy, nhưng mà Bạch Tô quá tò mò, thở dài một hơi rồi đi về phía anh ta.

“Nói đi.


Bạch Tô bất lực nhìn anh, hỏi.

“Nói gì cơ?”
Đỗ Đỗ dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn cô, bắt đầu giả ngu.

“Nói xem làm sao anh biết tên của tôi?”
Bạch Tô đã kiên nhẫn để giao tiếp với anh ta, cô không tin rằng người này có thể làm ảo thuật thật.

“Cô chưa cho tôi biết thông tin liên lạc của cô.


Hiển nhiên, Đỗ Đỗ không có ý nói với Bạch Tô câu trả lời trước, khóe miệng mang theo ý cười, bắt đầu công khai hỏi thông tin liên lạc của Bạch Tô.


“Không phải anh biết làm ảo thuật sao? Nếu anh có thể đoán tên của tôi rồi thì anh hãy đoán thông tin liên lạc của tôi luôn đi.


Bạch Tô cáu kỉnh đáp.

“Này, đây là luật chơi.

Lúc nãy nói sau khi tôi đoán được tên cô thì cô sẽ cho tôi biết thông tin liên lạc của cô.


Đỗ Đỗ nhìn Bạch Tô nhấn mạnh lại lần nữa.

“Tôi chưa từng hứa với anh, cũng không có nói muốn cùng anh chơi trò này.


“Nhưng nếu cô đã quay lại và hỏi tôi thì điều đó tương tự với sự đồng ý rồi.


Khóe miệng anh ta càng là tự đắc, hiển nhiên là bắt được tính tò mò muốn biết của Bạch Tô.

“Thích nói thì nói không thì thôi.


Không muốn bị người này uy hiếp nữa, Bạch Tô trừng mắt nhìn anh ta, buộc mình phải buông bỏ sự tò mò về vấn đề này, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.

Cùng lúc đó, khi cô vừa bước được hai bước thì giọng nói khó chịu của người đàn ông từ phía sau lại vang lên.

“Này, cô Bạch, cô không cần thẻ bệnh nhân của cô sao? Xin lại thẻ bệnh nhân bây giờ rất phiền phức.


Giọng nói này thật sự quá đáng ghét rồi!
Bạch Tô cúi đầu sờ thẻ bệnh trên ngực, quả nhiên trống không, không có thứ gì.

Sau đó cô nhớ lại lời kêu cứu của Đỗ Đỗ, chắc chắn anh ta đã lợi dụng lúc cô gấp gáp cứu anh ta mà lấy trộm thẻ bệnh nhân của cô.

Hơn nữa, tên bệnh nhân đã được viết trong thẻ bệnh nhân, vì vậy người đàn ông này đã có thể biết chính xác tên gọi của cô.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận