Bỏ Tù Chồng Cũ


Đam mê ăn và đam mê được nấu ăn là thứ hoàn toàn khác biệt.

Nhiều người cứ hay gộp hai điều ấy vào với nhau, nên sinh ra người ta cứ nghĩ thích ăn ngon là đồng nghĩa với việc nấu ăn ngon.

Nhã Thi hoàn toàn không đồng ý.

Cô luôn nghĩ mình có trách nhiệm phải nhắc nhở mọi người điều đó.

Bởi cô là người hiểu được chuyện đam mê nấu ăn như thế nào, còn đam mê ăn uống thì cô hoàn toàn không có.
Nhã Thi luôn thích nhìn một người đầu bếp nấu ăn.

Ở đó bạn sẽ thấy rõ thế nào là sự tinh tế của con người.

Cách người ấy dùng dao hay cách ông ta nêm gia vị vào súp.
Hiện tại Thi đang ở đám cưới đối tác làm ăn của chồng cô.

Hắn ta trông rất lịch thiệp với bộ vest xám phẳng phiu.

Làm cho người ta có cái nhìn về hắn như một người đạo mạo cưng chiều vợ.
Nhật Huy ôm eo cô từ sau.

Cằm đặt trên cổ cô và hơi thở kinh tởm của hắn ta cứ phà phà vào da mặt cô.

Thi muốn đẩy hắn ra, muốn hét lên với mọi người ở đây về cái sự kinh tởm của hắn.

Nhưng cô không làm vậy.

Dù bị Huy hành lên hành xuống, cô vẫn còn một thứ gọi là tự trọng và hiểu thế nào là sự xấu hổ.

Và cái điều ấy sẽ tiếp tục hại cô sau này.
– Em ăn một miếng lót dạ đi.

– Huy đưa một chiếc bánh su kem lên miệng cô.
Nhiều người xung quanh nhìn ngó hành động của bọn họ.

Người trẻ thì che miệng bàn tán.

Người già thì trề môi chửi thầm rồi quay đi.

Nhã Thi thì chỉ nhìn miếng bánh hồi lâu.

Lạ thật, bánh ngon như vậy, mà Huy cầm vào đã biến thành rác trong mắt cô rồi.
– Ăn! – Lần này hắn ra lệnh.

Tiếng hắn nhỏ lắm.

Đoán chừng chẳng ai nghe đâu.
Nhã Thi há miệng ăn trọn chiếc bánh Huy đưa.

Đáng lẽ cái cảnh này phải thật hạnh phúc chứ.

Sao Thi lại cảm thấy bản thân dơ bẩn và hèn mọn thế này?
– Khách có vẻ đến gần đủ rồi.

Trừ mấy ông lớn.

Chắc là đợi đến giờ làm lễ mới vào để tạo sự quan trọng chứ gì.

Loại này anh biết tất.

– Huy thì thào một cách mỉa mai vào tai Thi.

Anh dừng lại để hít vào mùi hương trên tóc cô.

Rồi lên tiếng.

– Anh thích bộ váy của em hôm nay.

Anh không thể ngừng mong chờ cho tiệc cưới này kết thúc, chúng ta có thể về nhà để anh phát tiết được.
Cả tuần nay Thi và Huy ngủ riêng.

Chỉ để Nhã Thi trông thật lộng lẫy vào hôm nay.

Đúng thật, hôm nay cô ấy vô cùng lộng lẫy với chiếc váy chữ A màu bạc.

Cổ áo thì khoét sâu lộ ra khe ngực huyền bí.

Nhã Thi chỉ mong sao ai đó thấy được vài vết bầm hiện hữu trên phần ngực cô lúc này.

Mà… để phát hiện ra thì hẳn người đó cũng chẳng tốt đẹp gì đâu nhỉ?
Nhật Huy buông Thi ra.

Anh chống tay lên hông, nhìn sảnh cưới lộng lẫy sang trọng lại bắt đầu mỉa mai:
– Đúng kiểu khoe khoang thật.

Mời hơn nghìn khách, buffett nhỏ để đợi đến giờ làm lễ.

Ghế hình như được nhà cô dâu tài trợ.

Anh thấy nó được dát vàng kìa.

Cho tông xoẹt tông ấy nhỉ.

Thi này.

– Nghe tên mình được nhắc tới trong lúc không muốn được nhắc tới nhất.

Cô chửi chồng trong lòng vì sao anh chẳng tiếp tục mỉa mai cái đám cưới này mà quay sang kêu gọi cô làm gì? Thấy cô nhìn rồi, Huy mới tiếp tục câu nói dang dở:
– Đám cưới này hệt đám cưới của ta há.

Dù dòng họ nhà em cũng chẳng như cô dâu.

Và hai nhà của chúng ta cũng chẳng môn đăng hộ đối như họ.

Nhưng bọn mình vẫn làm ra được đám cưới hoành tráng.

Em thấy em đã may mắn thế nào khi lấy được anh chưa?
Thi cười để cố tỏ ra mình không chán ghét câu hỏi ấy.

Như thể lấy được hắn là phước của cô vậy.

Đúng thật, nhưng chỉ đúng với con Thi ngu dại, si tình thời bấy giờ.

Chứ Thi này thì sẽ nhường cái phước đức ấy lại cho một người khác ngay.
– Ê!
Giọng nói của một người chàng trai vang vọng trong sảnh chính.

Anh ta mặc bộ com lê màu đen, thít chặt vào cơ thể lực lưỡng của mình.

Anh đang nắm vai của một người đàn ông có chòm râu dê.
– Gì vậy cậu? – Người đàn ông có chòm râu dê hỏi.

– Anh mới động tay động chân với vợ mình phải không? – Thi liếc nhẹ sang Huy.

Nhột không chồng?
Người đàn ông râu dê nhăn mặt, nhưng không đáp.

Chàng trai nói tiếp:
– Tôi không biết ông làm người kiểu gì.

Trong khi con người có tính người luôn hiểu câu "lá lành đùm lá rách".

Không phải tự nhiên sinh ra kẻ mạnh và kẻ yếu.

Kẻ mạnh có những thứ mà kẻ yếu không có.

Đúng.

Nhưng việc một người có nhân tính, có trí tuệ và đạo đức sẽ hiểu rằng kẻ mạnh nên dùng lợi thế của mình để đùm bọc giúp đỡ cho kẻ yếu hơn.

Chứ chẳng phải dùng nó để ra oai, để củng cố cái tôi yếu đuối của chính mình.

Cái loại ấy xứng đáng được xếp vào loại khốn nạn.
Hay.

Thi nhận xét.

Cách anh ta nói chuyện.

Cách anh ta tự tin đưa ra quan điểm của anh thật đẹp.

Không mỉa mai, không châm biếm.

Chỉ đơn giản là cho người khác biết cách anh nhìn nhận vấn đề và luôn đề cao cái tốt của người khác.

Người như thế này thì thật đáng trân trọng.
Cô đã tưởng tượng ra cảnh chàng trai nọ vả bôm bốp vào đầu người đàn ông râu dê rất nhiều lần.

Cô còn tưởng tượng cái cảnh chàng trai ấy tung cho Nhật Huy một đấm.

Cái cách cơ thể lực lưỡng của anh ta chuyển động sẽ thật tuyệt thế nào nếu đánh cho bầm mặt Huy ấy nhỉ? Nhưng rồi, một nhân tố mới xuất hiện.

Kéo đi bao nhiêu cao trào của cô.

Người phụ nữ mặc váy màu nâu đất chạy ra.

Can ngăn hai người lại và bắt đầu giải thích với chàng trai:
– Không, không phải đâu.

Lúc nãy chồng tôi chỉ đang giúp tôi phủi con rết mà thôi.

Chỉ có điều anh ấy dùng lực hơi mạnh ngay lúc anh đi vào, chứ không phải…
Khuôn mặt chàng trai đơ ra.

Người đàn ông râu dê mỉm cười, bước lên vỗ vai anh ấy.

Ông bắt đầu:
– Nói hay lắm bạn trẻ! Có điều chọn sai người để nói.

Thôi thì trót nghĩ, não cậu đã dành ra bao nhiêu thời gian để nghĩ về cái "nhân nghĩa đạo đức" nên nó tự phẳng ra rồi.

Nên tôi tha, không cần xin lỗi tôi đâu.

Đồ ngu ạ!
Mặt chàng trai nọ đỏ choét.

Chắc chắn sự tức giận đang hộc lên trên từng tế bào của anh.

Và Nhã Thi lại nghĩ đến việc sẽ có một màn đánh.

Nhưng thay vào đó, chàng trai chỉ đơn giản cúi đầu xuống và hạ giọng:
– Tôi xin lỗi.

Tôi đã kết luận sự việc và đạo đức của anh quá nhanh.

Nhưng với việc anh xúc phạm tôi, tôi nghĩ kết luận về đạo đức của anh cũng đã đúng một phần nào đó.
Chàng trai nọ bỏ đi.

Còn Nhã Thi thì cảm thấy anh ta thật đáng nể.

Cái cách anh ta bảo vệ người phụ nữ.

Cách anh ta tôn trọng con người.

Cái điều ấy làm Thi có cảm giác như thể anh ta sẽ giúp được mình vậy.
Sau lần dì Tư.

Thi nhận ra cô cần phải nhờ ai đó, đủ quyền, đủ tiền và hơn hết cần đủ cả nhân cách để giúp mình.

Và chàng trai lúc nảy trông có vẻ phù hợp để cô nhờ anh ta gọi một cuộc điện thoại về cho chị hai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui