Chúng ta bị lạc trong những câu hỏi, luôn muốn tìm ra câu trả lời đằng sau mỗi lời nói dối.
Nhưng chúng ta đã quên rằng, trong những lời nói dối làm sao có được những gì chúng ta muốn biết? Có những người sẽ lựa chọn tỉnh ngộ, cũng có những người sẽ lựa chọn chìm trong lời nói dối kia.
_____________________
“Ba mẹ, hai người lề mề quá đi!” Bé củ cải chạy lon ton về phía trước, bàn chân bập bẹ đạp trên cát mềm in ra từng dấu chân bé bé xinh xinh.
Hà Điệp tay đan tay với chồng, những ngón tay đan vào nhau không có kẽ hở nào cả.
Cô nhìn về phía măt biển, hôm nay gia đình họ đến bờ biến rất sớm để đón bình minh.
Qủa nhiên mặt trời vừa ló dạng thì đàn chim hải âu đã vỗ cánh “phành phạch” trên mặt biển, những đám mây cũng bị nhuộm thành màu đỏ hồng.
Những con sóng đong đưa in hình mặt trời thật lớn, Hà Điệp như bị choáng ngợp trước vẻ đẹp này.
Bỗng nhiên một vòng tay lặng lẽ ghì chặt lấy cô rồi kéo vào lòng, chóp mũi vương mùi nước biển cùng hơi ấm quen thuộc từ người đàn ông phía sau khiến trái tim cô lần nữa yên lặng trở lại.
“Mình à, bình minh đẹp nhỉ?” Hà Điệp thỏ thẻ, trong mắt cô phản chiếu lại hình ảnh của khung cảnh.
Sự mơ hồ cũng rút dần đi, thay vào đó là sự kiên định.
“Đẹp chứ! Nhưng sao đẹp bằng vợ anh được!” Tiếng cười trầm thấp vang lên bên tai, hòa cùng gió biển mặn chát như thổi qua vành tai, một chút ngứa và một chút động lòng.
“Anh nhất định đừng lừa dối em nhé? Bởi vì em sẽ khiến anh cùng xuống địa ngục với em!” Những lời này, chỉ mình cô nói thầm trong lòng là được rồi.
Chồng cô, người đàn ông mà cô bất chấp tất cả, mối liên hệ giữa cô và thế giới này, cô phải tin tưởng cho đến cùng.
“Anh chụp một tấm hình cho em nhé?” Cô đưa điện thoại cho anh, sau đó xoay lưng về phía màn ảnh ngắm nhìn bình minh.
Chẳng hiểu sao hôm nay cô mặc một chiếc váy liền trắng, mái tóc thả bồng bềnh đong đưa quanh eo.
Hồi lâu chưa thấy chồng mình đáp lại, cô đang định quay người, bỗng nhiên một bóng dáng cao lớn đã đứng trước mặt cô.
Anh ôm nhẹ vai của cô sau đó hướng về phía màn anh, thừa dịp cô ngẩn ngơ nhìn anh mà chụp vài bức.
Chụp xong, anh nhét điện thoại vào trong tay vợ mình, tiện thể chỉnh lại dây mũ giúp cô.
Anh nháy mắt, thì thầm vào tai của vợ mình: “Anh muốn từ giờ, bất cứ bức hình nào em muốn chụp, tấm hình đó đều có sự xuất hiện của anh!”
Cô bất ngờ ôm chặt lấy người đàn ông trước mắt, những giọt nước mắt cứ vậy lăn dài.
Chồng cô, tất nhiên người đàn ông ấy vẫn lo lắng đến mức không biết bản thân đã làm sai chuyện gì.
Khi cả gia đình vui chơi thỏa thích trở về thì đã chập tối, bé củ cải đói bụng nên ăn trước rồi ngủ ngoan ngoãn trong vòng tay của ba.
Cao Chi Nguyên và Hà Điệp đưa bé vào phòng rồi đắp chăn tắt đèn.
Cuối cùng khi hai người gọi bữa tối thì đã khuya, ngồi trên tầng cao nhất của khách sạn, xung quanh ánh nến vây đầy cùng những ánh đèn lung linh huyền ảo.
Từng chiếc xe đẩy món ăn nối tiếp nhau vào, những chiếc đĩa lớn được đậy đặt lên bàn.
Khi tất cả phục vụ lui xuống, Cao Chi Nguyên mới nhẹ tiến đến gần cô ấy, nhìn chồng mình, cô cảm nhận được sự ấm áp lớn lao cùng với sự tôn trọng của anh ấy dành cho mình.
Anh ngồi xổm xuống trước mặt và nắm chặt lấy bàn tay cô.
Ánh mắt anh giống như chứa chan vô vàn tình yêu nồng thắm, điều này khiến cho suy nghĩ âm u bấy lâu của cô tựa như bị vạch trần.
Cảm giác không có chỗ dung thân cùng với sự tự ti này lên trong đáy lòng.
“Anh không biết rằng dạo này đã xảy ra chuyện gì, có điều gì lại khiến em lo lắng đến như vậy, em dường như đang bất an với mọi thứ.
Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa thì đó là lỗi của anh, anh đã không có mặt khi vợ mình bất an, anh không tạo được niềm tin cho vợ mình, đó là sự vô dụng của một thằng đàn ông.
Hứa với anh, có chuyện gì nhất định hãy nói với anh!”
Hà Điệp nắm chặt lấy tay anh, có lẽ có được người đàn ông này là sự may mắn của cô.
Một người đàn ông có thể hiểu và bao dung tất cả mọi thứ về cô, cô còn trông mong điều gì? Tất cả mọi thứ như vỡ òa, cũng chỉ trong giây phút như vậy mà thôi.
“Vậy chúng ta hãy ăn gì đó trước nhé!”
Nói xong Cao Chi Nguyên mở nắp đĩa ra, Hà Điệp gật đầu nhìn theo.
Nhưng bỗng nhiên nụ cười của cô cứng ngắc sau đó đứng phắt dậy.
Hành động này khiến cho chiếc ghế sau lưng bị đẩy ra đằng sau, tiếng chân ghế ma sát trên sàn chói tai khiến cho cả hai người bừng tỉnh.
Bữa khuya lãng mạng bỗng nhiên biến thành bữa khuya kinh dị, trên bàn đâu phải món ăn khuya hay chiếc bánh kem nào.
Trên đó là một chiếc bít tết cắt ra một nửa còn đầy máu, nếu chỉ là máu bình thường thì không sao, nhưng lượng máu trên bít tết không thể nhiều đến nỗi khiến cho cả đĩa đều là một đĩa máu rồi văng cả ra ngoài đĩa được.
Cao Chi Nguyên ôm lấy Hà Điệp lùi về phía sau, anh ấy không chút do dự ấn xuống nút để gọi nhân viên phục vụ.
Chẳng mấy chốc nhân viên phục vụ và cả quản lý đều vội vàng lên tầng thượng, đèn led cũng được chiếu sáng trưng.
Dưới ánh sáng đèn điện, bít tết dường như càng ghê người hơn.
Quản lý sau khi điều tra và dò hỏi nhân viên, cuối cùng anh ta cũng đi đến trước mặt Hà Điệp và Cao Chi Nguyên với vẻ mặt đầy xin lỗi.
“Thực xin lỗi quý khách, là nhân viên chúng tôi lúc sơ xuất đã đưa nhầm bữa tối cho các vị.
Đó thực sự cũng không phải là máu, mà là sốt mới đặc chế của cửa hàng chúng tôi, nó trông đỏ tươi giống máu để dành phục vụ cho những vị khách có vị giác và thị giác thích kích thích!”
Nói xong, quản lý đưa mắt ra hiệu về phía xa.
Hà Điệp cũng nhìn về phía đó, chỉ thấy bóng dáng ấy rất quen thuộc.
Đó chẳng phải là Việt Thường hay sao? Dường như biết được Hà Điệp biết cô nên Việt Thường tựa hồ rất vui vẻ vẫy tay với cô, thậm chí còn đưa tay lên môi rồi hôn gió.
Chuyện đến nước này, vợ chồng cô cũng không còn tâm trạng để tiếp tục nói chuyện nữa.
Chỉ đành khẽ gật đầu với quản lý và trở về phòng, hai vợ chồng đều trông tâm sự nặng nề, chỉ đành thay đồ rồi cố nghỉ ngơi trước.