Sau khi nghe Thi kể về tình trạng của mình, Đức Minh nhất quyết đưa cô tận cổng nhà.
Suýt chút nữa là về tận phòng nếu chị hai không về sớm.
Chị ẵm bé Đăng trên tay.
Chiếc nhẫn bản to đá quý màu tím của chị nổi bần bật khi đặt trên người Đăng.
– Minh vào nhà chơi đi em.
– Dạ.
Chị thả bé Đăng xuống.
Nắm tay thằng bé dẫn vào nhà.
– Uống nước gì nhé!
– Dạ không, em mới uống bên quán.
– Vậy thì nước lọc cho thanh miệng.
– Dạ.
Nói xong chị bảo anh Quân bồng con vào phòng ngủ.
Lại bảo Thi đi tắm.
Rốt cuộc phòng khách rồi cũng chỉ còn Minh và chị Nhã.
Minh hiểu đây là chị cố tình muốn kiếm cớ nói chuyện với anh.
Dù không biết có chuyện gì, anh vẫn bình tĩnh lắng nghe chị.
Chị Nhã lên tiếng:
– Minh à, quen biết nhau cũng lâu.
Cho chị hỏi em một điều được không?
Minh gật đầu.
Tim đập bình bịch như trống đánh.
– Em có ý gì với Thi không?
Không ngần ngại, Minh đáp thẳng:
– Em thương Thi chị ạ.
– Chị có nói chuyện với Thi… con bé nó bảo không dám bắt đầu một mối quan hệ mới.
Thật ra chị nghĩ còn bé nó có gì đó, nhưng lại không nói với chị.
Anh gật đầu.
Trong lòng rộn rạo không biết có nên kể với chị Nhã chuyện Thi bị ám ảnh Huy không.
Nếu nói ra thì thất hứa với Thi.
Mà còn không, thì sẽ không ai nhận ra mà quan tâm Thi cả.
– Chị hỏi thật, sau chuyện này để Thi mở lòng ra thật sự rất khó.
Ngay cả chị, con bé cũng chỉ ôm khóc thôi chứ chẳng tâm sự gì.
Chị lo lắm.
Nó có nói gì với em không?
Hít sâu vào một hơi.
Minh cố gắng sắp xếp những từ ngữ một cách đúng đắn nhất để toàn vẹn đôi đường.
– Em nghĩ Thi chắc là còn sợ chuyện cũ ấy chị.
Em nghe bảo ờm, nạn nhân bạo hành hay có tâm lý ám ảnh người bạo hành mình.
Em chỉ nghĩ vậy thôi chứ không…
– Vậy là Thi bị ám ảnh thằng Huy? Thế nào?
Biết bản thân mình đã dính bẫy của chị Nhã.
Đức Minh không khỏi bực mình, anh chẳng cần suy nghĩ câu từ mà cứ thẳng thừng từ chối.
– Em mong chị không hỏi nữa.
Nếu muốn biết chị phải hỏi Thi chứ.
Chị Nhã mím môi, chau mày lại.
Hồi lâu sau mới lên tiếng tiếp:
– Được rồi.
Em không muốn trả lời thì thôi.
Giờ thì… chị biết em thương Thi.
Em cũng biết là Thi có chuyện gì đó.
Vậy em… có muốn giúp Thi không?
– Luôn luôn chị ạ.
– Không, không phải là giúp đỡ một cách thông thường, kiểu bạn bè…
Minh hít sâu, cơ thể căng cứng chờ đợi lời đề nghị từ chị Nhã.
Tuy đã lờ mờ đoán được điều chị muốn nói là gì, nhưng anh vẫn muốn chị trực tiếp nói ra.
– Con bé bị tổn thương rất nhiều.
Như tấm kính bị nứt vậy.
Nếu chị nhờ em trông chừng tấm kính ấy, em có chữa lành nó không?
– Có ạ.
…*…
… * * …
Cuối tháng tư trời nóng kinh hồn.
Nhờ vậy mà quán cà phê cũng đông lên hẳn.
Nhã thi đang ngồi kiểm tiền ở quầy thì nghe một người gọi tên:
– Thi à.
Cho anh một lý cà phê.
– Dạ anh…
Huy? Thi cứng người lại trước sự hiện diện của Nhật Huy.
Cô trợn mắt, há mồm nhìn hắn.
Nhật Huy vẫn trông thật đạo mạo như thế.
Hắn đang nhếch môi như thể đang cười nhạo cô.
Thi ghét điều đó.
Nhưng bất chợt nhớ lại chuyện mình gặp ảo giác suốt mấy ngày qua.
Cô lấy lại bình tĩnh, hít sâu và nhắm mắt lại.
Mở ra vẫn thấy Huy đứng tần ngần trước mắt.
Gần đến nổi, hắn có thể vươn tay… bóp cổ cô.
– Hơi lâu rồi đấy.
– Anh ngồi ở đó đi, lát em sẽ mang đồ uống ra cho ạ.
Cô bé nhân viên lễ phép lên tiếng.
Huy gật gù và bỏ đi lại ghế.
Mắt vẫn đăm đăm nhìn Thi.
Cô chẳng lẽ lại không biết hắn đang làm gì ư? Theo dõi là một cách để tấn công tinh thần người khác.
Việc ngấm ngầm theo dõi đã là một tội ác rồi.
Giờ đây hắn còn công khai với cô rằng hắn đang đạp lên pháp luật nước Ảo, mà cô thì chẳng thể làm gì.
Thi như muốn phát điên.
Cô đi vào phòng quản lí ngồi xuống ghế.
Run rẩy móc điện thoại ra muốn điện cho ai đó.
Cô suýt gọi cho Minh, nhưng cô và anh đã là gì của nhau đâu? Cô chuyển sang gọi cho chị hai.
Đầu óc Thi giờ đây chẳng thể nghĩ được gì, thậm chí ngay cả lý do cô gọi chị hai cũng không có.
Cô chỉ biết mình cần ai đó lúc này, cô quá sợ để một mình gần Huy như vậy.
Cái cảm giác hắn sẽ bắt cô về và trừng phạt làm cô lạnh cả người.
– Chị đây? Gọi có gì không em?
Nghe tiếng chị hai, Thi bên này mếu máo, khóc nấc lên từng cơn.
– Chị… chị hai ơi….
Huy tới quán mình thật chị ơi.
Nó nhìn em chằm chằm, ghê… ghê lắm.
Chị ơi… em… em thấy nó mấy hôm nay… em tưởng… tưởng đâu là ảo giác.
Nhưng vậy là thật rồi ạ… em… em sợ quá.
Em… chỉ có một mình thôi… chị về với em đi.
– Ngoan nhé! Em bình tĩnh, Huy nó không dám làm gì em đâu.
Em cứ ra chỗ đông người.
ĐỪNG Ở MỘT MÌNH.
Giờ chị đang ở quê, chị về ngay thì không được.
Để chị nhờ bạn đến với em một chút nhé!
– Dạ.
Em không biết sao em sợ nữa.
Em sợ Huy muốn trả thù….Em… em xin lỗi… em xin lỗi chị…
– Được rồi, em hứa với chị là em sẽ bình tĩnh lại đi.
Không có sao hết.
Bên mình đông người lắm.
Không thằng nào đụng đến được em hết! Nhé.
Nhã Thi sụt sùi.
Cô ôm mặt mình và hít một hơi sâu khi chị hai tắt máy.
Chị hai nói đúng.
Cô an toàn mà.
Ở đây cô là quản lí, sẽ không ai, không một ai có thể làm hại cô cả.
Nuốt nước mắt vào trong.
Cố kéo mình đứng dậy.
Thẳng lưng.
Ưỡn ngực.
Bước ra ngoài.
Cô đến bên quầy thu ngân.
Mắt Nhật Huy vẫn đăm đăm cô.
Điều này làm Thi rất khó chịu.
Cô thấy ngứa ngáy khắp người.
Làn da như thể sắp bị thiêu đốt.
Não giờ đây cũng đã nhũn ra như bả.
Lúc này, Minh xuất hiện như một vì thần.
Anh bước vào quán tiến đến chỗ Huy.
Anh và hắn đã nói với nhau gì đó.
Và điều ấy khiến Minh giận rung người.
Anh đứng dậy và đến chỗ cô.
– Anh và Huy vừa nói gì vậy?
Thi hỏi.
Giọng vẫn còn nghe ra được vào cơn nấc nhẹ.
Minh vươn tay lau đi giọt nước mắt đọng lại trên má.
Anh vuốt mặt cô, và bảo:
– Huy đến đây để xin lỗi em.
Mong em cho hắn một cơ hội nữa.
Cô lắc đầu:
– Không.
Không một cơ hội nào cả.
Em mệt rồi…
– Em phải chứng minh, Thi à.
Nếu không hắn sẽ tiếp tục làm phiền em.
Và anh thề là thằng này nó chỉ kiếm cớ để theo dõi em mà không bị pháp luật sờ gáy thôi.
– Vậy em nên làm gì?
Minh cười ranh mãnh.
Anh nhích người vào trong quầy, càng ngày càng gần Thi và bảo:
– Em sẽ cho hắn thấy hắn sẽ không có cơ hội trở về với em nữa.
Và cũng cho anh một danh phận, đàng hoàng mà bảo vệ em.
Được không?
Cô chớp mắt.
Rồi gật đầu.
Cô thích Minh.
Anh đã đến bên cô ngay khi cô cần nhất.
Vậy là đủ.
– Anh yêu em.
– Em… cũng yêu anh.
Rồi Minh ôm Thi vào lòng.
Đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ.
Nhưng đủ để mọi người trong quán chú ý đến họ.
Anh nắm tay cô và gào lên:
– Hôm nay tôi tỏ tình thành công rồi.
Nên tôi bao tất cả những bạn trong quán này nhé!
Trong một khắc, Thi tưởng khách làm lơ anh.
Nào ngờ chỉ một giây sao.
Tiếng hò hét, tiếng reo vang hòa vào nhau làm tai Thi nhức nhối.
Và bàn của người đàn ông tên Huy kia đã trống trơn.
Hắn bỏ tiền lại trên bàn và ra đi từ lúc nào cũng không ai hay biết.
Minh và Thi ôm nhau.
Hít hà mùi hương của sự thỏa mãn, sảng khoái khi được ở bên cạnh người mình yêu.
Lại càng hạnh phúc hơn khi mà mọi người trong quán đang hò hét và vỗ tay chúc mừng họ.
Giờ đây, anh và cô đã chính thức thành thứ gì đó của nhau rồi….