Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


Bên trong xe vô cùng yên tĩnh, trên đường về không ai nói thêm câu nào, chỉ nghĩ về những việc riêng của mình.
Trên thực tế, Đỗ Đỗ không bịa ra tình trạng của Bạch Tiểu Bạch, đương nhiên cũng không cố ý điều tra Bạch Tiểu Bạch.
Bởi vì Phó Vân Tiêu trước đó đã âm thầm tìm chuyên gia về tâm lý cho cô bé, hơn nữa anh ta thực sự là một nhà tâm lý học có tiếng trong giới nên có thể hiểu được bệnh này.
Ngày hôm sau, trời tối người yên.
Một người phụ nữ quấn khăn trùm đầu và mặc váy đen bước ra từ khu nhà của Bạch Tô bước ra.
Khi ra khỏi cổng khu nhà, cô còn lén lút ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn xung quanh, rất cảnh giác, như thể đang tìm kiếm một người nào đó.
Sau khi cẩn thận quan sát hồi lâu, cuối cùng không thấy gì, sau đó cô cũng thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng một chút rồi bước ra khỏi khu nhà.
“Cô đang tìm tôi à?”
Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên từ phía sau, người phụ nữ với chiếc khăn trùm đầu trên đầu sợ hãi nhảy dựng lên.
“Ai?”
Hô lên một tiếng, người phụ nữ lột chiếc khăn trùm trên đầu ra và cảnh giác nhìn xung quanh.
Đúng vậy, người cải trang chuẩn bị lén ra ngoài không ai khác chính là Bạch Tô.
“Xem ra là đang làm điều gì đó trái lương tâm rồi.”
Đỗ Đỗ chậm rãi đi ra khỏi góc tối đến sau lưng cô, trên miệng nở một nụ cười đùa cợt.
“Ai...!ai làm chuyện trái lương tâm chứ!”
Thấy người đến đây chính là Đỗ Đỗ thì sự hồi hộp trong lòng của Bạch Tô đã bắt đầu buông xuống.
“Ai làm chuyện xấu thì người đó tự biết.


Ngược lại là thật sự có người nửa đêm lại canh cửa ở khu nhà của tôi, cũng không biết người đó sẽ làm chuyện xấu xa gì.”
Bạch Tô lườm anh ta một cái, tuy rằng cô đã bị Đỗ Đỗ nói trúng rồi, thế nhưng cô một mực không muốn thừa nhận, cho dù ở giờ khắc này thì cô vẫn muốn cãi chày cãi cối.
“Nếu tôi không canh giữ ở dưới khu nhà cô thì làm sao tôi có thể bắt được cô trốn đi giữa đêm.”
Hai tay Đỗ Đỗ ôm ngực, không nhanh không chậm, cứ như vậy ung dung nhìn Bạch Tô, chờ cô giải thích.
“Tôi...!tôi ra ngoài mua vài thứ!”
Bạch Tô vắt óc suy nghĩ nhưng không tìm được lý do chính đáng, đành phải ngụy biện.
“Mua đồ thì cần gì phải mặc như thế này chứ?”
Nhìn trang phục của Bạch Tô lúc này, Đỗ Đỗ không khỏi muốn cười.
“Cô có chắc là cô muốn vào siêu thị mua đồ chứ không phải đi cướp?”
Anh ta nhìn Bạch Tô vẻ mặt cực kỳ khoa trương, nhướng mày, có chút kỳ quái.
Vốn dĩ Bạch Tô quên béng đi quần áo kín mít mà mình mặc nên bịa ra lý do đi siêu thị, sau khi Đỗ Đỗ nhắc nhở thì cô lại nhìn xuống váy của mình.
Có vẻ như...!bộ quần áo này thực sự không giống như đi mua đồ lắm.
“Ta bị cảm, sợ trúng gió không được sao?”
Cô vẫn kiên quyết không nói ra mục đích thực sự của mình.
Dường như đã sớm đoán được Bạch Tô sẽ nói lời này nên khi cô vừa mới nói ra lý do thì Đỗ Đỗ đã nhanh chóng phản bác lại.
“Cái gì? Cô bị cảm? Vậy mà cô còn chạy lung tung, trở về nhà mau lên!”
Đỗ Đỗ cố ý diễn theo Bạch Tô, hơn nữa còn cố tình nắm lấy cánh tay của Bạch Tô, kinh ngạc kéo về phía sau.
“Đừng kéo tôi! Tôi không bị cảm!”
Nhìn thấy mình sắp bị lôi trở lại khu nhà, Bạch Tô bất lực lắc lắc cánh tay, vội hất tay Đỗ Đỗ ra.
“Thế thì cô khó chịu chỗ nào? Nếu quấn như thế này một lúc nữa thì chắc cô sẽ ốm mất.”
Vẫn không thèm bỏ qua, Đỗ Đỗ khoa trương nói.
“Tôi…”
Bạch Tô bị Đỗ Đỗ làm cho hoàn toàn không nói nên lời.
“Ồ, làm ơn đi, hãy để tôi ra ngoài.”
Thấy không thể thoát khỏi Đỗ Đỗ, cuối cùng Bạch Tô không còn cách nào khác đành phải cầu xin lòng thương xót.
“Tại sao lại để cho cô ra ngoài? Để chăm sóc Phó Vân Tiêu? Cô quên đã nhém bị người giả dạng kia bắt được vào ngày hôm qua rồi sao?”
Ba câu hỏi đã trực tiếp chặn hết lời của Bạch Tô.
Quả thật, ba điểm mà Đỗ Đỗ nói đã chọc vào lòng Bạch Tô, cô quả thực đang định chăm sóc Phó Vân Tiêu.

Còn có cô vẫn còn nhớ rõ cảm giác bị kẹt trong tủ khi người giả dạng cô xuất hiện ở đó, nhưng mà cô vẫn phải đi.
“Hôm nay sẽ không như thế nữa, muộn thế này rồi thì chắc không có ai.”

Bạch Tô mở miệng, trong giọng điệu có chút cầu xin.
Trên thực tế, cô không hoàn toàn chắc chắn rằng Bạch Tô giả vẫn còn ở đó hay không cho nên lời nói của cô vẫn có chút không chắc chắn.
“Cho tôi một lý do để tôi để cô đi.”
Đỗ Đỗ chắn trước mặt Bạch Tô và không chịu cho cô ra ngoài.
Anh ta hơi do dự, tựa hồ đang suy nghĩ, sau đó Bạch Tô rất nghiêm túc ngẩng đầu lên.
“Bởi vì chỉ có tôi mới có thể đánh thức anh ấy.

Nếu tôi không làm điều này thì anh ấy sẽ không có hy vọng tỉnh lại.

Vì vậy, tôi nhất định phải đánh thức anh ấy.”
Bạch Tô nói từng chữ, vô cùng tha thiết.
Cô gần như nghiến răng nói những lời cuối cùng, như thể giải thích cho Đỗ Đỗ, nhưng cũng là hạ quyết tâm cho mình.
Đây là lần đầu tiên Bạch Tô nói và làm việc nghiêm túc như vậy, cũng là lần đầu tiên Đỗ Đỗ thật sự hiểu được tình cảm của Bạch Tô dành cho Phó Vân Tiêu sâu đậm đến mức nào.
Anh ta từ từ buông tay ra, sau đó tránh người sang một bên, nhường cho Bạch Tô một đường đi.
“Cảm ơn anh.”
Bạch Tô liếc nhìn Đỗ Đỗ, gật đầu, vội vàng đi qua người Đỗ Đỗ, sau đó bước tới bệnh viện.
“Chờ đã Bạch Tô.”
Cô mới vừa đi được hai bước, còn chưa kịp đi xa thì Đỗ Đỗ lại ngăn cô lại.
“Có chuyện gì vậy?”
Bạch Tô quay lại, không biết Đỗ Đỗ gọi cô làm gì.
“Tôi đi cùng cô, thêm một người canh giữ bên ngoài thì sẽ an toàn hơn.”
Đỗ Đỗ nhìn Bạch Tô, cũng nghiêm túc đáp lại.

Hiển nhiên, câu trả lời của Đỗ Đỗ có phần bất ngờ.
Bạch Tô sửng sốt một chút, nhưng là chỉ chốc lát, sau đó khóe miệng hiện lên một nụ cười vui vẻ.
“Được.”
Bạch Tô cười gật đầu, sau đó quấn khăn quanh đầu theo Đỗ Đỗ vào viện.
Trong bệnh viện số 1 của thành phố A, một người phụ nữ mặc quần áo đen và đội khăn đi trên hành lang với một người đàn ông đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang đen.
Cũng may là ban đêm, nếu không hai người sẽ nghi ngờ mình có mục đích khác khi bị người khác nhìn thấy.
Cuối cùng, họ bước đến một phòng VIP và dừng lại.
“Thôi, cô vào đi, tôi ở ngoài canh giúp cô.”
Đỗ Đỗ cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó nói nhỏ với Bạch Tô.
“Được.”
Không quá khách sáo, Bạch Tô gật đầu, rồi lại kéo khăn trùm đầu, che hết khuôn mặt trước khi lẻn vào phòng của Phó Vân Tiêu.
Lý do tại sao Bạch Tô chọn chiếc váy này thì thật ra cô không nghĩ nhiều về nó, ý nghĩ của cô rất đơn giản, cô hy vọng nếu Bạch Tô giả bị phát hiện thì cô sẽ dễ dàng thoát thân và nếu Phó Vân Tiêu đột ngột tỉnh lại thì cũng sẽ không nhận ra cô.
Cửa khu VIP vừa mở ra rồi đóng lại, lạ là trong phòng không có đèn, rất yên tĩnh.
Bộ quần áo đen của Bạch Tố như hòa vào bóng tối, cô đứng trước cửa nhìn xung quanh và phát hiện có cái đèn bên kia nên nhẹ nhàng nhấc bước đi về phía công tắc đèn, sợ rằng sẽ phát ra tiếng động lớn làm ồn đến Phó Vân Tiêu.
Đèn bật sáng và bóng tối lùi dần.
Mặc dù đang che mặt, nhưng Bạch Tô không khỏi lộ ra nụ cười, quay đầu nhìn về phía giường bệnh.
Tuy nhiên, ngay khi nhìn đến giường bệnh, toàn bộ nụ cười của cô đều đông cứng lại, cô sững sờ tại chỗ trong giây lát, hoàn toàn choáng váng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận