Ngoan ngoãn chui rút vào lòng Nhật Huy.
Cô nghe thấy tim anh đập bình bịch và cách hơi thở hắn đều đều di chuyển lên xuống.
Dạo gần đây Thi phải tiết chế lại tất cả sự căm ghét, sự thù hận và cả sự thất vọng của bản thân để chiều lòng anh.
Họ đang nằm trên giường trong phòng ngủ.
Nhật Huy vẫn còn còng một cách tay của Thi vào thành giường nhưng cô không quan tâm.
Cô chỉ đang tìm mọi cách để Huy đưa cô đến nhà hàng Cảnh Mật vào ngày mai.
Nhật Huy hôn lên trán cô.
Hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào trán cô.
Rát bỏng.
Kinh tởm.
Càng cảm thấy hắn đáng ghét bao nhiêu, cô càng chui vào người hắn.
Nhắm nghiền mắt lại để hắn không thấy được cảm xúc trong cô.
– Có vẻ cho em đi chơi, em thích lắm nhỉ?
Nhã Thi gật gật đầu.
Cô lười lên tiếng với hắn ta lắm rồi.
– Dạo gần đây ngoan hẳn.
Em có muốn đi đâu không?
Nghe đến đây, cô dụi người vào lòng Huy.
Hệt như cách một con mèo làm nũng.
– Lần trước em có thấy một tờ quảng cáo nhà hàng.
Trong đó có hình cháo cá ngon lắm.
Bọn mình đến đó ăn được không anh?
Nhật Huy vuốt tóc Thi, đầu đâm ra nhiều suy nghĩ.
Thi biết Nhật Huy là một kẻ phòng bị, việc đòi hỏi quá nhiều chỉ sợ hắn nghi ngờ.
Cô ngẩng đầu lên, để tay hắn rơi ra khỏi tóc và bảo:
– Nếu không thì mình đặt về nhà ăn cũng được, chỉ là đồ ăn thôi mà.
Vào bụng là được hết.
Nghe lời nói đáng yêu và ngọt ngào của Thi.
Hắn đưa tay nhéo má cô.
– Đó là nhà hàng anh cầu hôn em.
Em có nhớ không?
Cô cũng không thể tin là mình quên được.
Cảnh Mật, nhà hàng nơi mà hắn cầu hôn cô.
Nơi cảm xúc trào dâng nhất giờ đây lại biến thành một ký ức xa xăm cũ kỹ nào đó.
Nếu nhà hàng ấy là nơi bắt đầu cho địa ngục này, thì cô cũng sẽ thoát ra từ chỗ đó.
– Em muốn đi vì nơi đó chứa kỷ niệm của ta phải không?
Im lặng là cách Thi ngầm xác nhận với Huy.
Cô chùi người vào lòng hắn lần nữa.
Cái ôm cuối cùng dành cho người chồng yêu dấu của cô.
Có chăng đây chẳng phải lần cuối? Vì chúng ta thật sự rất khó làm theo hoàn toàn kế hoạch đã đề ra.
Biết đâu Đức Minh sợ khó không tới.
Biết đâu cô chẳng thể vào nhà vệ sinh.
Biết đâu cô chẳng thể được giải thoát? Những câu hỏi ngờ vực cứ vang lên ầm ỉ trong đầu Thi.
Cô nhắc nhở rằng, đây là địa ngục.
Nếu những câu "biết đâu" ấy thành sự thật thì cô vẫn sẽ sống với cuộc sống này tiếp tục thôi.
Chỉ là… cảm giác hưng phấn vì những mảnh hy vọng bay phấp phới này thật tuyệt…
*
* *
Đâu đó ở giờ trưa.
Xe của vợ chồng chủ tịch Huy Connect dừng lại trước cửa hàng Cảnh Mật.
Vợ của chủ tịch hôm nay xinh đẹp hơn mọi khi gấp trăm lần.
Còn chủ tịch thì vẫn giữ phong độ và tự tin ngày nào.
Thi mặc một chiếc váy màu vàng nổi bật.
Với chiếc váy và đôi giày cao gót này mà muốn đi nhanh cũng là một vấn đề huống gì bàn tới việc bỏ chạy.
Nhưng cô vẫn nhớ lời của Đức Minh.
Tới phòng vệ sinh.
Phòng vệ sinh.
Phòng vệ sinh.
Người cô run lên bần bật.
Chẳng biết là vì sợ hãi.
Hay là vì hưng phấn vì sắp chơi Huy một vố.
Cô nói với Nhật Huy khi hai người đã ngồi xuống chỗ đặt sẵn đủ lâu.
– Em… em đi vệ sinh chút nhé.
Huy nhà ta mỉm cười.
"Để anh đưa em đi!"
– Không cần đâu.
Em đi được.
Em có chạy đâu mà anh sợ.
– Sợ chứ, em đã chạy một lần rồi mà?
Cô gần như muốn ngã xuống sàn nhà vì sợ hãi.
Phải rồi, đây là cảm giác sợ hãi.
Đan xen đâu đó là nỗi thất vọng.
Tuyệt vọng.
Huy đi theo có trốn chạy đằng trời.
Không nói thêm lời nào, vợ chủ tịch Nhật Huy ngoan ngoãn đứng lên, ngoan ngoãn đi theo chồng vào nhà vệ sinh gần đó.
Nhật Huy đứng bên ngoài.
Cô vào trong.
Nhìn phòng vệ sinh trống không mà thở dài.
Thi tự hỏi cô trông mong gì ở đây? Một Người Nhện đu trên tường và bảo "Đến với anh nào, cưng!" à?
Mở vòi nước.
Thi rửa bàn tay của mình.
Chuẩn bị cho ngày tháng tương lai là sự kéo dài mệt mỏi cùng thằng chồng bạo lực.
Vừa nhắm mắt để rửa đi lớp bụi bám trên khóe mi.
Mở mắt ra đã thấy một cô gái với cơ thể chỉ còn vỏn vẹn quần áo lót khiến Thi giật mình suýt la lên.
Người phụ nữ ra lệnh im lặng.
Cô ta đưa cho Thi một tờ giấy:
"Tôi là người của Trần Đức Minh, đổi quần áo với tôi và đi ra khỏi cửa.
Minh sẽ đưa cô đi.
Nhanh lên!"
Cố không thắc mắc quá nhiều.
Lần này cô sẽ đặt niềm tin vào Minh, vào người phụ nữ xa lạ này vậy.
Cởi cái váy vàng chói ra đưa cho người phụ nữ.
Cô quăng luôn đôi cao gót.
Mặc quần jean và áo đen vào.
Bên ngoài khoác một chiếc áo khoác thể thao.
Đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang.
Dù Thi có thật sự đã thay quần áo nhưng dáng người của cô thật sự khó để chồng mình không nhận ra.
Người phụ nữ chật lưỡi, chồng thêm bên ngoài lớp quần jean là một cái quần thun rộng thùng thình.
Kéo áo khoác lại và nhét thêm vải vào tay áo và người cô.
Người của Thi giờ đây nóng muốn chảy cả da.
Phổi cũng càng ngày càng khó thở.
Nhưng nghĩ vì một tương lai tươi đẹp, cô phải chấp nhận.
Hít một hơi sâu cô mở cửa phòng vệ sinh.
Nhật Huy đang đứng cạnh đó, lưng dựa vào tường.
Cô hít thở sâu.
Chân bước thật nhanh thật nhanh ra khỏi nhà hàng.
Bước ra tới cửa thì bị một bàn tay nắm vai lại.
– Thi! Đi đâu vậy?
*
* *
Quay lại chỗ nhà vệ sinh, Nhật Huy mất kiên nhẫn gõ cửa gọi Thi.
Nhưng không ai lên tiếng.
Vừa mở cửa thì Nhã Thi xuất hiện.
Chưa kịp thấy mặt đã bỏ chạy bằng chân trần ra khỏi nhà hàng.
Huy hốt hoảng.
Mọi người hốt hoảng.
Cô bị bảo vệ bắt lại, nhưng rồi lại vùng ra được mà trèo lên một chiếc xe ôm không biết xuất hiện ở đó khi nào.
Chiếc xe phóng một mạch ra đại lộ lớn.
Nhật Huy lên xe phóng theo.
Hắn còn gọi điện cho mấy tên bảo vệ giúp.
Trên xe, hắn vừa đi vừa chửi rủa.
Vừa tự hứa với bản thân rằng chuyến này về hắn sẽ phế luôn hai chân cô, không nói nhiều.
– Cậu chủ, bắt được cô Thi rồi.
– Đứng ở đó đi.
Tôi thấy rồi nè.
Mấy tên bảo vệ và Thi đang vùng vằng nhau giữa một khúc cua.
Rất nhiều người đang đứng tập trung ở đó để nhiều chuyện.
Lúc Huy tới Thi vẫn đang tìm cách nắm đầu một tên dù nắm hụt nhưng vẫn cúi đầu cắn tay một tên còn lại.
Dù họ có kéo như thế nào cũng không buông.
Điều đầu tiên hắn làm khi tới chỗ đó không phải là dạy cho Thi một bài học.
Mà là xua đám đông đi.
– Vợ cháu đến giờ uống thuốc nhưng không chịu mấy cô chú ạ.
Mấy cô chú cứ đi đi không cần ở đây đâu.
Tứ!
Tên Tứ vội vàng chạy ra, dùng những lời cay nghiệt nhất để xua đuổi người hóng chuyện.
Đã vậy còn ra tay định đánh người.
– Cút đi lũ nhiều chuyện.
Đi về mà lo chuyện nhà mấy người ấy.
Đừng lo chuyện người ta.
Cút.
Không tao đánh cho bây giờ.
Thấy đám này hung hăng.
Người dân cũng dạt ra hết.
Huy nắm đầu Thi kéo vào trong một chỗ khuất.
Hắn đá vào bụng cô khiến cô ngã ra đất.
Mặt úp xuống, tay thì ôm bụng đau đến mức không thể nhúc nhích.
Tay của tên bảo vệ giờ đây cũng đã rướm ra máu đỏ chót.
Nhật Huy chạy lại nắm đầu cô lên.
Tán vào mặt cô một cái bốp:
– Từ đây về sau không có đi đâu nữa hết!
– BUÔNG RA!
Nhã Thi hét lên làm hắn giật mình nhận ra đây không phải giọng của Thi.
Giọng của cô không chói thế này.
Hắn buông cô gái ra.
– Mẹ nó! Tao có việc gấp cần về thôi mà mắc gì đánh tao như chó vậy hả? Lần này không đền thì tao kiện chết mẹ bọn mày!
– Cô… cô là ai? Thi đâu?
– Con Thi là con mặt lờ nào? – Cô gái hỏi.
Rồi nhìn Huy từ trên xuống dưới.
– A, ra là chủ tịch hổm rày rải hình ở mấy trang báo lá cải đây mà.
Mày tưởng tao là vợ mày nên mày đánh tao chứ gì? Chuyện này mà kể lại cho bên báo thì tao bán được khối tiền.
– Tôi đưa cô năm triệu, cô giữ mồm giữ miệng lại.
Huy đang gấp, móc ra năm triệu đưa cho cô gái.
– Chê.
Con ả bảo.
Bắt đầu kể lể:
– Đầu này bị mày nắm hình như rách da rồi phải đi may này.
Còn bụng tao bị mày đạp chắc vỡ hết bao tử rồi.
Bị tán rách môi nữa.
Má! Môi mới tiêm hôm qua…
– Đi về nhà hàng xem thế nào đi Tứ.
Huy căn dặn tên bảo vệ rồi mới chuyển sang nói chuyện với con ả tham lam kia:
– Người của tôi bị cô cắn chảy máu kìa.
Tôi không đòi tiền cô là may, cho tiền lại mà còn đòi hỏi?
– Ờ tại vì tôi không phải là chủ tịch của một công ty công nghệ và cũng không phải là "chàng hoàng tử đáng ao ước" nhưng thực chất là một thằng bạo lực đấy.
Tiền bịt miệng của tôi năm triệu là không đủ đâu, ít nhất cũng phải mười triệu.
Còn tiền thương tích như thế này nữa thì ít nhất anh phải đưa tôi năm chục triệu đấy nhé!
– Cô không tin tôi giết cô à?
– Tin chứ, bởi vậy tôi mới nhờ bạn quay phim lại làm bằng chứng ấy.
Tôi dám đảm bảo với anh, anh chỉ cần làm gì tôi ngay bây giờ thì năm phút sau video anh làm chuyện đấy sẽ xuất hiện đầy trên mạng.
Nào anh bạn, tỉnh táo lên đi.
Tội bạo lực gia đình, gây thương tích cho người khác không là cái đinh gỉ gì so với cố ý giết người.
Mà hai tội cộng hưởng với nhau thì quá tuyệt.
Giờ đây Nhật Huy cực kỳ bực bội.
Hắn muốn tiến tới và bóp cổ con ả này cho rồi.
Nhưng không thể vì đang ở ngoài đường.
Hắn đưa cho cô ba mươi triệu và điện thoại đắt tiền của tên bảo vệ.
– Nhiêu đây chắc chắn trên 50 triệu.
– Ba mươi triệu và chiếc điện thoại secondhand đang trên đà rớt giá? Miễn.
Huy gỡ đồng hồ mình ra đưa cho cô.
Tên bảo vệ thở phào vì vừa bị "chó dại" cắn vừa phải mất điện thoại.
Sau khi giải quyết xong mọi chuyện để trở về nhà hàng Cảnh Mật thì đã trễ.
Vợ hắn đã mất.
Camera không thể ghi hình.
Xe không có số.
Xe cũ, bị bỏ lại trong bãi rác.
Không thể báo cảnh sát vì đang nằm trong vùng tình nghi của họ.
Lại còn thêm con ả kia là quả bom nổ chậm.
Hắn giờ đây chỉ có thể đợi vợ mình chủ động liên hệ lại mà thôi.
Mà vợ hắn - Nhã Thi ở đâu? Cô đang trên chiếc xe Toyota chạy về miền quê yên ả chứ còn đâu nữa?