Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


Càng nghĩ thì cô càng cảm thấy Phó Vân Tiêu có thể có vấn đề, hơn nữa bây giờ lại không thể liên lạc được với Bạch Tiểu Bạch, Bạch Tô cũng không biết phải làm thế nào.
Ở phía bên kia, trong một biệt thự ở thành phố của nhà họ Phó.
Tiếng nhạc sôi động vang lên và một cô gái mặc váy và nhảy theo điệu nhạc, trông có vẻ duyên dáng, nhưng thực ra lại đang thực hiện những tư thế cơ bản cho một số người mới bắt đầu học nhảy múa.
Âm nhạc có lúc dồn dập, có lúc nhẹ nhàng, cô gái này mặc một chiếc váy xinh đẹp nhảy từ nơi này sang nơi khác như một yêu tinh.
Có thể thấy cô gái này rất yêu thích nhảy múa.
Theo động tác uyển chuyển của cô gái, có thể cảm nhận đây là một vũ công chuyên nghiệp, không phải người mới bắt đầu.
Tuy nhiên, ngay cả khi hoàn thành tư thế cơ bản nhất, dù đã thành thạo nhưng cô gái luôn cảm thấy mình không theo kịp nhịp điệu, như thể bị chậm nửa nhịp.
Sau khi một bài nhảy kết thúc, động tác của cô gái c ũng kết thúc theo điệu nhạc.
Sau đó, bản nhạc thứ hai lại vang lên, lúc cô gái đang chuẩn bị nhảy thì có tiếng mở cửa phòng phòng bếp phía sau, sau đó là tiếng bước chân yếu ớt.
“Tiểu Bạch, nghỉ ngơi đi.”
Giọng nói trầm như cát của Phó Vân Tiêu phát ra sau lưng cô bé, giọng điệu rất ôn hòa..
Bạch Tiểu Bạch tắt nhạc và nhìn lại, chỉ thấy Phó Vân Tiêu đang bước ra khỏi bếp với một lát hoa quả đã cắt gọt ngay ngắn.
Dù là gọt hoa quả hay nấu ăn, Phó Vân Tiêu cũng hiếm khi vào bếp.
Chỉ có hai người phụ nữ có thể khiến anh vào bếp, một người là Bạch Tô và người còn lại là Bạch Tiểu Bạch.
“Cảm ơn ba.”
Bạch Tiểu Bạch mỉm cười và nhận lấy đĩa trái cây từ tay Phó Vân Tiêu.

Lúc nhảy múa cũng không thấy rõ, nhưng ngay khi cô bé dừng lại thì trên trán cô bé đã xuất hiện một ít mồ hôi.
Khi cô bé vừa nhận ra mồ hôi trên trán và định lau đi thì Phó Vân Tiêu đã đưa một mảnh khăn giấy qua.
Bạch Tiểu Bạch vui vẻ mỉm cười và nhận lấy khăn giấy từ tay Phó Vân Tiêu.
Sau khi cô bé quay về với Phó Vân Tiêu, sợ rằng Bạch Tiểu Bạch sẽ bị quấy rầy nên Phó Vân Tiêu đã chuyển hầu hết người hầu ở đây đi, trong hầu hết các trường hợp thì chỉ có Phó Vân Tiêu chăm sóc cô bé.
Bạch Tiểu Bạch ngồi trên sô pha bưng đĩa hoa quả bắt đầu ăn hoa quả, khi đang ăn thì có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, sau đó là giọng nói của một người phụ nữ.
“Tổng giám đốc Phó.”
Bạch Tiểu Bạch tò mò nhìn ra ngoài cửa, nghe thấy giọng nói của cô thư ký liền nhìn lại bằng ánh mắt tò mò, yên lặng cúi đầu ăn hoa quả của mình.
“Cô Bạch.”
Có tiếng đóng mở cửa, thư ký từ bên ngoài bước vào, lễ phép chào hỏi Bạch Tiểu Bạch, sau đó đi theo Phó Vân Tiêu vào phòng làm việc.
Từ khi Bạch Tiểu Bạch trở lại, Phó Vân Tiêu đã biến nơi đây thành văn phòng để tiện cho việc chăm sóc cô bé.

Về cơ bản thì thư ký sẽ giao công việc ít khẩn cấp hơn cho anh, sau đó anh sẽ giao kế hoạch cho thư ký, sau đó người này sẽ trở lại công ty để sắp xếp công việc.
Cửa phòng làm việc không được đóng chặt, hẳn là do thư ký sơ ý để lại một khe hở nhỏ, nên Bạch Tiểu Bạch có thể mơ hồ nghe thấy một số đối thoại bên trong.
Bởi vì buồn chán, như thường lệ Bạch Tiểu Bạch bắt đầu vểnh tai lên lén lút nghe bọn họ.
Kết quả là cuộc nói chuyện của họ cũng tẻ nhạt như thường lệ, đều là những chuyện công việc mà cô bé không hiểu, nghe một lúc thì cô bé lại bỏ cuộc và tập trung vào điện thoại.
Trong lúc ăn trái cây, cô bé mở một trò chơi trên điện thoại và nhàm chán bắt đầu chơi trò chơi để giết thời gian.
Cô bé đang chơi nên không biết trong phòng làm việc đang nói chuyện gì, chợt nghe thấy trong đó có ba chữ “Bạch Tiểu Bạch” thì cô bé vội vàng đặt điện thoại sang một bên, chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện bên trong.
Bởi vì vẫn còn có một khoảng cách nên cô bé không thể nghe nội dung cụ thể quá rõ ràng.
Cô bé không khỏi lặng lẽ tiến về phía trước hai bước, chỉ sau đó cô bé mới có thể nghe được bên trong nói gì.
“Tổng giám đốc Phó, cô Bạch có cần gặp bác sĩ tâm lý không?”
Giọng nói ngập ngừng của thư ký phát ra từ phòng làm việc, có chút do dự.
Rõ ràng cô Bạch trong miệng cô ta chính là Bạch Tiểu Bạch.
“Không cần, tôi lo rằng nếu làm vậy thì con bé sẽ căng thẳng hơn.”
Một lúc sau, giọng nói trầm ấm của Phó Vân Tiêu lại vang lên, có vẻ như đang suy nghĩ về đề nghị vừa rồi.
“Nhưng cô Bạch, cô ấy…”
Cô thư ký ngừng nói và dừng giữa chừng cuộc trò chuyện.
“Tôi tự có an bài, cô không cần lo lắng.”
Nói xong thì Phó Vân Tiêu trực tiếp kết thúc chủ đề và lại bắt đầu trò chuyện với thư ký về công việc.
Nghe trộm được một lúc, cô bé chắc chắn rằng họ sẽ không nhắc đến tên mình nữa thì mới thôi.


Sau đó cô bé nhẹ nhàng quay lại ghế sô pha, tiếp tục ăn hoa quả.
Bề ngoài cô bé tỏ ra thờ ơ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng thực ra trong lòng vẫn có chút động lòng.
Sau hơn mười phút, cửa phòng làm việc lại được mở ra.
Trong tay thư ký đã có thêm một ít tài liệu, sau khi lễ phép chào hỏi Bạch Tiểu Bạch thì cô ta lại rời khỏi đây.
Bạch Tiểu Bạch vẫn luôn thản nhiên giả vờ nghiêm túc ăn hoa quả, sau đó cô bé nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi của Phó Vân Tiêu, sau đó anh liền ngồi vào bên cạnh cô bé.
Sau một lúc im lặng, giọng nói của Phó Vân Tiêu từ từ vang lên.
“Tiểu Bạch, buổi tập vũ đạo của con vừa rồi thế nào?”
Giọng nói của Phó Vân Tiêu rất bình tĩnh, giống như một người ba và con gái đang trò chuyện bình thường với nhau, không có bất kỳ sự sự bất thường nào.
“Tốt lắm ạ.”
Bạch Tiểu Bạch cố tình giả vờ như không có gì xảy ra và mỉm cười đáp lại Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu gật đầu, như thể anh đang tổ chức ngôn ngữ, anh chỉ xuất hiện trạng thái này khi đối mặt với gia đình của mình.

Bởi vì anh quan tâm quá nhiều cho nên anh muốn cho người thân thiết nhất cách giao tiếp thoải mái nhất.
“Con thấy đấy, con đã bắt đầu học nhảy múa khi bạn còn rất nhỏ và sau đó con đã trở thành một vũ công ở độ tuổi trẻ đó.

Con có cảm thấy mệt mỏi trên con đường này không?”
Anh áp dụng cách trò chuyện khéo léo và bắt đầu dẫn dắt Bạch Tiểu Bạch.
“Khi còn nhỏ có thể con có mệt mỏi, nhưng bây giờ con đã quên mất cảm giác của mình khi đó rồi.

Trạng thái hiện tại của con chính là yêu thích nó, nên dù có làm việc nhiều như thế nào thì con cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi.”
Bạch Tiểu Bạch suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc trả lời.

“Vậy ngoài nhảy múa ra thì con còn có sở thích nào khác không? Ví dụ như hội họa, điêu khắc…”
Phó Vân Tiêu tiếp tục dẫn dắt và cuối cùng đưa ra câu hỏi muốn hỏi.
“Ừm…”
Trên thực tế, qua lần nghe trộm vừa rồi, bây giờ cô bé đã đại khái hiểu được suy nghĩ của Phó Vân Tiêu.

Phó Vân Tiêu muốn dùng những sở thích khác để cô bé tìm một cách sống và công việc khác ngoài nhảy múa.
Bạch Tiểu Bạch do dự một chút, cô bé đang suy nghĩ.
Đột nhiên vào lúc này thì điện thoại ở nhà vang lên trực tiếp làm gián đoạn suy nghĩ và cuộc trò chuyện của cô bé với Phó Vân Tiêu.
Bởi vì đây không phải là ngôi nhà mà cả nhà Phó Vân Tiêu thường ở nên điện thoại về cơ bản ở trong tình trạng không ai biết và rất ít người gọi đến đây.
Bạch Tiểu Bạch bối rối nhìn Phó Vân Tiêu bước tới điện thoại để trả lời cuộc gọi.
“Xin chào?”
Phó Vân Tiêu nhấc điện thoại lên, vừa nói một tiếng, liền có tiếng “bíp bíp” cúp điện thoại.
“Có phải mẹ không?”
Bạch Tiểu Bạch nhìn Phó Vân Tiêu và nghi ngờ hỏi.
“Có lẽ là nhầm số rồi.”
Phó Vân Tiêu nghĩ một lúc sau đó đặt lại ống nghe và trả lời một cách đơn giản..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận