A?cô…cô nào có biết!Quản gia hất hất cằm, trao cô một ánh mắt.
Bùi Vân Khinh ý thức được chính mình gây họa, vội vàng chạy đến, đỡ lấy cánh tay Đường Mặc Trầm.
“Chú nhỏ, em….
Là emđùa giỡn, kỳ thật emthích màu đỏ nhất….
Nhiệt tình lại rộng lượng… Xe mui trần cũng tốt… Mùa hè có thể mở ra mát mẻ….
”Ngay cả khen kèmtheo dỗ dành, Đường Mặc Trầmchỉ là mặt bình tĩnh không lên tiếng.
Bùi Vân Khinh vừa đành ủy khuất, anh không nói sao mình biết được?“Chú nhỏ….
Emđây không phải là hiểu lầmsao…Emcòn tưởng là chú Lục đưa… anh lại không nói rõràng.
”Đường Mặc Trầmnhíu mày: “Cho nên…Là lỗi lầmcủa anh?”“không có không có, tuyệt đối không có, đều là lỗi của em, anh tha thứ cho emđược hay không? Chú nhỏ….
”cô quơ cánh tay anh làmnũng, lúc này là chiêu cao nhất cũng không có tác dụng.
“Đừng gọi anh là chú nhỏ!”không gọi chú nhỏ?Chứ gọi gì?“Vân Khinh, biết lỗi rồi!”Nhìn xemphương hướng cửa phòng không thấy quản gia, Bùi Vân Khinh nâng cánh tay ômlấy gáy anh, nhắc mũi chân ở trên môi anh hôn một cái, làmnũng.
“Cục cưng, đừng giận emđược không?”không biết có phải do một câu ‘Cục cưng’ và một nụ hôn nổi lên tác dụng hay không, sắc mặt của người đàn ông kia cũng dịu xuống.
“đi nhìn thử một chút!”“Dạ, thủ trưởng!”Bùi Vân Khinh hướng anh đứng nghiêm, xoay người bước nhanh xuống lầu.
Nhân viên công tác nhìn cô chạy xuống dưới, vội vàng giúp cô mở cửa xe.
Ngồi vào xe, điều chỉnh ghế ngồi một chút, Bùi Vân Khinh cười rồi nổ máy xe, lái trên mặt cỏ trênđường, một đường lái đến cửa rồi quay đầu lại, ởtrước bậc thang dừng xe đưa đuôi xe thật đẹp mắt, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn về phía chỗ bậc thang Đường Mặc Trầmđang đứng.
“Chú nhỏ, kỹ thuật lái xe của emtạmđược chứ?”Ánh mặt trời sáng lạn soi trên mặt cô, từ chỗ tay lái người con gái cười đến vui vẻ, chói lọi mà xinh đẹp.
Đemnụ cười của cô thu vào trong mắt, Đường Mặc Trầmkhóe môi hơi gợi lên.
Vốn dĩ còn lo lắng sự kiện lần này sẽ làmcô giống như trước, tạo ra bóng ma tâmlý.
Nhìn cô cười đến vui vẻ như vậy, tựa hồ cũng không có bị chuyện này làmảnh hưởng, anh rốt cuộc cũng yên tâm.
….
.
….
.
Thư phòng nhà họ Diệp.
Diệp Thu Sinh nhíu mày, Diệp Thiên Thanh đi vào phóng.
“Chuyện của Bùi Vân Khinh là do con làm?”trên đời này, làmgì có chuyện không lọt qua được, huống chi thủ đoạn lão luyện như Diệp Thu Sinh, tự nhiên rất nhanh biết được chuyện này.
Diệp Thiên Thanh trong mắt lóe lên kinh ngạc, ngoài miệng lại ấp úng.
“Cha, ngài nói cái gì vậy?”Bốp- - MiêuDiệp Thu Sinh nâng bàn tay, chính là một cái tát.
“Ta đã dạy cô bao nhiêu lần rồi, bây giờ không phải là thời điểmtrêu chọc vào Đường Mặc Trầm, chẳng may bị anh ta tra ra đượclà cô làm, cô không muốn sống nữa, phải không?”“Cha!” Diệp Thiên Thanh nâng tay sờ mặt, “Con rất cẩn thận!”“Cẩn thận?” Diệp Thu Sinh tức giận: “Triệu Cương chết, cô biết chưa?”Diệp Thiên Thanh nghe vậy, sắc mặt lập tức trắng bạch: “Này…hắn ta đã tra ra được?”“Triệu Cương là người thông minh, biết nếu bán đứng ta cũng không phải tốt gì nên ở trên đường tự sát!” Diệp Thu Sinh đưa mắt liếc xéo con gái mình:“Ta cho cô biết, đây là lần cuối cùng, nếu lần sau côcòn dámđộng thủ làmcái gì nữa, xemta thu thập cô như thế nào! Cút!”Diệp Thiên Thanh không dámlên tiếng, nhanh chóng rời thư phòng.
“Cha, ngài cũng chờ tức giận nữa, lần này Thiên Thanh đúng là có chút xúc động.
”một bên, con trai Diệp Thu Sinh là Diệp Thiên Chí đi đến: “Bất quá, điều này cũng không phải là chuyện xấu, vì ít nhất chúng ta đã biết được điểmuyhiếp của Đường Mặc Trầm.
”“không sai!” Diệp Thu Sinh cười lạnh: “Đường Mặc Trầm, xemra hắn ta cũng không phải là người kiên cố, không thể thúc giục.
”.