Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương


“Ông chủ, cho tôi mượn điện thoại di động gọi một chút.”
Vì chạy trốn khỏi làng chạy quá vội vàng nên đồ trên người Đỗ Đỗ đều mất hết rồi, Đỗ Đỗ đi bộ đến cửa hàng tìm ông chủ mượn điện thoại di động, sau đó bấm số di động của Bạch Tô.

Truyện Võng Du
Anh ta vừa nhấc điện thoại bấm số, cách đó không xa, Chu Tiểu Mông xuống xe, lại đi về phía anh ta.
Đỗ Đỗ quá tức giận nên đã phớt lờ cô ấy và giả vờ như không nhìn thấy người.
Ở phía bên kia, bệnh viện ung thư thành phố S.
Bạch Tô và Phó Vân Tiêu đang ăn sáng thì chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Bạch Tô cầm điện thoại lên liếc mắt, là một cuộc gọi từ số lạ ở thành phố S.

Cô cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp ấn nút trả lời.
“Là tôi, Đỗ Đỗ.”
Giọng của Đỗ Đỗ qua điện thoại, Bạch Tô có chút kinh ngạc.
“Cái gì? Anh lại đổi số điện thoại à?”
Bạch Tô hơi ngạc nhiên.
“Không, tôi đang gặp chút khó khăn, tôi đã bị mất điện thoại và ví tiền.

Cô nói Phó Vân Tiêu cử người đến đón tôi đi.”

Sau đó Đỗ Đỗ đã cho Bạch Tô một địa chỉ liên lạc.
Bạch Tô ghi lại địa chỉ, vừa định nói gì đó thì trong điện thoại vang lên một giọng phụ nữ khác.
“Thầy Đỗ, anh gọi điện cho bạn gái à?”
Đỗ Đỗ còn đang kêu cứu, liền nghe thấy một cô gái nói chuyện với Đỗ Đỗ thì Bạch Tô hơi sững sờ.
Không đợi Bạch Tô lên tiếng, trong điện thoại lại truyền đến giọng nói của cô gái: “Tôi mời anh một bữa cơm được không? Anh không cần nhờ người giúp, tôi có thể giúp anh.”
Rõ ràng là Chu Tiểu Mông đang cố ý làm phiền đầu dây bên kia.
“Anh Đỗ, anh muốn đi đâu, tôi sẽ đưa anh đến đó, chỉ cần đi dạo cùng anh một đoạn đường thôi thì là tôi đã rất vui rồi.”
Vốn dĩ Đỗ Đỗ đang nhờ Bạch Tô giúp đỡ, nhưng sau khi Chu Tiểu Mông đến đây thì nó đã trở thành một màn bày tỏ quy mô lớn.
Điện thoại thoáng chốc im lặng, một lát sau, Đỗ Đỗ nhắc lại địa chỉ trên điện thoại rồi cúp máy.
Có tiếng báo bận vang lên, Bạch Tô còn đang suy nghĩ về giọng nói của người phụ nữ vừa rồi.
“Vậy em đi nghỉ ngơi đi, anh sẽ thu xếp người đến đón Đỗ Đỗ.”
Phó Vân Tiêu ở bên cạnh đã nghe thấy tiếng kêu cứu của Đỗ Đỗ.
Nói xong, anh định đứng dậy rời đi nhưng mà Bạch Tô lại vươn tay ngăn lại.
“Đừng lo lắng cho anh ta.”
Như đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, trên khóe miệng Bạch Tô chợt nở một nụ cười.
“Không phải anh ta bị mất cả điện thoại và ví tiền sao?”
Vừa rồi Phó Vân Tiêu không nghe quá kỹ những giọng nói khác trên điện thoại, mà chỉ nghe được một thông tin liên lạc.
“Không sao, không phải còn có cô gái bên cạnh anh ta sao, để bọn họ có thêm cơ hội tiếp xúc.”
Nụ cười nơi khóe miệng Bạch Tô càng đậm hơn, cô giải thích với Phó Vân Tiêu.
Sau đó, Phó Vân Tiêu cũng hiểu ý của Bạch Tô.
Trong cửa hàng, sau khi gọi điện thoại cho Bạch Tô thì Đỗ Đỗ không nghĩ nhiều nữa.

Anh ta trả lại điện thoại di động và bắt đầu đi đến địa điểm cứu viện đã thống nhất với đám người Bạch Tô.
Nhưng mà anh ta mới vừa đi được hai bước thì Chu Tiểu Mông liền theo sau.
“Này, thầy Đỗ, anh đi đâu vậy, đừng làm phiền người khác, tôi sẽ đưa anh đến đó mà.”
Bước chân của Đỗ Đỗ rất nhanh còn Chu Tiểu Mông vẫn theo sau nở nụ cười lấy lòng, quan sát biểu hiện của Đỗ Đỗ.
“Không được, cô cứ tiếp tục lái xe đi, muốn đi đâu thì đi, còn tôi thì sẽ đi đường tôi, không liên quan gì đến cô nữa.”
Đỗ Đỗ cũng không thèm nhìn Chu Tiểu Mông, giọng nói rất lạnh nhạt.
Anh ta không thể chấp nhận việc Chu Tiểu Mông ăn trộm xe của người khác, anh ta cũng không hiểu sao sau khi cô ấy ăn trộm xe xong lại còn kiêu ngạo như vậy.
“Làm sao mà không có quan hệ chứ, chúng ta đã đồng cam cộng khổ trên suốt chặng đường, hơn nữa đã trải qua một hành trình không thể nào quên.”
Chu Tiểu Mông không hề tức giận, cô ấy vẫn cười toe toét nhìn Đỗ Đỗ, dùng giọng điệu đùa giỡn giải thích.
“Vậy thì hãy kết thúc đi, bây giờ không liên quan nữa.”

Đỗ Đỗ nghiêm giọng nói, bước nhanh về nơi đã hẹn với người của Bạch Tô.

Chu Tiểu Mông đã không còn theo kịp bước chân của anh ta nữa nên nữa bắt đầu chạy lên.
“Là anh nói chúng ta không liên quan đến nhau đó, vậy chúng ta cũng đừng xen vào chuyện của nhau.”
Chu Tiểu Mông giơ ngón tay lên, nửa đùa nửa thật với Đỗ Đỗ.
Lần này Đỗ Đỗ nhìn lại, giọng điệu vẫn vô cùng lạnh lùng: “Được!”
“Tốt tốt tốt.”
Sau khi Chu Tiểu Mông còn nói ra ba chữ “tốt” thì cô ấy ngưng mắt nhìn Đỗ Đỗ, vẫn hăng hái đi theo Đỗ Đỗ.
“Nếu đã không liên quan thì cô đừng đi theo tôi nữa.”
Đỗ Đỗ quay đầu lại khẽ liếc, cô gái này có chút không giải thích được, anh ta cũng đã tỏ vẻ tức giận rồi, nhưng mà vẫn mặt dày đi theo.
“Tôi không đi theo anh, con đường này là của anh sao? Tại sao anh đi được mà tôi lại không thể.”
Chu Tiểu Mông nghiêm túc phản bác lại, cao giọng lên.
“Vậy cô nói xem cô muốn đi đâu.”
Sau khi nghe Chu Tiểu Mông phản bác, Đỗ Đỗ đột nhiên dừng lại, nhìn Chu Tiểu Mông hỏi với vẻ nghiêm túc như cũ, định tách ra với cô ấy.
“Tại sao tôi phải nói cho anh biết, tôi muốn đi đâu thì tôi đi thôi.”
Chu Tiểu Mông sẽ không bị Đỗ Đỗ lừa, khóe miệng hiện lên một nụ cười ranh mãnh, giống như là mưu kế đã thành công.
Biết cô ấy cố ý dẫn dắt chính mình tán gẫu với cô ấy, Đỗ Đỗ bất lực nhìn cô ấy một cái rồi sau đó xoay người, hoàn toàn im lặng.
“Này, đừng tức giận.”
Chu Tiểu Mông theo sát bước đi của Đỗ Đỗ, cuối cùng cũng trở lại trạng thái cười nói thường ngày.
Nhưng mà Đỗ Đỗ vừa đi vừa không nói lời nào.
“Nếu anh vẫn mặc kệ tôi thì tôi sẽ luôn đi theo anh, ăn cơm cùng anh, đi vệ sinh cùng anh, anh đi đâu thì tôi cũng đi theo.”
Thấy phương pháp vừa rồi không hiệu quả, Chu Tiểu Mông lại bắt đầu thay đổi chiến lược.

“Tùy cô.”
Đỗ Đỗ càng tức giận thì giọng điệu càng thêm bình tĩnh.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện thì đột nhiên vào lúc này từ trên trời vang lên tiếng sấm, sau đó từng hạt mưa lớn tí tách rơi xuống.
“Này, đừng đi lên trước nữa, trời mưa!”
Mưa đến quá vội vã, Chu Tiểu Mông đứng bên cạnh hét lên với Đỗ Đỗ.
Nhưng mà Đỗ Đỗ dường như không nghe thấy lời của Chu Tiểu Mông, cũng không cảm nhận được mưa xung quanh, vẫn tự mình đi về phía trước.
“Tức chết tôi!”
Chu Tiểu Mông lo lắng dậm chân, nhưng mà cô ấy vẫn dừng lại.
Nhìn thấy bóng lưng cố chấp của Đỗ Đỗ, Chu Tiểu Mông nghiến răng nghiến lợi, xoay người vào xe.
Bởi vì mưa quá lớn, trên đường không có người đi đường nữa, mọi người bắt đầu tìm chỗ trốn mưa, trên cả con phố chỉ có Đỗ Đỗ thản nhiên đi về phía trước.
Chốc lát, Chu Tiểu Mông đã lái xe đuổi kịp.
“Anh lên xe đi, mưa to quá, anh chỉ vừa mới vừa tỉnh dậy không bao lâu, đừng có mà cậy mạnh.”
Vừa điều khiển xe chậm rãi đi theo Đỗ Đỗ, cô ấy vừa mở cửa sổ hét vào mặt Đỗ Đỗ.
Nhưng mà Đỗ Đỗ vẫn dửng dưng, sải bước đi trong mưa.
Thấy Đỗ Đỗ không hề phản ứng, Chu Tiểu Mông do dự hồi lâu, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi.
“Người mà anh vừa kêu cứu chính là người anh đang tìm ở thành phố S đúng không?”
Mặc kệ Đỗ Đỗ có nói hay không, Chu Tiểu Mông vẫn tiếp tục nói: “Nếu tôi đoán không lầm thì anh đã tìm một người phụ nữ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận