Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


“Bước nhảy này không đúng lắm.”
“Tại sao lại có cảm giác như cô ấy đang múa chậm một nhịp.”
Sau một khoảng thời gian im lặng, cuối cùng cũng có người lại bắt đầu xì xào bàn tán, nhưng lần này không phải là khen ngợi nữa mà là chất vấn sự chuyên nghiệp của Bạch Tiểu Bạch.
Bạch Tiểu Bạch dường như vẫn đang tập trung vào việc khiêu vũ dưới ánh đèn sân khấu, nhưng mà cô bé đã nghe thấy tất cả những lời bàn tán xung quanh mình.
Bạch Tiểu Bạch dần dần có vẻ rất lo lắng, trên trán xuất hiện một ít mồ hôi, tay chân càng ngày càng không ổn, hiển nhiên là đang hoảng sợ.
“Thôi được rồi, mọi người tản ra đi, mau mau trở về vị trí tương ứng tập múa đi.”
Cách đó không xa lại vang lên giọng nói mạnh mẽ của người phụ trách, các đồng nghiệp của Bạch Tiểu Bạch cũng rối rít trở lại vị trí tương ứng.
Cho đến khi kết thúc bản nhạc, Bạch Tiểu Bạch luôn ở trạng thái chậm nửa nhịp.
Như không có gì xảy ra, sau khi Bạch Tiểu Bạch thực hiện động tác cuối cùng thì cô bé nhảy nhót về phía Phó Vân Tiêu.
“Con múa như thế nào?”
Bạch Tiểu Bạch nhìn Phó Vân Tiêu, giả bộ làm vẻ mặt mong đợi.
“Vô cùng tốt.”
Phó Vân Tiêu cũng mỉm cười, một lúc sau mới tiếp tục nói: “Tiểu Bạch, về nhà với ba vài ngày đi.”
Giọng điệu của anh rất chân thành, nhưng mà khi Bạch Tiểu Bạch nghe thấy câu nói ‘hãy về nhà sống vài ngày’ thì nụ cười trên mặt cô bé lập tức đông cứng lại.
“Tại sao lại về nhà? Con còn chưa tập bài múa của mình.”
Bạch Tiểu Bạch bắt đầu nhấn mạnh lý do của mình, trong lòng có chút lo lắng nhàn nhạt.
“Chúng ta về nhà tập những đoạn chưa xong có được không? Nếu muốn luyện tập, ba có thể mời toàn bộ đoàn ca múa của con đến biểu diễn ở thành phố A.”

Lo lắng rằng Bạch Tiểu Bạch sẽ bị kích động, Phó Vân Tiêu vẫn bình tĩnh giải thích cho cô bé nghe.
Tuy nhiên, Bạch Tiểu Bạch dường như đã rơi vào trạng thái cực đoan.
“Ba cũng nghĩ con bị bệnh phải không?”
Khóe miệng của Bạch Tiểu Bạch chợt nở một nụ cười phiền muộn.
“Ba cũng giống như bọn họ, ba đang cười nhạo con, ba muốn nhìn con xấu mặt đúng không? Con không thích ba, con không thích ba.”
Cô bé nhìn Phó Vân Tiêu rồi tự lẩm bẩm một mình, so với trạng thái khiêu vũ vừa rồi thì có một sự khác biệt lớn.
Lần này, Phó Vân Tiêu đã nhìn cận cảnh sự bất thường của Bạch Tiểu Bạch.
“Ba sẽ không cười con, ba sẽ không bao giờ cười con, ba chỉ muốn đưa con về nhà thôi, ở đây ồn ào quá.”
Phó Vân Tiêu chân thành nói chuyện với Bạch Tiểu Bạch.
Nhưng vào lúc này, Bạch Tiểu Bạch đã không thể nghe thấy Phó Vân Tiêu nói gì nữa.
“Con biết tất cả mọi người nghĩ gì về con, ba nghĩ rằng con bị bệnh đúngg không, nhưng con không có.

Chỉ là gần đây con quá mệt mỏi, con chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày…”
Bạch Tiểu Bạch vẫn cố chấp nhấn mạnh lý do của mình.
Mặc dù giọng nói của cô bé vẫn còn rất lanh lảnh, thế nhưng nếu quan sát kỹ biểu cảm của cô bé thì sẽ phát hiện ra rằng khi cô bé nói những lời này thì mắt cô bé bắt đầu né tránh.

Chỉ cần nhìn vài giây là có thể thấy được cô bé đã trở nên mất tập trung.
“Ba biết, ba chỉ đưa con đến một nơi thích hợp để thư giãn, con có thể trở lại bất cứ lúc nào tùy thích.”
Lo sợ rằng Bạch Tiểu Bạch sẽ không đồng ý, Phó Vân Tiêu bắt đầu đổi hướng và an ủi cô bé.
Hai người họ đã nói chuyện ở đây rất lâu, Phó Vân Tiêu thậm chí còn không nói câu nào đại loại như “con bị bệnh”.

Nhưng câu mà Bạch Tiểu Bạch lặp đi lặp lại nhiều nhất luôn là “con không bị bệnh” và “con sẽ bình thường trở lại sau khi nghỉ ngơi hai ngày”, “đừng coi con như bệnh nhân” vân vân.
Cuối cùng, Bạch Tiểu Bạch đã thỏa hiệp.
Cùng ngày, Phó Vân Tiêu đặt máy bay trở lại thành phố A qua đêm và đưa Bạch Tiểu Bạch về nhà.
Tuy nhiên, anh không đưa Bạch Tiểu Bạch về nhà chính, cũng không đưa cô bé về công ty mà sắp xếp cho cô bé ở một biệt thự khác.
“Mẹ con đâu? Sao chúng ta không về nhà?”
Sau khi được đưa đến một nơi ở mới toanh, Bạch Tiểu Bạch có chút khó hiểu hỏi.
“Mẹ con đã đi chơi khắp nơi, chìa khóa duy nhất vào nhà chúng ta đã bị mẹ con lấy mất.”
Phó Vân Tiêu thản nhiên nói dối và bình tĩnh giải thích cho cô bé.
“Vậy thì tại sao ba không đi với mẹ vậy?”

Bạch Tiểu Bạch bối rối hỏi lại, cô bé vẫn đang ở giai đoạn không biết gì về chuyện của Bạch Tô.
“Bởi vì công việc quá bận rộn, ba cần phải nắm bắt cơ hội then chốt trong tháng này.”
Phó Vân Tiêu không hề giấu giếm Bạch Tiểu Bạch về điểm này, anh quả thực quá bận rộn trong công việc, thậm chí anh còn tận dụng hết thời gian ban đêm để chuyên tâm vào công việc.
Khi đang trò chuyện với Bạch Tiểu Bạch trong phòng khách thì điện thoại di động của Phó Vân Tiêu lại đột nhiên vang lên.
Nhìn vào ID người gọi, tên hiển thị trên điện thoại là “thám tử tư”.
Không biết vì sao, Phó Vân Tiêu lại nhấn nút tắt âm, không nghe máy.
“Thám tử tư? Ba đang điều tra ai đó?”
Bạch Tiểu Bạch lộ rõ vẻ thích thú.
“Những thứ liên quan đến công việc mà thôi.”
Phó Vân Tiêu bình tĩnh giải thích, rõ ràng là không muốn nói chuyện này với Tiểu Bạch quá nhiều.
Kết quả không bao lâu sau khi Phó Vân Tiêu ấn nút tắt âm, điện thoại di động của anh lại vang lên, cuộc gọi giống hệt lần trước, người được lưu tên cũng là “thám tử tư”.
Nhìn số người gọi này, Phó Vân Tiêu chậm rãi cau mày, sau đó cầm điện thoại di động bước ra khỏi phòng khách.
“Chào.”
Sau khi đóng cửa phòng khách, Phó Vân Tiêu trả lời điện thoại.
“Anh Phó, chúng tôi có tin tức của cô Bạch!”
Giọng nói trong điện thoại có chút hưng phấn, nói xong lời này, người bên kia còn thở gấp.
“Cô ấy đang ở đâu?”
Trên môi của Phó Vân Tiêu cũng bất giác nở một nụ cười, có chút vui vẻ hỏi.
Anh vừa nói xong, liền có tiếng rung từ điện thoại, bảy tám bức ảnh lập tức hiện lên trên màn hình điện thoại của Phó Vân Tiêu.
“Anh Phó, chúng tôi đã gửi cho anh một bức ảnh gần đây của cô Bạch.


Cô ấy hiện đang nằm trong bệnh viện ở nước Tây, chúng tôi có cần theo dõi nữa không?”
Vị thám tử tư đó hỏi Phó Vân Tiêu với vẻ vui mừng rõ ràng.
“Tiếp tục.”
Phó Vân Tiêu gật đầu, cảm xúc của anh cũng dịu đi đôi chút.
“Mà này, Bạch Tô làm sao đi nước Tây? Ai thường xuyên tiếp xúc với cô ấy nhất?”
Sau khi xác định được vị trí cụ thể của Bạch Tô, trái tim treo lơ lửng của Phó Vân Tiêu dần rơi xuống.
“Đó là một người tên là Tư Bắc Triệt.”
Có tiếng “chà xát” lật hồ sơ trên điện thoại, như đang xem thông tin của Bạch Tô, rồi sau đó trong điện thoại lại vang lên giọng nói của người kia, anh ta giới thiệu chi tiết về hành trình của Tư Bắc Triệt và Bạch Tô.
“Được rồi, tôi hiểu rồi.

Anh hãy gửi cho tôi một bản sao về vị trí cụ thể của cô ấy đi.”
Phó Vân Tiêu bình tĩnh ra lệnh, rồi cúp điện thoại.
Không mất nhiều thời gian, thám tử tư đã gửi vị trí chính xác của Bạch Tô vào điện thoại di động của Phó Vân Tiêu.
Nhìn vị trí của Bạch Tô trên điện thoại, Phó Vân Tiêu không khỏi nở nụ cười.
Anh đã quyết định rằng anh sẽ bay đến nước Tây để gặp Bạch Tô.
Ngoài ra, anh cũng muốn hỏi Tư Bắc Triệt về lý do tại sao Bạch Tô vẫn ở trong bệnh viện vào thời điểm này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận