Đồng Tử Du bước khỏi tập đoàn Hắc Thạch, trên mặt đột nhiên có nước. Cô vô tình lau khô, theo bản năng nhìn trời, trời xanh mây trắng, không thấy mây đen.
Cô sững sờ nhìn nước trong tay, trong lòng thầm nói, Đồng Tử Du, ngươi là trưởng nữ nhà họ Đồng, ngươi không thể khóc, chỉ là hủy hôn thôi.
Nếu bản thân đã nói ra thì phải dũng cảm gánh chịu. Chỉ là mình thật tùy hứng, Đồng Tử Du có thể tưởng tượng sau khi hôn ước được giải trừ sẽ có hậu quả gì đối với Đồng thị. Chỉ mong Bạch Mộ Hiên có thể đem tổn thương thấp nhất đến.
Cô lần đầu tiên muốn làm đào binh, cô muốn rời khỏi Đài Bắc, cô muốn tùy hứng một lần……
Phản ứng đầu tiên nghĩ về ông bà, cô không do dự chạy về nhà, một chữ cũng không để lại, kéo một valy nhỏ hướng Đài Nam mà đi.
Bước chân đầu tiên đặt xuống đất Đài Nam cô có cảm giác thật khó tả, không có một suy nghĩ nào thêm, cô gọi taxi đi tới biệt thự của ông bà.
Khi ấy đã là đêm khuya, Đài Nam không náo nhiệt như Đài Bắc, trong đêm khuya Đài Nam u tĩnh mỹ lệ. Vừa mới mưa xong nên trong không khí vẫn còn lưu lại mùi của đất, gió thổi qua lá cây, từng giọt nước rơi xuống tạp thành từng âm thanh nhỏ.
Đây là lần đầu tiên cô làm việc mà không suy nghĩ, cô chột dạ, nên xin lỗi, nhưng giờ phút này cô cảm giác rất thư thái, buông lỏng. Quanh năm luôn ôm lấy gánh nặng trưởng nữ Đồng gia, ôm đồm tất cả mọi chuyện. Cô chợt nhận ra lúc này cô bốc đồng như thế này thật tốt, cái gì cũng không cần quan tâm chỉ cần làm chuyện mình muốn là tốt rồi.
Cô nhắm mắt lại, cho đến khi bác tài xế lên tiếng: “Tiểu thư, đã đến.”
Cô mở mắt ra, nhìn biệt thự sang trọng trước mắt, cô lại nghĩ đến những năm tháng trước khi hai mươi tuổi: “Vâng, cám ơn.” Trả tiền rồi xuống xe.
Không làm kinh động đến ai, cô bước vào đại sảnh. Ngoài ý muốn nhìn thấy em gái của mình, cô cho rằng Đồng Tử Duệ đã ngủ.
Tử Duệ kinh ngạc nhìn Đồng Tử Du, ngay sau đó không suy nghĩ nhảy lên, tỏ rõ sự vui sướng.
Không nói chuyện nhiều với em gái, cô hơi mệt liền lên lầu. Trở lại phòng ngủ của chính mình, vừa đặt mình xuống cô liền ngủ mất.
Cô giống như là cs một giấc mộng rất dài, trong mộng có một người đàn ông. Người đàn ông kia vẫn đuổi theo cô, luôn đuổi theo, cô chạy không ngừng, sau đó mệt mỏi, anh ta bắt được tay cô, hung ác hỏi, tại sao không yêu tôi!
Sau đó cô tỉnh, trời cũng đã sáng, cô khẽ thở dài chậm chạp ngồi dậy. Nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài, cô nhẹ nhàng vuốt tóc, tay dừng lại, cô vội vàng thả tay xuống.
Khi lòng cô phiến sẽ luôn vuốt tóc. Anh luôn biết, cô vuốt tóc, anh liền đưa tay ra, cùng mười ngón tay cô dan xen.
Cô nhắm mắt lại, điện thoại di động vang lên, cô nhận điện thoại: “Alô?”
“Ở nơi nào?”
“Có chuyện gì không?” Anh không nên gọi điện thoại đến, bọn họ đã đi tới bước đường cùng.
“Ngày hôm qua……Thật xin lỗi……”
Động tác của Đồng Tử Du dừng lại, một lúc lâu mới phản ứng được người đầu dây bên kia nói gì. Cô biết anh lâu như vậy, chưa bao giờ anh …. Nhận sai với cô.
Cô không tin hỏi: “Anh là ….Bạch Mộ Hiên?”
“Không phải là anh thì là ai?” Anh không được tự nhiên rống lên.
Đồng Tử Du yên lặng một lát, lại hỏi: “Anh là nói xin lỗi?”
Đầu bên kia đã bắt đầu có tiếng thở gấp, anh hừ hừ, cái gì cũng không nói.
Đồng Tử Du cười, thật ra thì hôm qua cô vẫn còn trong trạng thái mông lung xử lý. Khi cô chủ động nói ra từ hủy hôn ngực truyền ra đau đớn, cảm giác như vậy cô biết là cái gì, cô đối với người đàn ông này tình cảm không đồng dạng như cô vẫn nghĩ.
Đàn ông và phụ nữ không giống nhau. Người đàn ông cũng sống chung với phụ nữ lâu sẽ cảm thấy mệt mỏi, không muốn cùng phụ nữ sống tiếp, bắt đầu tìm tình nhận. Nhưng phụ nữ không như vậy, mỗi một người phụ nữ đều khát vọng một ngôi nhà, khi một tổ ấm được xây dựng, liền muốn giữ cho nó thật tốt, bền vững thiên trường địa cửu.
Cùng anh ở chung trong một thời gian dài như vậy, cô rất khó không động lòng với anh được, người chứ không phải cỏ cây vô tâm.
Nhưng thái độ ngày hôm qua thật sự rất đả thương người, trong lòng cô hiểu hôm nay anh chỉ động gọi điện thoại, mình nhất định tha thứ cần cho anh, cùng anh chung sống.
Nhưng hôm nay Đồng Tử Du ở Đài Nam, hôm nay cô không muốn làm Đồng Tử Du, cô muốn bốc đồng tiếp.
“Tại sao không nói chuyện?” Bạch Mộ Hiên nóng nảy hỏi.
“Bạch Mộ Hiên……”
“Ừ.”
“Đồng Tử Du nghỉ.” Đồng Tử Du nói xong liền cúp điện thoại, sau đó tắt máy.
Cứ mặc kệ mấy ngày đi, khó có khi có thể tùy hứng.
Mà Bạch Mộ Hiên ở Đài Bắc mở to hai mắt nhìn điện thoại bị cắt đứt, không thể tin được. Chuyện như thế này sao có thể xảy ra trên người anh được, anh không chịu thua tiếp tục gọi lại, kết quả không gọi được, cô tắt máy.
“Đáng chết!” Anh khẽ nguyeennf rủa một tiếng.
Cùng trong lúc đó Đồng Tử Du quyeeta định làm phản, đi đến Khẩn Đinh.
Ăn điểm tâm xong, cô lôi hành lý chuẩn bị đi. Trước khi đi cô lưu luyến nhìn em gái, cô không khỏi cảm than: “Đồng gia có một người hy sinh hôn nhân của mình là đủ rồi, em chỉ cần làm chuyện em cần làm là được.”
Nhìn bộ dáng không hiểu của em gái, Đồng Tử Du nhàn nhạt cười một tiếng rồi rời đi.
Em gái cùng cô bất đồng, em cô trong nhà chân chính là một tiểu công chúa, có thể mặc cho em làm cái gì thì làm cái đó. Mà Đồng Tử Du không như vậy, cô là chị trưởng công chúa, cô tự nhiên gánh lấy trách nhiệm.
Cô cũng không hâm mộ cuộc sống của các em, ngược lại, cô rất vui vẻ, mình có thể tìm được định vị được con đường mình nên đi cuộc sống.
Đồng Phi Vũ nhìn người đàn ông trước mặt, sắc mặt rất không tốt.
Đầu tiên người đàn ông này đem Đồng thị là phòng khách của mình, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.
Tiếp theo, khi ông biết tin về con gái lớn của mình thì ông lập tức liên hệ tới Bạch Mộ Hiên, tám chín phần là Bạch Mộ Hiên không thoát được quan hệ.
Cuối cùng, không có những nguyên nhận khác, thuần túy là nguyên nhân cá nhân. Nhìn Bạch Mộ Hiên khó chịu, người đàn ông này quá cuồng vọng.
“Nhạc phụ.” Bạch Mộ Hiên nhịn xuống nóng lòng, mơi đầu anh rất gấp, anh sợ Đồng Tử Du không tha thứ cho mình, nhất thời đem lời nói của anh làm thật.
Anh đã chuẩn bị nghe Đồng Phi Vũ phỉ nhổ, lại phát hiện sắc mặt Đồng Phi Vũ bình tĩnh, hiển nhiên Đồng Tử Du chưa nói chuyện hủy hôn với nhạc phụ.
Nhưng cô nói một câu kia, Đồng Tử Du muốn giả giả thật thật dọa anh ư, nghỉ? Nghỉ dài hạn hay ngắn hạn? Hay là vĩnh viễn?
“Cậu tới làm cái gì?” Đồng Phi Vũ tức giận nói.
“Con tới hỏi nhạc phụ một chút, có hay không có tin tức của Đồng Tử Du?” Vạn bất đắc dĩ lần này anh phải đi tìm nhạc phụ của mình hỏi tin tức này rồi.
“A, Tử Du làm sao?” Đồng Tử Du ngay từ lúc biến mất kia liền nhận được tin tức từ tai mắt ông an bài bên cạnh cô, nói cô tới Đài Nam rồi.
Nhẹ nhàng, cái gì cũng không nói, một người một bạc quần áo về với ông bà. Ông nghĩ, nhất định người đàn ông trước mắt này khiến con gái tức giận rồi. Nếu không lấy tính cách của Đồng Tử Du mà nói, tuyệt đối không tự chọc giận bản thân.
“Vâng, giữa chúng con xảy ra chút chuyện.” Bạch Mộ Hiên thông minh lựa chọn giấu giếm một phần sự thật. Nhưng anh quên mất trước mắt là một người đàn ông không phải là người đơn giản, là lão hồ ly ngàn năm: “Nếu là một chút chuyện nhỏ thì không vấn đề gì. Tiểu Du sẽ không so đo. Nhiều nhất là chỉ tính tình trẻ con chút, mấy ngày nữa là không sao.” Đồng Phi Vũ giống như dỗ đứa trẻ nói.
Nhưng vấn đề là Bạch Mộ Hiên một ngày cũng không nhịn được, huống chi là mấy ngày.
“Nhất định là buổi tối cậu không ở cùng với Tử Du, ra ngoài tìm phụ nữ chọc giận Tử Du!” Đồng Phi Vũ hừ hừ, chính ông cũng là đàn ông, thỉnh thoảng cũng muốn gặp dịp thì chơi. Nhưng ông không uổng phí tiền của như vậy, còn chơi trò tiền bạc kia.
Chậc chậc! Hình kia ông cũng thấy rồi, ngay cả ông cũng lo lắng cho con gái. Nào biết buổi sáng con gái còn làm việc rất ổn, không bị ảnh hưởng, nhưng buổi chiều lại mất tích không bóng hình.
Lấy trực giác của ông, nhất định buổi trưa đã xảy ra chuyện. Mà tiểu tử Bạch Mộ Hiên ngốc kia còn muốn lừa ông. Hỗn tiểu tử không nói thật, ông cũng sẽ không nói nơi con ông đi.
“Nhạc phụ! Không phải như thế!” Có khổ mà không nói được, anh không chơi trò tìm phụ nữ: “Tất cả đều là báo chí nói loạn.”
“A nha.” Đồng Phi Vũ gật đầu qua loa. Ông cũng không phải là con gái của ông, giải thích cho ông nghe thì có ích gì, tiểu tử ngốc!
“Cho nên nhạc phụ, cha không phải biết Tử Du ở nơi nào?”
Bạch Mộ Hiên lại hỏi thêm lần nữa.
“Không biết.” Đồng Phi Vũ không muốn nói nhiều lắc đầu: “Ta còn có một hội nghị.”
Rõ ràng biết mà không nói cho anh, sắc mặt Bạch Mộ Hiên khó coi như bị táo bón nhiều ngày, cuối cùng đành phải rời khỏi Đồng thị.
Sau khi lên xe, tài xế Viên Bình Nghiệp liền hỏi: “Nhạc phụ cậu nói gì?”
“Không có.” Tế bào não của Bạch Mộ Hiên nhanh chóng hoạt động, một kế hoạch bắt đầu được tạo dựng. “Cậu truyền tin ra ngoài, nói tập đoàn Hắc Thạch chuẩn bị hủy hôn với Đồng thị, chuẩn bị rút lại tiền đầu tư.”
“Cái gì!” Viên Bình Nghiệp kêu lên một tiếng, “Mộ Hiên, cậu điên rồi!” Loại tin tức này đối với hai bên đều không tốt, đặc biệt là Đồng thị. Nếu anh tính toán không lầm, cổ phiếu Đông thị sẽ giảm.
“Mình chỉ muốn cậu truyền tin, chứ không bảo cậu làm như vậy.”
“Có cái gì không giống nhau?”
Bạch Mộ Hiên thần bí cười một tiếng: “Nhiều nhất một hoặc hai nhày, đối với Đồng thị ảnh hưởng không lớn.”
Phải ha, đối với Đồng thị ảnh hưởng không lớn. Thịt cũng không phải từ trên người mình rớt xuống, Viên Bình Nghiệp bắt đầu khắc sâu cảm nhận cậu ta phúc hắc. Tay trái không khỏi sờ sờ má trái, vừa chạm liền đau.
Bạch Mộ Hiên cười vui vẻ. Lấy hiểu biết của anh về Đồng Tử Du, cô sẽ nhanh xuất hiện. Chỉ cần người ở trước mặt anh, anh cái gì cũng không sợ, anh sẽ vững vàng che chở cô ở bên người.
Đồng Tử Du ngày thứ nhất tới Khẩn Đinh, vui vẻ chơi đùa vài trò chơi, khi mệt mỏi mới trở về nghỉ ngơi. Khi đó cô còn không biết Đồng thị gặp phải vấn đề lớn.
Cho đến ngày thứ hai, cô không một chút lo lắng hưởng thụ tiệc đứng, không nghĩ tại đây lại gặp một người.
“Cô chính là vợ chưa cưới của Bạch Mộ Hiên?” Một người phụ nữ nhẹ nhàng hỏi.
Phản ứng đầu tiên của Đồng Tử Du là nhìn bụng của người phụ nữ kia lớn như sắp chuyển dạ, tiếp theo chậm rãi gật đầu. Bạch Mộ Hiên cũng đã nói xin lỗi, như vậy chuyện hủy hôn chắc cũng không xảy ra nữa.
“Xin chào, tôi là vị hôn thê trước của anh ta.”Người phụ nữ kia không mời mà tự ngồi xuống, “Tôi là Lâm San.”
“Cô mạnh khỏe.” Cô đã nghe qua tên của cô, chỉ là hình dạng truyền thuyết của cô ta kém hơn rất nhiều. Nghe nói cô là một người con gái mê người, tính khí đại tiểu thư, nhưng hiện tại Đồng Tử Du nhìn thế nào cũng không ra.
Bộ dáng Lâm San cùng với phụ nữ mang thai không khác gì nhau, khuôn mặt trắng trong thuần khiết, khí chất văn nhã. Nói thật, thật ra khí chất của Lâm San cùng với cô có điểm giống.
Chỉ là nụ cười của cô so với Lâm San đáng yêu hơn, sáng sủa hơn cô.
“Không nghĩ anh ta lại tìm loại trẻ con này thay mình sao!” Lâm San nói thầm.
Đồng Tử Du cười, bời vì cô hiểu ra, xem ra nghe được thì vĩnh viễn không nên tin hoàn toàn. Nhìn những người kia miêu tả Lâm San thành một cô gái dạng gì, một người hám giàu, thiên kim tiểu thư bám chân đàn ông.
“Chỉ là sao cô có tâm tình ở đây ăn uống? Tôi nghe nói tập đoàn Hắc Thạch muốn hủy hôn với Đồng thị, nam nhân đáng chết, không nghĩ tới Bạch Mộ Hiên thích chơi một chiêu này!” Lâm San phẫn hận nói, “Tôi còn tưởng các người ở chung một chỗ lâu như vậy, anh ta là muốn nhận định cô rồi, thật là giang sơn dễ đổi……”
Lâm San nói rất nhiều, phần lớn ý nói, biểu đạt rất bất mãn với Bạch Mộ Hiên, chỉ là……
“Lâm tiểu thư, cô vừa nói cái gì hủy hôn?”
“Di? Cô không biết sao?” Lâm San đột nhiên cảm thấy may mắn vỗ ngực một cái, cũng may lúc trước Bạch Mộ Hiên nói thẳng với cô, cô đồng tình nhìn Đồng Tử Du một cái: “Nghe nói không chỉ muốn hủy hôn, anh ta còn muốn rút hết tiền, mà như vậy tiền vốn của Đồng thị không đủ……”
Đồng Tử Du nghe xong liền cười, điều này thật sự không thể tưởng tượng được, chẳng lẽ người đàn ông kia bị mình cự tuyệt mà thẹn quá hóa giận, nuốt luôn Đồng thị? Cái này không thể nào!
“Gần đây trên TV đều đưa tin tức này, Đồng tiểu thư, cô đừng lo lắng, lấy kinh nghiệm của tôi thì trước hết cô nên ra nước ngoài tránh đi một thời gian, đừng để đám nhà báo kia tìm thấy cô.” Lâm San lấy kinh nghiệm từng trải nói.
Đồng Tử Du cười nhìn cô, cũng bởi vì Lâm San rời đi, mới để cho tất cả mọi người hiểu lầm cô.
“Lâm tiểu thư, tôi có thể hỏi cô một chuyện hay không?”
“Vấn đề gì? Cô cứ nói.” Lâm San thờ ơ nói.
“Bọn họ nói là bởi vì cô ở bên ngoài cho nên mới……” Đồng Tử Du nói rồi dừng lại.
“Làm ơn!” Lâm San có vẻ tức giận, “Đều là tại tên khốn Bạch Mộ Hiên kia, dáng dấp nho nhã như vậy, kết quả hại tôi như thế!”
“Hả?” Hại?
“Đúng là, ai…… Tôi khi đó rất muốn gả cho anh ta. Kết quả anh ta không thích tôi, thậm chí một chút hảo cảm cũng không có. Còn nói với tôi có bản lãnh đi tìm nam nhân khác đi. Tôi trong cơn tức giận liền làm như vậy.” Lâm San uất ức, tức giận.
Ừ, Bạch Mộ Hiên bản lãnh châm chọc người khác rất cao. Hơn nữa có thể thấy tính tình Lâm tiểu thư dễ kích động, đúng là……
“Chỉ là, thật ra thì tôi nên cảm ơn anh ta.” Lâm San cười.
“Tại sao?”
“Bởi vì anh ta kích thích, tôi mới tìm được một người chồng tốt.” Ai có thể nghĩ đến người tình một đêm lại là đối tượng phó thác cả đời.
Lâm San nói rất mơ hồ. Nhưng khi chồng của Lâm San đi tới, Đồng Tử Du phải rất cố gắng khắc chế mình mới không để khuôn mặt tươi cười biến dạng.
“Lão công, anh đến rồi.”
“Ừ, Lão bà, chúng ta nên đi.”
“Vâng, Đồng tiểu thư, cô phải cố lên nha, tạm biệt!” Lâm San khoác tay chồng rời đi.
Đồng Tử Du cười nhìn người đàn ông kia không ngừng quay đầu lại. Nếu như cô nhớ không lầm, cô giống như lúc Bạch Mộ Hiên tốt nghiệp đại học có nhìn thấy qua người đàn ông này.
Cô đối với người đàn ông kia gật đầu một cái, không có ý định đánh vỡ lãng mạn của Lâm San.
Khi được cô không tiếng động bảo đảm, người đàn ông kia lúc này mới yên lòng rời đi.
Cô rất không muốn nói Bạch Mộ Hiên rất phúc hắc, nhưng là không có uổng phí Mộ Hiên thuận nước đẩy thuyền, người đàn ông kia cũng sẽ không ôm được mỹ nhân về.
Còn nữa, lần sau nhìn thấy Bạch Mộ Hiên cô nhất định phải nói cho Bạch Mộ Hiên, ‘ anh quả nhiên là họ Hắc!’
Ăn một bữa sáng thoải thích, Đồng Tử Du quay trở lại phòng, mở laptop ra lên mạng xem tin tức. Quả nhiên đúng như lời Lâm San nói.
Cô suy tư một lát, không đoán được ý của Bạch Mộ Hiên, anh như vậy là muốn quan hệ của hai người như thế nào đây? Hay là anh muốn chấm dứt hẳn” Không biết tại sao hiện tại cô không thấy quá khổ sở.
Đại khái bởi vì cô nghe được người đàn ông không bao giờ nói xin lỡi với ai nói xin lỗi cô. Cho nên hiện tại tâm tình cô coi như là bình tĩnh, chỉ nghĩ đến vì cô tùy hứng mà dẫn đến cả nhà bị liên lụy, cô rất áy náy.
Hệ thống tin nhắn vang lên, cô có một email, vừa mở ra đúng là của cha.
Con gái yêu quý, con không cần phải lo lắng chuyện đã xảy ra, cha có thể xử lý tốt.
Đồng Tử Du vốn là lo lắng chuyện này, nhưng cha đã nói như vậy, cô cứ làm theo thôi.
Ở Khẩn Đinh ngày thứ hai, cô đạp xe dọc theo đường bờ biển, cho đến khi không còn sức cô mới về nhà nghỉ nghỉ ngơi. Rót một phần nước uống, cô chính mình thoải mái vui vẻ ngâm nga hát, tâm tình vô cùng khoái trá, cảm giác như mình quay lại tuổi mười tám.
Tuổi trẻ thật tốt! Cô thật muốn quay trở lại những năm tháng thanh xuân.
Cô cười ngám nhìn sao trên trời, trong lòng vô cùng thoải mái, không quan tâm đến chuyện gì cả.
Hôm nay khi đi dọc theo bờ biển, cô nhớ lại trước kia bọn họ……
Ngày đó cô mặc váy dài ngồi phía sau anh, mặc cho anh chở. Cô không biết là gió biển thổi, váy mặc dù dài nhưng không thể tránh khỏi bay lên. Có người con trai đi qua nhìn thấy huýt sáo, làm hại cô vừa xấu hổ vừa không biết làm sao. Không thể làm gì khác một tay giữ váy, một tay túm lấy áo anh.
Cô dám thề, khi đó Bạch Mộ Hiên tuyệt đối là cố ý. Cô càng khẩn trương, anh đạp càng nhanh, thậm chí đến cuối cùng lúc anh dừng lại, cô tay phải giữ váy, tay trái ôm chặt anh.
Anh nhẹ nhàng huýt sáo một tiếng, lấy giọng kiểu nói đáng đời cô: “Ai cho cô mặc váy.”
Quả nhiên là một ác nam! Những thần tượng trong kích kia nam chính nhu tình đều là gạt người. Cô gặp phải một nam chính trăm phần trăm vừa tùy hứng, đơn giản, ngây thơ lại cực kỳ sắc.
Chỉ là quá trình hồi tưởng, thế nhưng anh lại lạnh lùng nhắc nhở cô, cho mép váy sát vào, ngồi một bên, sau đó váy chưa từng bay cao…….
Đồng Tử Du vì nhớ lại cười ra tiếng, cầm điện thoại di động lên, bấm số điện thoại của anh. Điện thoại vừa mới vang lên một chuông, liền có người nhận. Đồng Tử Du không khỏi nghĩ tới bộ dáng anh cầm điện thoại chờ, thật sự rất khôi hài.
“A lô?”
“Luôn chờ điện thoại của em?” Đồng Tử Du đùa giỡn.
“Em đang ở đâu?” Bạch Mộ Hiên chủ động bỏ qua câu hỏi của cô, trong lòng rất không vui. Anh cho là cô sẽ xuất hiện, kết quả đợi hai ngày cô mới gọi điện thoại cho anh. Anh không hiểu lắm, hay là cô đã nhìn thấu ý nghĩ của anh?
“Không muốn nói.” Đồng Tử Du chợt nổi lên ý muốn đùa.
“Em!”
“Này Bạch Mộ Hiên, anh nói, tin tức trên ti vi là thật sao?”
Đã bao lâu? Đồng Tử Du đả bao lâu không dùng giọng nói buông lỏng này nói chuyện với anh? Bạch Mộ Hiên không khỏi mềm giọng đi, thành thật khai báo: “Không phải.”
“Đó là giả phải không?” Đồng Tử Du nhớ tới lời của cha, đột nhiên hiểu rõ, cha nguyên lai là đang ám chỉ mình, xem ra là cô nghĩ quá nhiều.
“Ừ.”
Đồng Tử Du cơ hồ đã đoán được đáp án của anh, nhưng cô kìm lòng không được hỏi: “Tại sao?”
Tại sao? Người phụ nữ ngốc này biết rõ còn hỏi. Bạch Mộ Hiên trợn trắng mắt, mặc dù rất muốn mang nha đầu trốn nhà này bắt về đánh cho một trận nhưng anh vẫn không nỡ.
Đồng Tử Du suy nghĩ một chút: “Được rồi, vậy em đi ngủ trước đây, tỉnh lại sẽ nói cho anh biết. Hôm nay chơi cả ngày, rất mệt mỏi.”
“Ngủ, chơi?” Bạch Mộ Hiên vừa nghe được mấy chữ này, vẻ mặt như bị vứt bỏ, nổi giận nói: “Đồng Tử Du, em đã đi đâu!”
Để cho anh không an lòng chính là, có thể có hay không có đàn ông quyến rũ cô: “Có hay không đàn ông đến gần em?”
“Có!” Đồng Tử Du thẳng thắn, buổi trưa lúc ăn cơm, gặp phải mấy trai đẹp mời cô buổi tối đi uống một chén.
Bạch Mộ Hiên hít một hơi sâu: “Vậy em nói gì?”
“Em có muốn theo bọn họ đi uống rượu hay không cũng không nói với anh, em chuẩn bị đi ngủ đây.” Đồng Tử Du cách một cái điện thoại cũng ngửi thấy mùi dấm của anh.
“Uống rượu!” Em dám đi uống anh liền cắt đứt chân của em!” Bạch Mộ Hiên gầm lên nói, rượu không phải là một thứ tốt. Cô là con gái nếu bên ngoài uống rượu, anh nước xa không thể cứu được lửa gần.
“Em muốn ngủ.” Cô trước lúc ngủ tuyệt không muốn nghe chuyện bạo lực.
Bạch Mộ Hiên bình tĩnh: “Tỉnh ngủ gọi cho anh.”
“Ngủ ngon.” Đồng Tử Du cúp điện thoại, nằm trên giường mỹ mãn chìm vào giấc ngủ.
Ở Đài Bắc, Bạch Mộ Hiên sững sờ nhìn điện thoại. Trong lòng sinh ra một cảm giác mình là đầu heo, tại sao cô nói vài lời anh liền ngoan ngoãn nghe lời.
Châm chọc cười một tiếng, anh bị hãm sâu bởi ma chú của cô rồi.
Anh không buồn ngủ, mấy ngày này chỉ ngủ 3, 4 giờ. Thời gian chủ yếu nhìn điện thoại, đảm bảo điện thoại di động vừa reo liền bắt máy.
Rất dễ nhận thấy, người phụ nữ kia sống rất vui vẻ. Rời khỏi anh, cô tựa hồ một chút ảnh hưởng cũng không có. Nhưng đó là bên ngoài, người phụ nữ này cho dù có bị thương cũng là đem vết thương nuốt vào trong.
Anh hiểu rất rõ cô. Ngày đó anh nặng lời như vậy, cô nhất định bị thương. Nếu không cô sẽ không bật lên một câu, kích động muốn hủy hôn.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, thật ra thì ngày đó cô tuyệt không như bề ngoài bình tĩnh. Nếu không cô bây giờ đang ngồi trong phòng làm việc của Đồng thị, hoặc là mời ký giả nói rõ chuyện. Chứ không phải là nghỉ phép.
Nghỉ phép? Thường thường khi tâm tình không tốt hoặc là muốn thả lỏng mới nghỉ phép thôi.
Cô nói cái gì mà, Đồng Tử Du nghỉ……Hiện tại nhớ lại lúc ấy cô nói, Bạch Mộ Hiên liền cười, thì ra cô vẫn coi đó là một “công việc”……
Người phụ nữ này, nên bắt về đánh cho một trận mới đúng!