"Đau không?"
Ngón tay dừng lại tại vết cào, Bùi Vân Khinh nhẹ nhàng sờ từng vết thương cũ mới trên người anh.
Động tác của cô rất nhẹ, lại như một viên đá bị ném vào mặt hồ, khiến tim Đường Mặc Trầm gợn sóng.
Cảm giác phần eo đau nhói, trước mắt lại hiện lên cảnh cô ôm lấy anh, đáng thương, tội nghiệp kêu đau. Trong tức khắc, lửa nóng dâng lên.
Con bé chết tiệt này, nghịch lửa!
Xoay người, Đường Mặc Trầm một phát bắt được cổ tay nhỏ xinh của thiếu nữ.
đang xuất thần, đột nhiên cổ tay bị nắm lấy, trong lòng hoảng sợ, theo bản năng lui về sau một bước. Nhưng trượt chân một cái, mất thăng bằng, theo phản xạ bản muốn nắm lấy vật xung quanh. Cảm giác đã nắm được thứ gì đó, lập tức cầm thật chặt.
Xoẹt - -
Khăn tắm trên thắt lưng Đường Mặc Trầm lập tức rơi xuống.
cô chưa tỉnh hồn đứng lên, liếc mắt liền thấy...
Thân làm một người bác sĩ, đã giải phẩu thi thể và phẫu thuật cho biết bao nhiêu người, thân thể phái nam Bùi Vân Khinh cũng không xa lạ gì. Nhưng lúc nhìn của anh, cô vẫn bối rối ngượng ngùng như côbé chưa trải việc đời
Trong đầu ong một tiếng, cô ngu ngơ hai giây, hốt hoảng ngẩng mặt lên, vòi hoa sen đang cầm lập tức phun nước vào mặt Đường Mặc Trầm
"Em xin lỗi!" cô nhanh tay lau nước trên mặt anh đi, "không phải em cố ý đâu!"
Nước trong suốt tinh khiết như trai ngọc trên tóc thiếu nữ càng thêm nổi bật, từ từ di chuyển xuống xương quai xanh, chậm rãi xuống phía dưới, giấu mình vào khăn tắm...
Đoạt lấy vòi nước, Đường Mặc Trầm nói to:
"Ra ngoài!"
Sợ dưới cơn nóng giận, anh sẽ lại đưa cô vào quân đội, Bùi Vân Khinh nhanh chóng lao ra phòng tắm. Cầm lấy vali chạy sang phòng đối diện mình, lúc này mới hoàn hồn thở dài:
Quả nhiên, yêu đương cũng cần có kỹ thuật!
Muốn theo đuổi vị đại nhân này, cô phải học tập thêm mới được.
Bỏ vali xuống, Bùi Vân Khinh nhanh chóng liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh.
Phòng này vốn dĩ là phòng cho khách nghỉ ngơi. Sau khi đến Đường cung, nơi này thành trở thành phòng của bản thân.
cô vẫn tưởng rằng anh đã sớm ném đồ trong phòng đi, để cho người khác dùng. không ngờ rằng, tất cả mọi thứ đều y nguyên như cũ.
trên giường sạch sẽ không một hạt bụi, con gấu cực to mà anh tặng cô đang dựa trên đầu giường...
Thấy trên bàn có một cái hộp hình chữ nhật lớn nằm đó, cô nghi hoặc đi qua, lấy tay nhẹ nhàng cầm tấm thẻ trên đó.
trên thiệp là chữ của Đường Mặc Trầm. Bốn chữ phiêu dật được viết bằng bút máy - -
Sinh nhật vui vẻ!
Ngày hôm qua là sinh nhật mà vật này lại đặt ở gian phòng cô , chẳng lẽ là tặng mình?!
Bùi Vân Khịn nhanh chóng rút nơ đậm màu xanh bên trên, mở hộp ra, liếc mắt thấy ngay trong đó là cung tên màu đen tinh xảo.
Quả nhiên!
cô chỉ biết, đây là quà sinh nhật của mình!
Bùi Vân Khinh cong môi, lấy cung ra, ngón tay khẽ vuốt dọc khung cung. Ngoài ý muốn lại thấy có dòng khắc nhỏ. Cúi người xuống, chỉ thấy mặt trên có khắc một chữ " Vân " thoát tục.
Năm đó, cô học lại một năm. Thi được giải nhất môn lý toàn quốc, được một trường y khoa lớn gửi thư mời nhập học. Đường Mặc Trầm cố ý tặng một cái laptop, còn đưa cô đi chơi.
Thấy mình yêu thích cái cung bắn không muốn buông tay, anh liền hứa hẹn, chờ đến sinh nhật năm cô20 tuổi, sẽ tặng cho Bùi Vân Khinh một cái cung để chúc mừng.
Nhưng không bao lâu sau, Đường Mặc Trầm đột nhiên ra lệnh sẽ đưa cô đến La gia.
Bùi Vân khinh luyến tiếc người đàn ông này, tất nhiên không chịu nhưnh hái độ anh lại cường ngạnh, nhất quyết không cho mình ở đây.