Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


Xác nhận chị dâu Đỗ sẽ không trở lại nữa, Bạch Tô quay đầu nhìn Đỗ Đỗ, tùy tiện lấy cái gối trong quần áo ra.
“Cầm lấy, không cần cám ơn.”
Bạch Tô trực tiếp nhét cái gối vào trong tay Đỗ Đỗ, bình tĩnh nói.
Vốn dĩ Đỗ Đỗ còn đang thắc mắc tại sao Bạch Tô đột nhiên xuất hiện trong bộ dạng cái bụng lớn, nhưng mà bởi vì Bạch Tô đang hành động nên cũng không hỏi quá nhiều.
Kết quả là chưa kịp hỏi, Bạch Tô đã chủ động giải thích tất cả chuyện này.
Nhìn cái gối bị nhét trong tay, Đỗ Đỗ có chút ngẩn người.
“Thực ra, tôi không quan tâm đến chuyện này lắm.”
Đỗ Đỗ nhìn Bạch Tô mở miệng, cuối cùng giải thích một câu.
“Anh không quan tâm cũng không liên quan gì đến tôi, tôi cũng không muốn quan tâm đến mấy chuyện vô bổ này, nhưng mà các người đang cản đường của tôi cho nên tôi chỉ muốn các người mau chóng kết thúc.”
Bạch Tô mang dáng vẻ không sao mà đáp lại.
Ngập ngừng một lúc, cô lại nói thêm: “Anh không cần phải nói với tôi về chuyện của anh nữa, tôi không muốn nghe.

Chỉ cần anh nói lời cảm ơn là đủ.”
Bạch Tô ngẩng đầu chăm chú nhìn Đỗ Đỗ, tựa hồ đang chờ mong một lời cảm ơn chân thành.
“Cảm ơn cô.”
Đỗ Đỗ đột nhiên cười cười, đồng thời đối với Bạch Tô cúi đầu 90 độ.
Dù sao thì Bạch Tô cũng đã giúp đỡ anh ta rồi, mặc dù anh ta không quan tâm nhưng mà anh cũng không thích bị người thân quấy rối như thế này.


Hơn nữa anh còn thực sự đã đưa rất nhiều tiền cho bọn họ hàng tháng.
“Được rồi, tôi biết rồi.”
Bạch Tô thờ ơ vẫy tay, sau đó vượt qua Đỗ Đỗ hai bước và bắt đầu đi dạo quanh hồ.
Thật ra từ lúc Bạch Tô xuất hiện, anh ta đã cảm thấy được Bạch Tô đang có tâm tình không tốt.

Tuy rằng Bạch Tô đang cố ý diễn kịch trước mặt chị dâu Đỗ, nhưng dựa vào hiểu biết của anh ta đối với Bạch Tô thì anh ta vẫn có thể cảm giác được rằng Bạch Tô đang thật sự khó chịu trong lòng.
“Này, tại sao cô lại muốn giúp tôi.”
Nhìn thấy Bạch Tô không hề để ý đã vội vàng đi về phía trước, Đỗ Đỗ lon ton chạy theo hai bước, quay đầu lại nhìn Bạch Tô tò mò hỏi.
“Không có gì, tôi đã giải thích rồi là các anh đang cản đường tôi.”
Bạch Tô cũng không thèm nhìn Đỗ Đỗ, tự mình đi về phía trước.
“Không, nếu tôi cản đường cô thì cô có thể đi một con đường khác và đi dạo xung quanh.”
Đỗ Đỗ lắc đầu, không tin lời nói của Bạch Tô.
“Bệnh viện không phải của anh, vì sao tôi phải đổi đường?”
Bạch Tô liếc nhìn anh ta với ánh mắt khó hiểu, cô không biết là cố tình trốn tránh Đỗ Đỗ hay vì lý do gì khác, chân cô rõ ràng là nhanh hơn vừa rồi vài bước.
“Không đúng.

Nếu thật sự nghĩ như vậy thì cô sẽ không tọc mạch chuyện của tôi.

Dù sao thì chị dâu cũng đã chuẩn bị rút lui rồi, nhưng mà cô đã ngăn cản.”
Đỗ Đỗ phân tích Bạch Tô một cách lý trí, dường như là anh không có chút ảnh hưởng nào từ chuyện này, không ngừng lật đổ lý do của Bạch Tô.
“Anh không thấy phiền sao? Làm ơn đừng đi theo tôi nữa được không? Vừa rồi tôi không cố ý giúp anh đâu.”
Bạch Tô khá bất đắc dĩ, vì lo lắng cho chuyện của Phó Vân Tiêu nên cô ra ngoài đi dạo, gặp phải Đỗ Đỗ thì cũng đủ phiền rồi, lúc này Đỗ Đỗ còn đi theo hỏi han, sự kiên nhẫn cuối cùng của cô gần như đã tiêu hao hết.
“Tôi hiểu rồi, cô là người tốt.”
Đỗ Đỗ nghĩ nghĩ, giống như không có nghe thấy Bạch Tô nói cái gì, vẫn là theo sát cô.

Hồi lâu, tựa hồ có phát hiện quan trọng, anh ta nhìn Bạch Tô nghiêm túc nói.
“Nếu anh thật sự cho rằng tôi là người tốt, vậy tôi là người tốt.

Hiện tại người tốt muốn ở một mình, có được không?”
Bạch Tô rốt cục dừng lại, nhìn Đỗ Đỗ rất không nói nên lời.
“Được.”

Đỗ Đỗ nhìn thẳng vào mắt Bạch Tô, nghiêm túc gật đầu.
Sau đó Bạch Tố bước tới tiếp tục đi về phía trước, nhưng cô mới vừa đi được hai bước thì Đỗ Đỗ liền đi theo.
“Nếu cô là người tốt thì cứ cho tôi đi theo đi, đề phòng người tốt nghĩ không thông.”
Khóe miệng Đỗ Đỗ nở ra một nụ cười lấy lòng, anh ta hơi nghiêng đầu, điều này đã phát huy tối đa sự lắm lời của anh ta.
“Tôi không có gì không nghĩ thông cả.”
Sau đó Bạch Tô đã từ chối anh ta.
“Tôi chỉ muốn báo đáp người tốt đã giúp đỡ tôi vừa rồi mà thôi, nếu cô không cho tôi đi theo thì để cứ để tôi mua đồ uống cho cô đi.”
Khóe miệng vẫn giữ nụ cười, ánh mắt mang theo hy vọng, gửi thỉnh cầu chân thành đến Bạch Tô.
Lần thứ hai dừng lại, Bạch Tô thật lâu không lên tiếng.
Nhìn vẻ mặt Đỗ Đỗ hồi lâu, dường như trong lòng cô đang suy nghĩ điều gì đó.
“Được, đi uống chút gì đi.”
Như đã nghĩ thông, cuối cùng Bạch Tô cũng gật đầu, cùng Đỗ Đỗ rời khỏi nơi này.
Họ đứng trước một trạm đồ uống xanh, tốt cho sức khỏe trong bệnh viện mở cửa 24/24 giờ.
Bạch Tô và Đỗ Đỗ ngồi đối diện nhau, Bạch Tô gọi một ly nước ép hắc mai biển, Đỗ Đỗ gọi một ly nước hoa quả.
“Nói đi, tại sao không vui?”
Hỏi đến đây, Đỗ Đỗ cúi đầu bắt đầu quan sát biểu hiện của Bạch Tô, như muốn đào sâu những tâm tư trong lòng cô.
“Không liên quan gì đến anh.”
Bạch Tô cảm thấy cô và Đỗ Đỗ không thân thiết lắm, chỉ là người bệnh cùng bệnh viện bình thường nên không nói ra tâm sự trong lòng.
“Vừa rồi cô đã giúp tôi, bây giờ để tôi giúp cô đi, cho dù chỉ là nghe cô chia sẻ nỗi buồn.”
Đỗ Đỗ nói chuyện rất thành khẩn, giọng điệu muốn bao nhiêu nghiêm túc thì có bấy nhiêu nghiêm túc.
Sau khi dừng lại trên mặt Đỗ Đỗ vài giây, thái độ của Bạch Tô cuối cùng cũng dịu đi, sau đó cô mới chậm rãi mở miệng.
“Anh đã bao giờ lo lắng cho một người mà không dám liên lạc với người đó chưa?”

Ngừng một chút, Bạch Tô sắp xếp lại từ ngữ rồi hỏi Đỗ Đỗ.
“Đã có.”
Lần này Đỗ Đỗ không nói chuyện phiếm nữa, mà thành thật trả lời câu hỏi của Bạch Tô.
Không ngờ anh ta sẽ trả lời như vậy, cảm thấy được Đỗ Đỗ bây giờ không giống với thường ngày, Bạch Tô hơi sững sờ, sắc mặt nhanh chóng bình thường trở lại.
“Vậy rốt cuộc anh giải quyết như thế nào?”
Bạch Tô đặt ly hắc mai biển trong tay xuống, cảm thấy vô cùng tò mò về chuyện của Đỗ Đỗ.
“Cuối cùng thì tôi cũng gọi.”
Đỗ Đỗ thẳng thắn đến không ngờ, vừa được hỏi thì đã trả lời không chút do dự.
Biết được chỗ không hiểu của Bạch Tô, không đợi cô tiếp tục hỏi han, Đỗ Đỗ đã chủ động giải thích: “Thật ra, cô muốn giải quyết thế nào thì cũng có thể giải quyết.

Cô có thể gọi điện thoại hoặc tự thuyết phục bản thân rằng không cần lo lắng như vậy cũng được.

Nhưng mà cô phải nhìn xem cô muốn lợi ích ngắn hạn hay lợi ích dài hạn.”
Nghe xong lời của Đỗ Đỗ, vẻ mặt Bạch Tô lộ ra vẻ kinh ngạc.
Trong ấn tượng của cô, Đỗ Đỗ luôn là người tốt và nhiệt tình, ngoài khả năng thu thập tin tức của các cô y tá nhỏ trong bệnh viện thì cô không ngờ Đỗ Đỗ còn có một suy nghĩ rất độc đáo.
“Tôi biết cô muốn khen tôi, không cần phải cố giấu đâu.”
Dường như anh ta đã nhìn ra được suy nghĩ của Bạch Tô, cô chưa kịp nói thì khóe miệng Đỗ Đỗ đã lộ ra vẻ đắc ý..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận