Chap 3
Cười thì cười cho vui chứ thật ra tụi nó thấy Ngọc ngã như vậy cũng cảm thấy “đau” lắm đấy….bạn thân mà.
- Bọn mày được lắm. Tao làm trò hề cho chúng mày cười à? Tao không còn bạn bè gì với chúng mày nữa. Hứ. Ngọc tuyên bố một câu rõ hùng hồn, tự mình đứng dậy, phủi phủi quần áo mấy cái rồi đạp xe đi thẳng.
- Nó giận thật rồi…….sao bây giờ. Linh nói rồi nhìn Mỹ với Thanh.
- Thôi…giờ đi học đã……đến đó xin lỗi sau…..phóng nhanh thế cơ mà.Mỹ giọng còn ngập ngừng.
- Ừ. Vậy đi ( nàng Thanh khổ nỗi chỉ biết ừ).
Sau khi đến nhà cô dạy thêm thì ba đứa kia đã thấy Ngọc kê xong bàn ghế cùng với mấy đứa học cùng rồi.
Linh chạy lại bên cạnh Ngọc kèm theo nụ cười “nữ thần mặt trời” tươi rói nhưng Ngọc đã quay đi với khuôn mặt lạnh tanh khiến Thanh và Mỹ đứng bên cạnh nhìn cũng sợ.
Tóm lại là bọn nó cứ chiến tranh lạnh như thế cho đến vài ngày. Cụ thể là Ngọc với ba đứa Mỹ, Thanh và Linh.
Sang đến ngày thứ năm bọn nó giận nhau thì Ngọc mới cất tiếng:
- Chúng mày ăn sáng cùng nhau mà không cho tao ăn mới hả? Keo kiệt, bủn xỉn. Thấy ghét.
- Cuối cùng cũng chịu mở miệng rồi hả heo ngốc. Làm mấy hôm nay tao tự kỉ chơi một mình đấy biết không. Linh lại gần mắng Ngọc.
- Mày chơi cùng hai con kia mà chơi gì với tao nữa. Trong lòng thì thầm cười rồi nhưng ngoài mặt Ngọc vẫn giả vờ giận.
- Thôi được rồi, mày cho bọn tao xin lỗi. Được chưa? Thanh nói luôn không vòng vo gì nhiều.
- Tạm chấp nhận với điều kiện: đưa bánh mì của mày cho tao ăn. Không chờ Thanh có đồng ý hay không Ngọc chạy đến cướp và nhai luôn.
- Xì. Cái con……tham ăn tục uống. Thanh rất tức nhìn Ngọc ăn.
- Mày ăn chung với tao đi Thanh. Mỹ đề nghị.
- Ok. Thanks mày.
- Ngứa tai vãi. Một thằng con trai từ cổng trường đi vào nghe được cuộc nói chuyện của tụi nó.
- Lại là cậu à? Linh hình như biết tên này là ai.
- Tao có quen mày?
- Cậu là người đụng tôi ngã mấy hôm trước, không tìm mà tự đến. Linh nói rồi nở nụ cười khinh bỉ.
- Tao đéo nhớ gì hết cũng chả quan tâm. Chào. Hắn đi thẳng luôn.
- Này cậu kia, ít nhất cũng phải xin lỗi tôi lấy một câu chứ. Linh chạy theo tên đó kéo tay cậu ta lại.
- Bỏ tay tao ra. Rắc rối. Hắn rất khó chịu vì hành động của Linh.
- Tôi sẽ bỏ tay ra nếu như cậu xin lỗi. Ok?
- Tao un - ok, không có khái niệm đi xin lỗi con gái đâu đặc biệt là mày đấy con nhớ dai. Sáng sớm bực mình. Nói rồi cậu ta hất tay Linh ra và đi tiếp.
- Đồ điên. Tôi mới là người phải bực mình đấy! Linh cố hét một câu thật to để hắn ta nghe thấy nhưng kết quả là hắn không nghe thấy gì…..
- Chắc mình điên mất. Linh tự độc thoại với mình như vậy.
Rồi nó lại bỏ lên lớp mặc kệ ba con kia có đợi nó hay là không.
Reeng……reeng…..reeng….
Tiếng chuông quen thuộc lại vang lên vào tiết học đầu tiên.
Hôm nay lớp Ngọc có một sự thay đổi mới: Chính là có giáo viên mới chuyển đến.
Giáo viên vừa bước vào lớp.
- Ồ ồ ồ………Cả lớp ngạc nhiên vì giáo viên quá “ sexy ”.
- Trật tự. Ồn quá. Các em nhìn cô như kiểu chưa từng thấy người đẹp bao giờ đấy. Nghe xong câu nói cả lớp im luôn.
Cô ta nói tiếp: - Tôi tên Phan Vũ Ngọc. Năm nay tôi vừa tròn 30 tuổi….chưa lập gia đình….e hèm……Hiện tại thì tôi sẽ công tác tại trường này với mục đích sẽ chủ nhiệm các em và dạy các em bộ môn sinh học. Rõ rồi chứ?
- Rồi ạ. Cả lớp đồng thanh với những tiếng cười khúc khích.
- Các em mở vở ra học bài. Trước khi vào bài mới cô kiểm tra bài cũ. Có bạn nào xung phong không hay cô gọi sổ điểm nhé! Lập tức cô lấy sổ điểm gọi luôn.
Chúng nó ngồi dưới chỉ thầm cầu mong cô không gọi trúng tên mình.
- Đầu tiên, một cái tên rất ấn tượng đối với cô. Xin mời bạn Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc lên bảng nào ( trùng tên giáo viên nha).
Nó cố lết mình lên bảng cùng cuốn vở ghi và vở bài tập.
Cô bắt đầu hỏi nó:
- Sinh sản là gì? Lấy ví dụ.
Mặt nó đơ ra. Biết thừa là giáo viên sẽ gọi mình lên bảng và nó cũng chuẩn bị một số câu trả lời rồi nhưng không ngờ lại vào đúng câu này. Nó đã sinh đẻ gì đâu mà biết sinh sản là gì. Lại còn lấy ví dụ nữa. Chả hiểu mô tê gì luôn.
- Thưa cô, em không biết. Vừa dứt câu nói cả lớp ôm bụng cười ngặt nghẽo vì câu trả lời hết sức ngớ ngẩn của nó.