Hầu Chính Côn cha của Hầu Toản bình thường nhìn có vẻ cao lớn uy vũ nhưng lại có hơi béo, nhìn qua ngoài có sự uy nghiêm của quân nhân, còn có một chút chất phác. Người này nói tiếng phổ thông không chuẩn, trong lời nói tràn đầu khẩu âm Huy Dương, ngữ điệu trầm bổng du dương, tiếng nói khó người nào bắt chước được.Vợ chồng Hầu Chính Côn tự mình đứng ở cửa ra vào khu khách quý để tiếp khách, người có thể đến khu vực này đều có thân phận, nếu là quân đội thì cũng ngoài trung tướng, là quan viên trên cấp chính bộ. Hầu Toản đưa theo Trương Thanh Vân đến bái kiến cha mẹ.Hầu Chính Côn nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân một lúc lâu, lúc này trên mặt mới lộ nụ cười, lão đưa tay nói:- Bộ trưởng Trương, tôi kính ngưỡng đã lâu với anh, đứa con thứ hai nhà tôi ngày nào cũng nhắc đến anh.- Tục ngữ nói, con đã lớn không thể không rời khỏi mẹ, bọn nhỏ ngày càng lớn, bậc làm cha mẹ như chúng tôi nói cũng khó thể dùng được. Trước mặt Hầu Toản thì lời nói của cậu sợ còn mạnh hơn cả chúng tôi, vì vậy sau này còn hy vọng bộ trưởng Trương có thể nhắc nhở tiểu tử này một chút, có cậu chỉ điểm thì tương lai sẽ có thể phát triển hơn...- Hầu tướng quân cứ khách khí, dựa theo vai vế thì chú còn là trưởng bối của cháu, cháu và Hầu Toản tiếp xúc, cũng chưa nói ai giúp ai. Cậu ấy nhỏ hơn tôi vài tuổi nhưng bây giờ đã phát triển rất mạnh, đúng là không cần người chỉ điểm...Trương Thanh Vân nói.Dựa theo quy củ thông thường, đáng lý ra Trương Thanh Vân gặp mặt Hầu Chính Côn phải nói vài lời chúc mừng, nhưng Hầu Chính Côn lại nói đến chuyện của Hầu Toản, vì vậy Trương Thanh Vân cũng chỉ biết ứng đối.Nếu so sánh với một phó phòng tổng tham mưu thì Trương Thanh Vân chỉ có thể là một tiểu bối. Quân giải phóng có bốn tổng bộ, tổng tham mưu cực kỳ quan trọng, có thể nói là vượt xa những bộ khác. Nếu so với ba tổng bộ còn lại thì tổng tham mưu làm người ta sinh ra cảm giác khó lường, cảm giác thần bí tự nhiên này làm người ta phải kính sợ.Trong các phó phòng ở bộ tổng tham mưu thì danh tiếng của Hầu Chính Côn là mạnh nhất, lão là người phụ trách những tiếp xúc cơ bản ở bên ngoài, vì vậy coi như là quan lớn ở trong nước.Dù là như vậy thì trên tay Hầu Chính Côn có bao nhiêu quyền lực, hay chi tiết được phân công quản lý đều không công khai, bên ngoài chỉ biết Hầu Chính Côn là quan lớn trong nước mà thôi.Trong khu khách quý, tân khách còn mạnh hơn Trương Thanh Vân tưởng, phần lớn đều là quan lớn trong quân đội, có vài người không mặc quân trang, vừa nhìn là biết ngay. Trương Thanh Vân nhìn qua và thấy Chiêm Giang Huy, hắn chào hỏi vợ chồng Hầu Chính Côn xong thì đi về phía Chiêm Giang Huy.Chiêm Giang Huy đang nói đùa với vài vị tướng quân, lão cũng nhìn thấy Trương Thanh Vân. Một lúc sau Trương Thanh Vân đến, hắn cung kính chào:- Chào trưởng phòng Chiêm.Chiêm Giang Huy chỉ chiếc ghế ở bên cạnh nói:- Ngồi đi.Trương Thanh Vân ngồi xuống bên cạnh, Chiêm Giang Huy nói:- Thế nào, công tác thuận lợi chứ?- Vâng, tất cả đều thuận lợi, gần đây bận rộn nhiều việc, trọng trách nặng, áp lực vẫn còn rất lớn.Trương Thanh Vân nói, đã lâu rồi hắn chưa được gặp Chiêm Giang Huy, bây giờ lão quyền cao chức trọng và có rất ít thời gian rãnh rỗi.Trước kia Trương Thanh Vân ở Hoa Đông thì thường xuyên báo cáo công tác với Chiêm Giang Huy, nhưng sau khi hắn tiến vào bộ thương mại thì báo cáo cũng không còn thích hơp. Tết âm lịch Trương Thanh Vân có đến nhà Chiêm Giang Huy, nhưng hắn cũng không thể gặp mặt lãnh đạo, hơn nữa ngày thường hắn cũng quá bận cũng không cố gắng tiếp cận.Tất nhiên quan hệ giữa Trương Thanh Vân và Chiêm Giang Huy là rất kiên cố, từ khi theo bí thư Chiêm ở Giang Nam, Trương Thanh Vân luôn coi lão là thầy. Chiêm Giang Huy cũng rất quan tâm đến Trương Thanh Vân, tuy khoảng thời gian gần đây hai người thiếu liên hệ, nhưng hai bên đều chú ý đến đối phương.- Tôi cũng biết đại khái về chuyện của cậu, cậu có biểu hiện như vậy làm tôi cảm thấy rất vui.Chiêm Giang Huy nói, lão nói đến đây thì trên mặt lộ ra nụ cười. Khi thấy nụ cười của Chiêm Giang Huy thì trong lòng Trương Thanh Vân bùng lên cảm giác quen thuộc, khoảnh khắc này hắn sinh ra một loại ảo giác, giống như quay về tình cảnh ở Giang Nam trước đó.Trương Thanh Vân ở Hoa Đông hai năm, vì nguyên nhân Kiều Quốc Thịnh mà quan hệ với Chiêm Giang Huy cũng bị ảnh hưởng. Ít nhất Trương Thanh Vân cũng có cảm giác xấu hổ với Chiêm Giang Huy, tâm tính này cũng ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai người.Nhưng hôm nay Chiêm Giang Huy chủ động cười nói, hai người chỉ cần nói vài câu thì bóng tối trong lòng Trương Thanh Vân đã tiêu tán, một cảm giác quen thuộc lại sinh sôi.Chiêm Giang Huy hơi khựng lại, sau đó lão thay đổi chủ đề:- Nhưng cậu cần phải chuẩn bị tâm lý, cuối cùng cậu sẽ phải xuống tuyến dưới rèn luyện. Bây giờ là thời điểm luân phiên cán bộ cũ mới, phía dưới đang thiếu cán bộ có thể đảm nhiệm trọng trách, nhóm cán bộ trưởng thành như các cậu cần phải gánh trọng trách.Trương Thanh Vân có chút sững sốt:- Trưởng phòng, cháu lúc nào cũng có chuẩn bị.- À.Chiêm Giang Huy dùng ánh mắt hăng hái nhìn Trương Thanh Vân:- Cậu nói một chút ý nghĩ của mình, để tôi xem cậu chuẩn bị thế nào.Chiêm Giang Huy hỏi như vậy làm cho Trương Thanh Vân khó thể trả lời, hắn nói lúc nào cũng có chuẩn bị chẳng qua chỉ là thuận miệng, dù sao hắn cũng chỉ mới ở bộ thương mại được vài tháng nên không nghĩ sẽ xuống tuyến dưới rèn luyện, vì thế mà trong lòng cũng không nghĩ cụ thể về vấn đề này.- Trưởng phòng Chiếm, cháu vừa từ Hoa Đông về thủ đô được vài tháng, tổ chức sẽ không suy xét cho cháu xuống tuyến dưới đấy chứ?Trương Thanh Vân khẽ nói, có ba phần hỏi thăm, bảy phần chờ mong.Chiêm Giang Huy cười cười nói:- Cậu nói thế à? Ai đưa ra quy định về thời gian điều động? Cậu đấy, suy xét vấn đề có chút khô khan. Tất nhiên tôi cũng khó nói rõ, đều phải xem vào quy hoạch của trung ương.Trương Thanh Vân thầm cảm thấy kinh hoàng, với sự hiểu biết của hắn về Chiêm Giang Huy, hắn nhạy cảm phát hiện Chiêm Giang Huy nói những lời vừa rồi có ý nghĩa cực kỳ sâu sắc. Chắc chắn đã có tin đồn gì đó, vì thế hắn nghĩ đến vấn đề xuống tuyến dưới rèn luyện mà tâm tình linh hoạt hẳn lên.Nếu so sánh với bộ và ủy ban trung ương ở thủ đô thì Trương Thanh Vân thích xuống tuyến dưới công tác hơn, đặc biệt là trao quyền cho cấp dưới vào thời điểm này, chắc chắn hắn sẽ là đầu sỏ một tỉnh. Đây là hai khái niệm với chức phó ở Hoa Đông trước đó, như vậy sự nghiệp của Trương Thanh Vân mới tiến lên đỉnh phong.- Gần đây cậu sắp xếp công tác thế nào... Truyện được tại Chiêm Giang Huy vừa nói còn chưa hết câu thì chung quanh đã ầm ĩ, rất nhiều người đứng lên. Chiêm Giang Huy và Trương Thanh Vân cũng kết thúc nói chuyện, cả hai nhìn ra cửa, thì ra phó chủ tịch Lương đến.Vị lãnh đạo cấp cao này đến thì khung cảnh đã khác biệt, khoảnh khắc này như sao vây quanh trăng, tất cả mọi người đều túm tụm về phía phó chủ tịch. Trong lòng Trương Thanh Vân vẫn còn nhớ về câu chuyện với Chiêm Giang Huy, sắp xếp công tác gần đây là thế nào?Trương Thanh Vân đi tham gia và đọc bài phát biểu ở hội nghị kinh tế Lâm Cảng, sau khi kết thúc hội nghị thì tham gia vào diễn đàn sản nghiệp hoạt hình ở Trung Quốc. Đây chính là sản nghiệp được bộ thương mại có kế hoạch năm năm giúp đỡ trọng điểm, diễn đàn được tổ chức ở Thành Đô cũng là kết quả tranh thủ của Trương Thanh Vân.Khi Trương Thanh Vân bắt tay vào công tác ở công viên kỹ thuật Giang Nam thì đã coi sản nghiệp hoạt hình là trọng tâm, những năm gần đây kinh tế Giang Nam liên tục xuống dốc, công viên kỹ thuật Giang Nam cũng không còn được như xưa, nhưng sản nghiệp hoạt hình vẫn tương đối nổi tiếng.Hơn nữa sản nghiệp hoạt hình ở Giang Nam vẫn còn rất nhiều tiềm lực, vì vậy lần này sản nghiệp hoạt hình Trung Quốc họp ở Thành Đô cũng tạo ra cơ hội cho Giang Nam. Nếu Giang Nam biết nắm chắc cơ hội, đây sẽ là một thay đổi về cách cục cho toàn tỉnh, cũng là một ủng hộ cho Giang Nam khi đứng trên đầu sóng ngọn gió.Trương Thanh Vân nghĩ đến những vấn đề này, hắn lại nhớ về những câu nói vừa rồi của Chiêm Giang Huy, trong lòng đột nhiên sinh ra một ý nghĩ. Thật ra hắn cũng muốn về Giang Nam một lần, dù Giang Nam có bao nhiêu khó khăn hắn cũng không sợ, hắn tin mình có năng lực đưa Giang Nam ra khỏi khốn cảnh.Gần đây tâm tình của Điền Lãng Hồng rất tốt, sau vụ việc cha vợ gặp mặt Trương Thanh Vân ở đám cưới trước đó, cuối cùng hắn cũng được người trong Cung gia thừa nhận. Hắn và Cung Tân Lan yêu nhau nhiều năm, bây giờ mới có cơ hội nói về hôn lễ.Đây là một chuyện vui lớn với Điền Lãng Hồng, hai năm trước cha mẹ đã thúc ép hắn kết hôn, cha hắn bị bệnh tiểu đường, cũng coi như rời khỏi vị trí công tác, hai ông bà ở nhà rất buồn, vì vậy muốn ôm cháu nội mập mạp.Người Giang Nam có tư tưởng rất truyền thống, Điền Lãng Hồng tất nhiên cũng muốn kết hôn sớm, coi như tận hiếu.Nhưng có nhiều chuyện không được như ý muốn, Điền Lãng Hồng chậm chạp bước qua cửa ải của cha vợ. Tuy hai bên yêu nhau nhưng bậc cha chú lại không gật đầu, vì vậy chỉ có thể buông lỏng, tình hình lại kéo dãn vài năm, mãi đến bây giờ mới có cơ hội biến đổi, điều này làm tâm tình con người thoải mái hẳn lên.Điền Lãng Hồng đã ra ngoài nhiều năm, tư tưởng của hắn đã tương đối trưởng thành, bây giờ hắn rất cảm ơn Trương Thanh Vân, nói bộ trưởng Trương là quý nhân của hắn cũng không sai. Sau khi hắn làm thư ký cho Trương Thanh Vân, chỉ sau vài tháng ngắn ngủi thì cảm thấy cuộc sống không còn giống như trước.Điều này không chỉ thể hiện ở vấn đề người khác tôn trọng Điền Lãng Hồng nhiều hơn, hơn nữa còn ở mặt thể diện, tâm tình và tầm mắt. Trước kia hắn thường nhìn người bằng ánh mắt ngưỡng mộ, đã quen nhìn từ dưới lên. Nhưng bây giờ tình cảnh đã không giống, hắn bắt đầu đứng ở chỗ cao nhìn xuống, hắn cảm thấy như vậy ánh mắt toàn diện hơn rất nhiều.Những biến hóa thế này chậm rãi phát sinh trên người Điền Lãng Hồng, trước kia những chuyện hắn cảm thấy xa vời, bây giờ lại gần ngay trước mắt. Có nhiều chuyện trước kia hắn không dám nghĩ, nhưng bây giờ hắn chẳng những có thể nghĩ mà còn có gan đi làm.Điền Lãng Hồng làm ra một quy hoạch chuyên nghiệp cho mình, hắn thử phân tích ưu thế, khó khăn và ưu khuyết điểm, thử nghiên cứu những học vấn của đám người có quan hệ. Hắn cảm thấy trong lòng có ý nghĩ mới, điều này làm hắn liên tục suy xét vấn đề, biết phấn đấu, học tập, hắn chưa bao giờ có tự tin như lúc này, cũng chưa bao giờ cảm thấy có khát vọng thành tựu như hôm nay