Chap 8
Hai tuần sau.
Hôm nay là ngày đội bóng rổ của trường tụi nó thi đấu với trường bạn. Hầu hết học sinh trong khối và một số học sinh khác khối đều đi cổ vũ. Một số FAN CRAZY còn làm mấy cái băng vải dài với những dòng chữ khuyến khích ví dụ: “ F5 Hotboy Chu Văn An cố lên “ hoặc là viết tên của mấy tên đó ra tờ giấy A2, A3 với đủ kiểu chữ màu mè xanh, đỏ, tím, vàng…
Phải nói là con trai trường tụi nó háo sắc thật đấy! Vừa mới sang đến trường bạn xong đã liếc mắt đưa tình với bọn con gái nhanh và lẹ. Bọn con gái trường đó không rùng mình và sợ mới lạ. Mình là khách cũng phải từ tốn và kiêu sa một chút. Kiểu này thì không ổn. Sắp đến giờ thi đấu, học sinh náo loạn hết cả lên. Cổ động viên hai trường hai bên hàng ghế tách riêng biệt. Trường tụi nó ngồi hàng ghế phía bên trái còn trường kia thì ngồi hàng ghế phía bên phải. Hai con kia làm quản lí phải lỉnh kỉnh xách đồ cho mấy tên kia coi vẻ rất khó chịu. Thời tiết giao mùa giữa đông và xuân tạo nắng nhẹ khiến cho buổi thi đấu hôm nay sôi động, vui tươi, náo nhiệt hơn.
Trận đấu bắt đầu.
Mở đầu tỉ số của hiệp một nhảy tranh được bóng và ghi bàn cho đội chủ nhà là đội trưởng bên đó. Bọn học sinh trường đó la hét ầm ĩ lên. Không để đội mình thua Thiên cũng cứu bóng ghi điểm để đội mình bằng điểm đội chủ nhà. Một lần nữa sân bóng lại reo hò lên nhưng lần này lại là cổ động viên trường tụi nó. Trận đấu có vẻ rất căng thẳng cứ đội chủ nhà ghi được một bàn là đội tụi nó cũng ghi điểm hòa cho đến khi trọng tài huýt còi hết thời gian thi đấu. Kết quả 1 – 0 nghiêng về đội chủ nhà. Giải lao. Nhìn mặt mấy tên đó chán nản như kiểu chả muốn thi đấu nữa. Linh với Ngọc từ đâu nhảy vào vỗ vai mấy tên đó.
- Ê hiệp hai mấy ông thi cho nó cẩn thận chứ tôi thấy mấy ông chơi đâu đến nỗi tồi lắm. Ngọc chả biết chọc ngoáy hay động viên.
- Ai chả muốn thắng nhưng bọn họ chơi cũng đỉnh thật. Khánh cầm chai nước uống rồi nói.
Nói được chừng đó câu lại vào thi đấu hiệp hai.
Cũng khá là gay go, quyết liệt nhưng hiệp này là đội Thiên thắng. Tỉ số 1 – 1. Sung sướng tột độ hai con Mỹ và Thanh ôm nhau cười chảy cả nước mắt ra.
Giải lao.
- Có cần phải xúc động đến thế không. Khóc vì tụi này cơ đấy. Bảo cười cười nói với hai đứa nó.
- Chắc tí nữa thi phải thắng cho hai bà đó khóc tiếp mới được. Thiên tiếp lời Bảo.
Hai con kia chả bảo sao chỉ lẳng lặng quay đi lấy tay áo chùi nước mắt.
Vào hiệp 3. Theo qui định hai đội phải đổi rổ cho nhau.
Cái kiểu không quen bên với tập luyện bóng chưa được nhiều nên hiệp ba đội Thiên lại thua. Tỉ số lúc này lại là 2 – 1. Giải lao.
- Này, hiệp bốn cố gắng để tỉ số hòa nhá rồi thi đấu hiệp phụ. Mỹ tuôn hứng cao trào nói.
- Không thắng được đâu. Bọn tôi thua rồi. Thiên Anh lắc đầu chán nản.
Thanh quay qua thầy huấn luyện nói: - Sao từ lúc bắt đầu hiệp một cho tới giờ thầy không nói một câu nào thế ạ?
- Thầy không muốn nói. Chẳng qua thầy biết đội mình sẽ thua vì đây là năm đầu tiên đội bóng chúng ta được vinh dự thi đấu với trường mà toàn đào tạo nhân tài như trường này. Thầy nói tiếp với mấy tên đó nét mặt buồn buồn: - Các em giỏi lắm, thầy rất tự hào, cứ thi đấu hết mình. Thầy sẽ không trách các em nếu như các em thua. Không sao đâu.
Được sự ủng hộ và động viên của thầy cả năm tên phấn chấn hẳn lên, khuôn mặt rạng rỡ hơn khi bắt đầu vào thi đấu hiệp bốn cũng như hiệp cuối cùng.
Cho đi và nhận lại sự cố gắng hết mình với những câu nói tâm đắc của thầy cuối cùng mấy tên cũng “ thua “. Cay quá 3 – 1. Có nên gọi là trận đấu định mệnh không? Thua nhưng mấy tên đó vẫn cười tươi lắm vì mới được mấy em trường này làm quen, xin số điện thoại. Thật đúng là….. hết chỗ để nói.
Vì đồ nặng nên Linh và Ngọc xách giúp cho Mỹ và Thanh mấy cái túi nhỏ.
Tụi nó xách đồ lại chỗ mấy tên đó đứng. Linh nhảy vào nói:
- Không biết nhục sao đứng đây tán gái vậy?
- Không phải tán gái mà là gái tán. Bảo cúi sát tai Linh nói.
Mỹ liền nói to với mấy cô gái đang đứng gần mấy tên đó: - Các bạn có muốn biết tiểu sử thật của mấy anh chàng đẹp zai lai chó hiếm có khó tìm này không?
Lập tức bọn con gái đó gật đầu xúm lại nghe nó nói. Đầu tiên nó lấy tay chỉ Khánh: - Tên này ngày xưa bị mẹ hắn ta đẻ thiếu tháng ra đời chỉ có một cân hai.
- Còn tên này tên Bảo từ nhỏ đầu đã như cái bóng đèn.
- Tên Thiên này hai tuổi đã bị lây bệnh hắc lào.
- Tên này ba tuổi đã bị lây chấy từ bạn gái học cùng lớp mẫu giáo. Nó chỉ Thiên Anh.
- Còn tên cuối cùng này không thể duyệt được. Ngu lắm. Được cái to xác thôi. Nó lấy tay chỉ Kì Anh.
Vừa dứt lời bọn con gái đó cười rầm rộ. Cả bốn đứa nó cũng đứng ôm bụng cười. Còn mặt năm tên kia như kiểu táo bón giai đoạn cuối.
Sau khi đuổi được đám nữ sinh kia đi hết thì tụi nó bắt đầu hành trình lếch thếch đi về trường. Mấy tên đó đi trước không thèm xách hộ mà mặt còn hằm hằm với tụi nó.
P/S: Mình không biết chơi với hiểu luật bóng rổ cho lắm nên chỉ tả được vậy thôi. Thông cảm nhé! ^_^