Bỏ Vợ, Không Có Cửa Đâu

Khi Viên Bình Nghiệp xuất hiện ở quán bar thì nhìn thấy cảnh bạn tốt vẻ mặt chán chường ngồi trên ghế salon, một đống phụ nữ đẹp đang vây quanh, có nhiều loại nhưng không hề giống là loại phụ nữ trong sạch, không dính bụi trần.

Viên Bình Nghiệp nhìn xung quanh, vuốt vuốt trán: “Sao cậu không vào trong phòng riêng ngồi?” Ở trong đó nếu muốn làm chuyện xấu gì thì cũng không ai thấy được nha.

Bạch Mộ Hiên thân phận như thế nào, nếu bị người khác nhìn thấy, bị báo chí chụp được đưa lên báo lá cải, hậu quả không thể nói hết.

“Sợ cái gì.” Bạch Mộ Hiên không hề chủ động tìm phụ nữ, chính phụ nữ chủ động leo lên người anh, anh cũng không có xin người con gái nào ngồi lên đùi anh. Nhưng hiện giờ, trên đùi anh là một mỹ nữ, bên trái bên phải mỗi bên đều là mỹ nữ.

Viên Bình Nghiệp đứng tại chỗ nhìn anh: “Cậu không sợ chị dâu biết?”

Bạch Mộ Hiên còn chưa lên tiếng, người phụ nữ ngồi bên cạnh đã lên tiếng: “Sợ cái gì, đến

nơi này chính là làm trò này mà.”

“Đúng vậy nha, anh đẹp trai có muốn ngồi xuống không?” Một người khác không thể chen được vào ngồi cùng Bạch Mộ Hiên bèn tính buông tha, đem lực chú ý chuyển sang Viên Bình Nghiệp.

Viên Bình Nghiệp nghiệp lịch sự cười: “Nếu cậu thích hoa dại, vậy thôi mình trở về ôm hoa nhà đây.” Trong nhà hoa đẹp không ôm, lại đi ra ngoài tìm oanh oanh yến yến. Hừ, thật không tốt, uổng phí mình bỏ lão bà, tới quán bar này tìm hắn, thật lãng phí thời gian.

Mắt thấy bạn tốt muốn đi, Bạch Mộ Hiên cũng không muốn ở lại, anh cũng muốn trở về tìm hoa nhà, nhưng hoa ở nhà….. Đáng chết! Anh lộ vẻ tức giận, người phụ nữ kia không thèm coi trọng lời nói của anh!

Cô không biết anh đã yêu cô nhiều năm, ban đầu yêu sự thanh nhã của cô, nhưng ai biết thanh nhã trong cô lại khiến anh không dễ chịu chút nào.

Cô đối với ai cũng tốt, đối với người nhà mình tốt, với người nhà anh cũng tốt, ngay cả mẹ anh lúc đầu không coi trọng cũng dần dần yêu thích cô, cô khiến cho tất cả mọi người đều yêu thích, đặc biệt là anh.

Nhưng cô thì sao? Không có tim có phổi!

“Bạch thiếu gia, làm sao lại chỉ uống rượu? Chúng ta vừa chơi vừa uống nha, chơi đoán số, ai đoán sai liền cởi y phục.” Một người phụ nữ để nghị.

Lòng của anh đang phiền, những người này còn ở bên cạnh quấy rầy. Anh liền đứng lên, đẩy người phụ nữ bên cạnh ra, móc ra một chồng tiền mặt vất xuống khiến cho tất cả cùng kêu lên. Anh thản nhiên bước ra ngoài, mặc kệ một đám nhốn nháo đằng sau.

Một tiếng huýt sáo vang lên: “Không tệ, mười phút đã ra, mình còn cho là phải đợi lâu hơn đấy.” Viên Bình Nghiệp mông lung, uể oải nói.

Bạch Mộ Hiên bật cười, anh cho là Viên Bình Nghiệp sớm rời khỏi, không nghĩ là cậu ta còn chờ ở ngoài cửa.

Anh bước tới, mạnh mẽ ôm Viên Bình Nghiệp một cái: “Thật là tốt, người anh em.”

“Chậc chậc, chớ đừng nhận làm đồng chí với mình, mình còn có vợ con phải nuôi.” Viên Bình Nghiệp mặc dù nói như vậy nhưng vẫn đỡ bạn lên xe, xem ra Bạch Mộ Hiên đã uống không ít.

Bạch Mộ Hiên vừa nghe trong lòng liền không vui: “Cậu cũng có vợ, lại còn có con, sao mình chưa có?”

Không đầu không đuôi, Viên Bình Nghiệp nghe hiểu, cảm thấy mình thông minh tuyệt đỉnh:

“Chị dâu không muốn sinh con?” Hiện tại rất nhiều người không muốn sinh con, trẻ con ở Đài Loan hàng năm càng ngày càng ít.

Chỉ là Viên Bình Nghiệp không nhìn ra Đồng Tử Du không muốn có con, nhìn cô như vậy khi kết hôn nhất định là một người mẹ hiền vợ đảm.

“Không phải, cô ấy có nói có kết hôn hay không đều theo mình!” Bạch Mộ Hiên nghiến răng nghiến lợi.

“Chuyện này tốt vô cùng, tất cả do cậu làm chủ.” Viên Bình Nghiệp vừa chú ý lái xe vùa quay lại nhìn.

“Cậu thì biết cái gì, cố ấy căn bản là không yêu mình!” Cảm giác say bốc lên đầu, Bạch Mộ Hiên tức giận nói to.

“Hả?” Viên Bình Nghiệp nghĩ nghĩ, “Chị dâu làm sao lại không yêu cậu, nếu là không yêu cũng sẽ không tùy ý cậu định đoạt.” Nhìn bạn tốt được chị dâu phục vụ nhiều năm, luôn luôn được chăm sóc tốt, sắc mặt hồng hào, cơ thể khỏe mạnh. Tất cả đều tuyệt nha.

“Lỗi! Ai là chồng của cô ấy, cô ấy đều nghe lời hắn nói!” Cô chính là người con gái hiền thục như vậy, vì người nhà, vì Đồng thị, muốn cô đi về phía đông cô tuyệt đối sẽ không đi hướng tây.

Viên Bình Nghiệp cảm thấy nói chuyện với người say rượu thật khó khai thông: “Cậu…Thôi, mình đưa cậu về nhà.” Theo ý anh, Đồng Tử Du không phải là người không có suy nghĩ, nếu là người phụ nữ để mặc cho người khác định đoạt thì sự nghiệp của Đồng thị không phát triển như ngày hôm nay rồi.

“Không cần, mình không về đó, cái người phụ nữ hư ấy….” Bạch Mộ Hiên ngọng nghịu nói.

Viên Bình Nghiệp thờ ơ gật đầu một cái: “Được, vậy thì về nhà mình.” Dù sao đi nữa thì nhà anh cũng có rất nhiều phòng.

Chỉ là hay có nên hay không nói với Bạch Mộ Hiên, anh chạy đến quán bar đã bị chụp lại đây?

Liếc mắt nhìn sang người say đến không biết gì kia, lại nói lẩm nhẩm không rõ câu, Viên Bình Nghiệp cười xấu xa. Không trải qua tu luyện tình yêu sao tu thành chính quả được đây, cho nên…… Anh liền mở một con mắt nhắm một con mắt thôi.

Ai, anh thật là phôi đản!


Bạch Mộ Hiên đi quán bar trở thành tiêu điểm cho mọi tờ báo, mỗi một tờ báo lại có một phiên bản, nội dung rất đặc sắc. Mà Bạch Mộ Hiên vẫn không biết gì, vào giờ phút này, anh đang nằm trên giường lớn nhà Viên Bình Nghiệp ngủ không biết trời đất.

Viên Bình Nghiệp nghiệp gõ cửa, cầm điện thoại di động trong tay, đi vào phòng của anh, dùng chân đá đá: “Này, mẹ cậu gọi.” Buổi sáng sớm tinh mơ bị buộc phải rời khỏi vòng ôm của lão bà, Viên Bình Nghiệp rất khó chịu.

“Làm gì!” Bạch Mộ Hiên nổi giận mở mắt, giống như một con báo đang tức giận.

Viên Bình Nghiệp trực tiếp vất lại điện thoại, đi về phòng của mình.

“Alo, mẹ, có chuyện gì?” Bởi vì ngủ không đủ,giọng nói của Bạch Mộ Hiên có chút không kiên nhẫn.

Bạch mẹ rất tức giận, sáng sớm đã bị mấy người bạn gọi điện thoại đánh thức. Bà còn tưởng xảy ra chuyện gì lớn, vừa nhìn, lập tức cả kinh, quả thật đây chính là một chuyện siêu cấp lớn.

Gọi điện thoại cho con trai không thông, không thể làm gì khác phải gọi cho Đồng Tử Du, kết quả là cũng không thông. Chỉ có thể thử gọi cho bạn tốt của con trai, không nghĩ tới con trai lại ngủ ở nhà bạn.

Bà lập tức hiểu báo chí viết không phải là không có căn cứ, con trai mình cũng Đồng Tử Du nhất định xảy ra chuyện.

“Mẹ nói cho con biết, bất kể bây giờ con đang làm gì, phải làm mọi cách để sự việc trên báo kia lắng xuống trước khi cha con biết chuyện!” Bạch mẹ không dám để cho chồng biết, nếu không ông ấy lại nổi trận lôi đình.

“Báo viết gì?” Bạch Mộ Hiên nằm ở trên giường, ngón tay xoa xoa trán.

“Cái tên tiểu tử kia, chuyện tốt ngày hôm qua con làm đều quên hết rồi à?”

Chuyện tốt? Ừ, ngày hôm qua rất đặc sắc, anh cũng cô, cùng yêu, sau đó thì sao…… Anh đột nhiên mở to hai mắt, nếu như anh nhớ không lầm, ngày hôm qua anh hình như là đi đến nơi không nên đến.

“Nghe được lời của mẹ nói không?” Bạch mẹ nổi giận.

“Mẹ, con hiểu con nên làm gì rồi, con cúp trước!” Bạch Mộ Hiên lập tức nhảy xuống giường, vừa mặc y phục vừa tìm Viên Bình Nghiệp. Cửa cũng không thèm gõ, trực tiếp mở cửa phòng ngủ: “Viên Bình Nghiệp……”

Bạch Mộ Hiên ngay cả cửa cũng chưa tiến vào, liền bị một cái gối đầu ném vào mặ, Viên Bình Nghiệp đang bận làm chuyện 18+ nhanh chóng che phủ lão bà cho tốt. Chỉ mặc một cái quần lót đi xuống giường lôi anh ra ngoài.

“Cậu làm gì lấy gối ném mình?” Đáng chết, sống mũi khẳng định đỏ.

Viên Bình Nghiệp quỷ dị nhìn anh một cái, quyết định không đề cập đến chuyện gì trong phòng khi anh mở cửa: “Tìm mình có chuyện gì?”

“Mình hỏi cậu, có phải hôm qua mình ở quán bar?” Bạch Mộ Hiên hai mắt mong đợi nhìn bạn.

“Ừm.” Cứng nhắc trả lời.

“Vậy……”

“Lên báo.”

“Mình……”

“Chết chắc……”

“Cậu……”

“Mắng mình cũng không được gì.”

“Mình……”

“Chửi mình cũng không được gì.”

Bạch Mộ Hiên chán chường giật nhẹ tóc: “Mình muốn về công ty.”

“Không tiễn!”

Bạch Mộ Hiên nheo mắt lại, nhìn Viên Bình Nghiệp: “Cậu sơm biết?”

Viên Bình Nghiệp đàng hoàng gật đầu: “Ừ.”

“Viên Bình Nghiệp……”

“Làm sao?”


“Mảnh đất kia thu mua mình muốn chia thành mười sáu phần.”

“Mình tám?” Viên Bình Nghiệp ngu ngốc.

“Cậu hai!”

“Này này, nào có chuyện như vậy được chứ!” Viên Bình Nghiệp bất mãn nói.

“Nếu cậu muốn xem trò vui, thì phải mất lệ phí!” Bạch Mộ Hiên quay đầu rời đi, lúc gần đi thuận tiện mượn luôn “tiểu lão bà” của Viên Bình Nghiệp: “BMW mình mượn.”

“Vợ bạn không thể dùng, cậu chưa từng nghe qua à?” Viên Bình Nghiệp ở phía sau hô to, đáng tiếc Bạch Mộ Hiên đã đi xa: “Tiểu tử thúi, nước đổ khó hốt, thảm cậu.” Anh nhìn có chút hả hê.

“Lão công, anh ta đi chưa?”

“Đi rồi, lão bà, cậu ta còn đem ‘muội muôi’ mượn đi nha.” Anh chuyển sang khóc lóc kể lể với vợ.

“Lão công, người ta là con một, không có em gái……”

Viên Bình Nghiệp không nói thêm được gì.

Bạch Mộ Hiên vừa ngồi lên xe, động tác đầu tiên chính là mở máy. Ngày hôm qua anh giả bộ tức giận, cố ý tắt máy, chỉ muốn cho người phụ nữ nào đó phải lo lắng sợ hãi. Kết quả anh kiểm tra lại tin nhắn, tin nhắn thoại cũng nghe một lượt, nhưng không hề thấy số của cô.

“Đáng chết!” Anh dùng lực đập xuống.

Bạch Mộ Hiên rất nhanh đem tin tức kia dìm xuống, anh vốn cho rằng Đồng Tử Du sẽ tức giận muốn hủy hôn với anh. Nhưng trưa hôm đó, vị hôn thê hoàn mỹ kia khoan thai đến công ty, xách theo hộp tiện lợi, chậm rãi đi vào công ty, gõ cửa phòng làm việc của anh.

“Em……” Anh nuốt nước miếng, giống như không tin vào người đang trước mắt mình, như đang nhìn thấy ảo giác.

“Bữa trưa.” Đồng Tử Du như không có chuyện gì ngồi ở trên ghế sa lon. “Cơm thịt kho.”

Trời ạ! Anh hẳn là đang nằm mộng, Đồng Tử Du làm sao có thể xuất hiện trước mắt anh, lúc này lẽ ra cô phải đang tức giận mới đúng, còn làm món anh thích ăn?

“Khụ!” Anh làm bộ đứng đắn đi đến bên người cô, cô hôm nay không bình thường. Anh hôm nay không hề “cho gọi” cô, cô chủ động tới cửa, tự động nấu cơm cho anh. Thường ngày đều là anh ra lệnh cô mới xuống bếp.

“Làm sao lại tới?”

“Không thể tới sao?”

Bạch Mộ Hiên chọn nguyên tắc địch không động ta cũng không động, ngồi ở đối diện cô, ngoan ngoãn ăn cơm với suy nghĩ ăn phải thứ không nên ăn. Mùi vị quen thuộc ở trong miệng, ừ, anh không cần phải lo lắng cô hạ độc vào thức ăn.

Đồng Tử Du vừa ngồi vừa nhìn, vốn đang muốn nói thì trong nháy mắt trời âm u, cô nhàn nhạt mở miệng: “Trời sắp có mưa rồi.”

Một miếng cơm bị chặn ở ngay cổ họng, Bạch Mộ Hiên đảo con mắt, không nhìn ra sắc mặt của cô, nuốt xuống: “Thời tiết bây giờ biến đổi rất nhanh.”

Vừa nói xong, không biết có phải hay không có tật giật mình, Bạch Mộ Hiên có cảm giác như mình nói sai, trời đất như vậy giống con người sẽ thay đổi, có lúc con người trở mặt so với thời tiết còn nhanh hơn.

“Ý của anh……”

“Hả?” Đồng Tử Du nghiêng đầu, trong mắt là u mê, hiển nhiên là mới nãy cô không nghe thấy anh nói gì.

Bạch Mộ Hiên lắc đầu một cái, tim nảy lên một cái nhìn cô, gõ gõ bàn: “Sáng sớm hôm nay em có đọc thấy gì trên báo không?”

Đồng Tử Du đưa tay chống cằm, suy nghĩ một chút: “Không có gì quan trọng cả.”

Không có gì quan trọng! Bạch Mộ Hiên nghe xong, trong lòng bốc hỏa, cái gì gọi là không quan trọng? Vị hôn phu của mình đi vào quán bar, mặc dù thực tế cũng không có gì nhưng thái độ của cô quá hời hợt rồi.

“Không quan trọng? Em xác định?” Bạch Mộ Hiên không tin.

“Ừ.: Đồng Tử Du gật đầu một cái, khóe miệng còn kèm theo một nụ cười ngọt ngào, thật giống như là không có gì xảy ra thật, bao gồm cả chuyện tối qua của bọn họ.

“Em…….” Bạch Mộ Hiên thật muốn nhìn thấu lòng của cô là đen tối hay màu hồng, cô tuyệt nhiên không quan tâm anh_vị hôn phu này.


“Anh ăn đi, em phải về công ty rồi.”Đồng Tử Du đứng lên, cầm túi xách xoay người rời đi.

Bạch Mộ Hiên đột nhiên đứng thẳng dậy, nhìn Đồng Tử Du, mắt vì nổi lửa giận rất dọa người: “Đồng Tử Du, em cứ như vậy đối xử với anh sao?”

Cái gì? Đồng Tử Du bước rồi dừng lại, không hiểu nhìn anh đang tràn đầy tức giận, anh gần đây như thế nào? Càng ngày càng nóng tính như vậy, công việc không như ý muốn hay sao?

“Anh nói cái gì vậy?”

Bộ dạng cô vô tội, nhưng Bạch Mộ Hiên không thể giải thích vì sao, là chính cô nói một khi kết hôn là không ly hôn, bắt buộc anh phải thủy, hiện tại cô lại coi như không sao cả.

“Đồng Tử Du, có phải hay không anh đi ra ngoài tìm phụ nữ em cũng không để ý? Dù sao chúng ta cũng chỉ là quan hệ dựa trên kết thân mà thôi?” Bạch Mộ Hiên giận đến nỗi nói không lựa lời nữa.

Đồng Tử Du nhìn anh, cái miệng nhỏ nhắn mím lại: “Anh có biết mình đang nói cái gì hay không?”

Hôn ước của anh và cô là hôn ước dựa trên kinh doanh, tài chính, đây là chuyện cả thế giới đều biết, bao gồm cả chính anh, khi đó chính anh là người yêu cầu, không phải sao? Bây giờ anh lại trách chuyện hai người bọ họ kết thân?

Bạch Mộ Hiên không nói gì, chỉ nhìn cô, giống như hận không được chặt cô thành trăm mảnh.

Đồng Tử Du bị lời nói lạnh nhạt của anh xé tâm thành từng mảng từng mảng. Giống như máu dính trên nền tuyết trắng, cô tuyệt không thích cảm giác như thế này.

Anh đi ra ngoài tìm phụ nữ? Quan hệ của hai người không còn cách nào cứu vãn, anh muốn hướng ra bên ngoài?

Sắc mặt Đồng Tử Du từ xanh chuyển sang trắng, giống như là một xác chết, không có một chút máu.

Không biết trải qua bao lâu, cô chậm chạp mở miệng: “Nếu anh đã nghĩ như vây, không bằng chúng ta hủy hôn.” Khi giữa hai người không còn có hôn ước, khi hai người muốn giải thoát, hận không thể tách ra được, giải quyết như vậy là tốt nhất.

Đồng Tử Du nghĩ như vậy nhưng mà tim bị thương máu chảy không ngừng. Là cô hiểu nhầm rồi, cho rằng anh là người chung thủy trong hôn nhân, không nghĩ tới thích trong miệng của anh cũng không chịu nổi thời gian tàn phá.

Nếu như anh không cách nào chịu được nữa rồi thì không cần chịu nữa.

“Em……” Anh như một con quái thú trợn mắt, nhìn thẳng vào cô: “Hủy hôn?” Anh không hề có ý này, anh chỉ muốn vị hôn thê của mình quan tâm đến quyền lợi của chính cô mà thôi.

Thân à người một vợ, nhiệm vụ lớn nhất chính là nắm lòng của chồng. Nhưng cô lại mặc kệ anh muốn làm gì thì làm, cho dù là giờ phút này, cô cũng không thể tỏ ra ý muốn giữ lấy anh sao?

“Được!” Không đợi cô trả lời, anh ngửa đầu cười to, cười đến không ngừng được: Hủy hôn thì hủy hôn!” Anh hung hăng ném hộp cơm xuống đất.

Tài nấu nướng của cô rất khá, cho nên một hộp cơm như vậy chỉ làm trong vài chục phút là xong. Nhưng vài chục phút để cho cô mở hội nghị, đọc báo cáo, tìm hiểu thị trường thì hơn……Thì ra cô từng lãng phí vài chục phút ấy trên người anh.

Anh không lạ gì.

Đồng Tử Du bi thương nhớ lại bạn tốt của anh là Viên Bình Nghiệp ngày hôm qua gọi đến,

nhớ lại lời nói của Viên Bình Nghiệp ở trong điện thoại: “Chị dâu, có phải chị khiến Mộ Hiên tức giận phải không? Cậu ta giờ đang ở trong bar, a, chỉ là chị cũng không cần lo lắng, tôi giúp chị coi chừng…”

Thì ra là anh đi bar, chỉ là Viên Bình Nghiệp coi chừng cái gì đây? Cần coi chừng cái gì?

“Nha, chị dâu, cậu ta sẽ mau ra thôi, tôi đoán là không quá mười phút, cậu ta luôn không thích những chỗ như thế này…”

Đúng vậy, anh không thích những nơi chỉ hoạt động về đêm đấy, anh cũng không ưa phụ nữ quấn lấy, anh là người đàn ông rất đơn giản như vậy.

“Chị dâu, dù sao đi nữa, tôi cũng đã báo cáo cho chị, tránh chị hiểu lầm. Cứ như vậy nha.”

Sau đó anh ta cúp điện thoại, cô nghe tiếng tút tút thật lâu mới có phản ứng.

Vốn là đang trằn trọc không ngủ được, nhờ đó mà cô ngủ một giấc đến sáng.

Khi đó cô đột nhiên hiểu ra, nguyên lai chính là cô đang lo lắng an nguy của anh. Biết có Viên Bình Nghiệp ở bên cạnh, sẽ không xảy ra chuyện gì lớn, cô cũng an tâm.

Bạn tốt của anh báo cho cô như vậy để cho cô có một suy đoán khác, có lẽ Bạch Mộ Hiên quan tâm cô, bạn tốt của anh mới hiểu cô như vậy.

Suy nghĩ này khiến cô kích động, cho nên khi tỉnh dậy cô liền làm cơm trưa, lần đầu tiên nghỉ trước mười phút kể từ khi cô đi làm ở Đồng thị, mang cơm đến cho anh.

Vậy mà hôm tất cả đều là dư thừa, cơm trưa, còn cả cô cũng thế

(Hiểu lầm hết với nhau rồi )

Lời vừa nói ra khỏi miệng Bạch Mộ Hiên liền hối hận. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt cô lạnh lùng, anh cứng rắn nuốt vào kích động, thậm chí không để ý tâm mình khó chịu, anh cắn răng, tiếp tục nói những lời tổn thương, làm như không thấy trên mình đã có chồng chất vết thương: “Đồng Tử Du, nhớ những lời hôm nay em nói.”

Cô nhớ……Đồng Tử Du xoay người ưu nhã bước đi, chỉ là bước chân của cô có chút chậm chạp, càng lộ vẻ thê lương.

“Ngày mai, ngày mai anh sẽ cho thông báo tin tức này.”

Bước chân của cô dừng lại, Bạch Mộ Hiên cười, chờ cô quay đầu.

“Như vậy làm phiền Bạch tổng nhớ hợp tác giữa Tập đoàn Hắc Thạch và Đồng thị nên nhanh chóng hoàn thành."

Nụ cười của anh cứng lại, tại sao người phụ nữ này ở trước mặt anh vĩnh viễn đều không đáng yêu, ngay trong lúc này, lo lắng của cô là Đồng thị!


“Như vậy, cáo từ!”Cô đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa.

Cô đi ra ngoài……Cứ như vậy mà đi? Bạch Mộ Hiên ngu ngơ, không nhúc nhích.

Bọn họ biết nhau mười năm, ở chung một chỗ 4, 5 năm, mà cô nói đi là đi, phất tay một cái, một chút quyến luyến cũng không hề có?

Mười năm, cuộc sống có mấy mười năm. Thời gian trôi qua, anh cùng cô không thể nữa rồi, thời gian đẹp nhất đều dành hết cho đối phương.

Anh cho là, cô hiểu anh. Coi như khi xuống giường, trên miệng cô nói không thương anh, nhưng anh cho là tối thiểu cô cũng thích, tối thiểu là không thể rời bỏ anh, tối thiểu là chuẩn bị cùng anh nắm tay đi hết cuộc đời.

Anh bây giờ mới biết, thì ra tất cả chỉ là anh tự cho là đúng. Nếu so về độc ác, anh không thể bằng cô. Anh không giống như cô không quan tâm, một khi đã ở trong tâm, anh là vạn kiếp bất phục.

Bạch Mộ Hiên chán chường giật nhẹ tóc, anh nản chí. Ai cũng biết anh yêu cô, cha mẹ anh, anh trai anh, ai cũng biết cô đặc biệt, ai cũng không sánh bằng cô ở trong lòng anh.

Cô biết không? Lấy địa vị hiện giờ của tập đoàn Hắc Thạch của anh thì muốn kiểu phụ nữ nào mà chẳng được. Tìm một người giống bối cảnh của cô, bề ngoài xuất sắc, tính tình dịu dàng không có gì khó khăn. Khó khăn là muốn tìm một người tên là Đồng Tử Du, đây chính là khó, từ khi vừa bắt đầu, anh nhận định chỉ duy nhất mình cô.

Mà cô thì sao? Cô không nói, anh có thể thấy cô xa cách, cho dù cô không có gì để bắt bẻ.

Nhưng anh vẫn chưa đủ, chỉ như vậy thôi không đủ, bỏ ra bao nhiêu, anh phải lấy lại bấy nhiêu. Đấy mới là anh.

Yêu cô, anh không cần buôn bán, không cần tiền bạc, anh chỉ cần tâm của cô thôi, cái này khó như vậy sao?

Mười năm, thậm chí có thêm vô số mười năm nữa, anh có thể đảm bảo trong mắt anh, trong tâm anh chỉ có mình cô.

Cô sẽ không nói gì mà thuận theo anh……Nhưng chẳng lẽ anh ở bên ngoài kiếm tình nhân, sinh con cô cũng không quan tâm sao? Ngốc nghếch chính là anh chỉ muốn mình cô là vợ mình, sinh con cho mình, cái này chẳng lẽ là tham hay sao?

Cuối cùng, Bạch Mộ Hiên tức giận chính là cô không quan tâm, cô tai sao có thể cứ như vậy không quan tâm anh? Bao nhiêu người có thể cùng anh sống mười năm, bọn họ không phải là người xa lạ nha!

Bạch Mộ Hiên bất đắc dĩ ngồi trên ghế salon, trong lòng cảm than. Chẳng lẽ anh mới vừa bắt đầu đã sai rồi? Anh không nên muốn một người không yêu anh…

Bàn tay nắm thành quyền, không đúng, tuyệt đối không đúng. Trên thế giới này vốn không có quy định bắt đầu đã phải yêu, mà cô không có người yêu, anh có thể trở thành người đó.

Hiện tại không thương, về sau sẽ yêu……

“Cậu đang nghĩ cái gì vậy?” Viên Bình Nghiệp hỏi. Anh vừa bước vào đã nhìn thấy bừa bãi trong phòng, làm bộ không quan tâm, nhìn sang chỗ khác, lên tiếng nhắc nhở: “Không nghe thấy tiếng gõ cửa của mình à?”

“Chuyện gì?”

Viên Bình Nghiệp nhìn mặt của Bạch Mộ Hiên, đột nhiên có ảo giác, anh bây giờ nhìn giống như là khi ở nước ngoài năm đó. Vương tử cao ngạo, lạnh lùng, danh hiệu mà cả trường đặt cho.

Viên Bình Nghiệp cảm thấy danh hiệu vương tử rất thích hợp với Bạch Mộ Hiên, anh lại thông minh, đẹp trai. Bên cạnh luôn có con gái theo, ánh sáng anh tỏa ra không có ai địch được. Không nghĩ tới đột nhiên về nước, khi gặp lại, anh đã thay đổi.

Mỗi lần thấy bạn tốt cùng Đồng Tử Du chung đụng thì Viên Bình Nghiệp luôn nghĩ tới mỹ nữ và dã thú, anh thật không tưởng tượng ra vương tử lạnh lùng như một dã thú thuần phục dưới tay mỹ nữ.

Bạch Mộ Hiên có lẽ không phát hiện ra anh ở trước mặt Đồng Tử Du luôn biết điều, có lúc sẽ không như vậy, nhưng anh rất tự giác nghe cô….., rất tự giác làm cho xứng danh vị hôn phu.

Hôm nay dã thú biến trở về vương tử, đáy lòng Viên Bình Nghiệp thấy Bạch Mộ Hiên làm dã thú thích hợp hơn, mặc dù đều khó chung đụng nhưng tối thiểu cũng có mỹ nhân thuần thú sư ở đây, cũng sẽ không khó sống lắm.

Viên Bình Nghiệp im lặng một hơi: “Chị dâu sẽ không sinh khí chuyện cậu ngày hôm qua chứ? Mình nhớ là mình đã nói cho chị dâu biết mà.”

Ánh mắt Bạch Mộ Hiên lạnh lùng nhìn đến, như đang hỏi bạn.

Viên Bình Nghiệp lập tức nói hết mọi chuyện ngày hôm qua mình đã làm, anh cường điệu: “Mình vì muốn tốt cho cậu.”

Rất tốt! Nói cách khác Đồng Tử Du không ăn dấm là vì tên bạn ngu ngốc này đã nói trước.

Mà anh lại cho là cô không quan tâm, kết quả là nổi giận với cô, nói ra câu hủy hôn.

Thật sự là quá tốt! Bạch Mộ Hiên đứng lên, cười cũng lười cười: “Cậu làm rất khá.”

Viên Bình Nghiệp nhìn không ra anh là thật lòng khen ngợi mình: “Mộ hiên, cậu không sao chứ?”

“Không có.”

“Vậy mình đi trước.” Viên Bình Nghiệp cảm thấy có nguy hiểm thúc dục mình chạy nhanh.

“Mình có chuyện cần cậu giúp.” Trong mắt anh không mang theo một chút hơi ấm.

“Khách khí cái gì, nói đi.” Khó lắm mới có dịp Bạch Mộ Hiên nói lịch sự như vậy Viên Bình Nghiệp lập tức quên đi cảm giác nguy hiểm.

“Cắn chặt hàm răng.”

Mặc dù không biết Bạch Mộ Hiên muốn làm gì nhưng Viên Bình Nghiệp vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Chỉ chốc lát sau, phòng làm việc yên tĩnh truyền ra một tiếng kêu so với heo bị chọc tiết còn thảm hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận