Bố Y Quan Đạo

Đài truyền hình Giang Nam tổ chức một chương trình "Gặp mặt chủ tịch", chương trình này do phòng tuyên truyền tỉnh thiết kế, trưởng phòng tuyên truyền Lâm Tắc Diêu thậm chí còn tự mình đến xem xét, đưa ra yêu cầu với cách thức tổ chức chương trình.Thứ nhất, chương trình gặp mặt chủ tịch có mục đích tăng cường sự hiểu biết lẫn nhau giữa lãnh đạo và nhân dân, muốn chủ tịch Trương bày tỏ vấn đề với nhân dân. Quan trọng nhất và khó giải quyết nhất chính là cho nhân dân một cái nhìn thật sự cầu thị, thỏa mãn những lời hứa hẹn hoặc trả lời vài vấn đề nhức nhối. Tất nhiên điều này sẽ đẩy mạnh hình tượng, niềm tin và sự quyết tâm của nhân dân với lãnh đạo, ngưng tụ lực lượng ở Giang Nam.Thứ hai, chương trình phải thật sự cầu thị, phải cho thấy hình tượng của chủ tịch tỉnh, nhưng không được thoát ly thực tế, càng không thể cho lãnh đạo thấy sau chương trình là một đoàn đội sắp xếp sẵn, chương trình đã có kẻ nhúng tay. Chủ tịch Trương ngày đi ngàn dặm, chỉ có một cơ hội thu sóng, vào thời điểm đó phải nhanh chóng hoàn thành.Lâm Tắc Diêu có rất nhiều yêu cầu, công tác sắp xếp rất chu đáo, bày tỏ sự chú ý của đài truyền hình với chuyên mục. Trưởng phòng tuyên truyền coi trọng, tất nhiên sẽ làm cho từ trên xuống dưới ở đài truyền hình cực kỳ coi trọng.Cuối cùng đến lúc xác định ai là người dẫn chương trình của chuyên mục này, đài truyền hình Giang Nam phải tổ chức một cuộc tuyển chọn, cuối cùng người được trổ hết tài năng là Hoàng Mẫn Hà.Hoàng Mẫn Hà có phong cách chuyên nghiệp, trưởng thành, hơn ba mươi tuổi, ở vào tuổi đời hoàng kim của một người phụ nữ, không như phụ nữ bốn mươi hoa tàn nhụy rửa, nhưng lại có nhiều kinh nghiệm hơn tân binh hơn hai mươi.Tất nhiên Hoàng Mẫn Hà được chọn để trổ hết tài năng còn có một nguyên nhân khác, mà nguyên nhân này chỉ có cao tầng của đài truyền hình biết rõ, người ngoài khó thể biết được.Địa điểm thu hình chính là phòng tiếp khách của khối chính quyền tỉnh, phó thư ký trưởng Thẩm Di là người sắp xếp. Vì có nguyên nhân hai bên đều là phụ nữ nên Hoàng Mẫn Hà cảm thấy vị phó thư ký trưởng Thẩm Di có thái độ rất lạnh, rất kiêu ngạo, không dễ nói chuyện.Khi đi sâu vào trong khu nhà khối chính quyền thì Hoàng Mẫn Hà cảm thấy có chút căng thẳng, Thẩm Di dẫn nàng và đoàn làm phim đến phòng tiếp khách ở lầu năm. Thẩm Di nói:- Mọi người chờ ở đây một chút, trong phòng không được xếp đặt lộn xộn, ghế dựa không được ngồi, không cần tùy tiện đi lại ở bên ngoài, vì phòng làm việc của các lãnh đạo quan trọng đều ở tầng lầu này...Thẩm Di nói rất nhanh, giọng điệu như súng máy, sinh ra uy áp của một người phụ nữ mạnh mẽ, làm người ta không dám thân cận. Vài nhân viên máy quay không có ý kiến gì, ngược lại bọn họ còn cảm thấy phó thư ký trưởng Thẩm lạnh lùng bức người chợt sinh ra sức quyến rũ đặc biệt.Điều này làm cho Hoàng Mẫn Hà cũng là một người phụ nữ trở nên có chút khó coi, thực tế lần này nàng còn đặc biệt dẫn theo một em gái thực tập đến rút kinh nghiệm. Trước khi đến mọi người từng nói chuyện với nhau, Hoàng Mẫn Hà nói khoác mình từng ngồi dùng cơm một bàn với chủ tịch Trương, nói là khá quen thuộc. Bây giờ thấy Thẩm Di có thái độ như vậy, Hoàng Mẫn Hà cảm thấy rất mất mặt.Dù Hoàng Mẫn Hà mất mặt nhưng đứng ở nơi đây cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, khu nhà khối chính quyền tỉnh là thế nào? Loại dân đen như nàng có thể làm được gì? Đặc biệt là nghe lời nói của Thẩm Di, tầng lầu này là khu phòng làm việc của lãnh đạo tỉnh, Chu Quốc Lập cũng là lãnh đạo tỉnh, chẳng lẽ phòng làm việc của hắn cũng ở đây?Hoàng Mẫn Hà và Chu Quốc Lập có tình cảm, nhưng nàng không dám đến khu nhà khối chính quyền, nàng cũng không biết Chu Quốc Lập công tác thế nào. Nàng chỉ biết Chu Quốc Lập đến đâu cũng rất khí thế, không ngờ phòng làm việc cũng ở một chỗ thế này.Sau khi Hoàng Mẫn Hà cùng Chu Quốc Lập dùng cơm với Trương Thanh Vân, nàng vẫn vắt óc tìm hiểu cơ cấu đảng. Chu Quốc Lập có hứa hẹn, nếu không có vấn đề gì thì hắn sẽ nhanh chóng ly hôn, hắn ly hôn thì hai người sẽ ở cùng nhau danh chính ngôn thuận.Phụ nữ thường rất hư vinh, trước kia Hoàng Mẫn Hà và Chu Quốc Lập ở cùng với nhau, cả hai không nghĩ đến chuyện kết hôn. Nhưng khi Chu Quốc Lập quyền thế kinh người, nàng đi theo hắn cũng được tôn trọng, lãnh đạo đơn vị quan tâm đặc biệt, không ai dám đắc tội với nàng, điều này làm lòng hư vinh của nàng càng được thỏa mãn.Nhưng dù là như vậy thì Hoàng Mẫn Hà vẫn không nghĩ đến chuyện kết hôn, dù sao nàng kết hôn với một người đàn ông lớn tuổi thì chắc chắn sẽ có tin đồn không tốt, điều này không thích hợp với một người thích hư vinh như nàng.Nhưng con người thường hay thay đổi, quyền lợi và đặc quyền rất dễ làm người ta biến đổi, ví dụ như bây giờ, Thẩm Di không có hơn người khác một lỗ tai một con mắt nhưng lại rất có thể diện, nàng có thể la hét với đám người Hoàng Mẫn Hà, điều này chẳng phải có liên quan đến vị trí của nàng sao?Tâm tình biến đổi làm cho Hoàng Mẫn Hà càng cảm thấy hứng thú với chuyện ở chính đàn, nàng cảm thấy với địa vị của Chu Quốc Lập thì minh hoàn toàn có thể mở rộng quan hệ. Sau khi nàng biết rõ sẽ có sự giúp đỡ với sự nghiệp của Chu Quốc Lập, hai bên phối hợp lẫn nhau, đây mới thật sự là lý tưởng. Text được lấy tại Hoàng Mẫn Hà biết, trước đó Chu Quốc Lập không có chuyển biến, hắn chỉ là một phó chủ tịch không có quá nhiều thực quyền. Nhưng bây giờ hắn được Trương Thanh Vân nhìn trúng, được dùng khá mạnh tay, cơ hội này cực kỳ khó có được. Hoàng Mẫn Hà biết rõ, khi địa vị của chủ tịch Trương càng vững ở Giang Nam, thành tích càng rõ ràng, Chu Quốc Lập sẽ ngày càng có nhiều lợi ích. Vì vậy từ sâu trong lòng nàng luôn sử dụng tâm tư, nàng chỉ có một niềm tin, đó chính là làm tốt chuyên mục lúc này, phải làm cho hình tượng của chủ tịch tỉnh bùng ra mạnh mẽ.Nếu Hoàng Mẫn Hà làm cho chuyên mục được dân chúng yêu thích, như vậy chẳng những đạt được yêu cầu của lãnh đạo cấp trên, hơn nữa còn giúp Chu Quốc Lập có được ấn tượng tốt với Trương Thanh Vân. Thường thì khối chính quyền thường hay có những sự kiện phòng thương mại dẫn đoàn đi khảo sát, xuất ngoại cũng là chuyện thông thường, có rất nhiều cái tên được nói ra, ví dụ như ra nước ngoài học tập kinh tế, thực tế chỉ là đi du lịch mà thôi.Những năm gần đây các công tác như vậy được xã hội chú ý cao độ, trung ương yêu cầu các cấp chính quyền, các bộ và ủy ban trung ương cũng phải xem xét vấn đề kinh phí, nghiêm khắc tiết kiệm, vì vậy mà những hiện tượng du lịch như trên đã gần được ngăn chặn. Nhưng dù sao đất nước quá rộng, có nhiều chỗ xa tầm với của trung ương, thậm chí trung ương khó thể can thiệp toàn diện. Ví dụ như Giang Nam, những năm gần đây cũng có vài lần đi khảo sát, tuy kinh tế không xong, khó khăn ngày càng lớn, nhưng tỉnh ủy chính quyền vẫn phải đưa quân đi khảo sát, đây cũng là nguyên nhân sinh ra vấn đề.Dưới cục diện như vậy thì Trương Thanh Vân quyết định quy hoạch phòng thương mại sẽ nhận lấy sự trói buộc. Vì nếu làm không tốt thì động tác của hắn sẽ sinh ra nghi vấn, chủ tịch xuất ngoại khảo sát, tuyến dưới học theo thì sẽ tạo nên phong ba lớn.Người vị trí cao khi suy xét vấn đề thường không dựa theo lộ trình đơn giản, dù là chuyện nhỏ như hạt đậu xanh cũng phải suy tính. Trương Thanh Vân là một chủ tịch tỉnh, hắn biết rất rõ, mình chỉ cần có một ý nghĩ nho nhỏ sẽ bị phóng đại vô hạn, cuối cùng còn sinh ra tiếng vang rất lớn.Đối với yêu cầu khảo sát thương nghiệp lần này, Trương Thanh Vân chủ ý muốn tập trung vào sản nghiệp hoạt hình, HongKong là trạm dừng chân đầu tiên. Thực tế đến HongKong cũng chỉ vơi mục đích tuyên truyền về Giang Nam, thu nạp đầu tư bên ngoài, làm cho người ngoài biết Giang Nam, đẩy mạnh hiệu quả danh tiếng.Tất cả thành viên khối khảo sát đều đo Trương Thanh Vân quyết định, mặt khác toàn bộ chương trình phải được đưa hắn xem qua, hoạt động cũng phải được xem xét. Vì vấn đề là suy xét thành phẩm mà tiết kiêm chi phí, mặt khác còn làm cho khảo sát lần này có được hiệu quả thực tế và thành tích.- Chủ tịch, tổ thu hình của đài truyền hình Giang Nam đã đến.Thẩm Di khẽ nói cắt đứt dòng suy nghĩ của Trương Thanh Vân.Thật ra người của đài truyền hình đã đến từ sớm nhưng Thẩm Di cho bọn họ chờ đợi một lúc lâu mới được gặ Trương Thanh Vân, Thẩm Di là người trường kỳ ngồi trên cương vị lãnh đạo, tất nhiên nàng biết một vài thủ đoạn quan trường.Đặc biệt là những chương trình "Gặp mặt chủ tịch" như thế này, cần phải tạo ra bầu không khí. Đầu tiên phải làm cho người dẫn chương trình có tâm tư kính sợ, như vậy tiết mục mới có được hiệu quả tốt. Thẩm Di đã từng nghe nói về người dẫn chương trình Hoàng Mẫn Hà của đài truyền hình Giang Nam, nghe nói người phụ nữ này có cấu kết với phó chủ tịch nào đó.Điều này làm cho Thẩm Di tương đối bất mãn, nàng cảm thấy đám người đài truyền hình đúng là đầu óc heo, sao có thể chọn một người dẫn chương trình như vậy đến làm chủ đạo trong chuyên mục "gặp mặt chủ tịch"? Căn cứ vào tâm tư này mà Thẩm Di không làm lớn không được, thực tế cũng là một biểu lộ tâm tình mà thôi.Trong khung Thẩm Di là một người phụ nữ cao ngạo, nói là mắt cao hơn đầu cũng không đủ. Trong Giang Nam thì nàng rất phục Trương Thanh Vân, cũng vì trong lòng nàng thừa nhận Trương Thanh Vân, nên bất kỳ sự kiện nào có ảnh hưởng đều phải được nàng xem xét kỹ lưỡng.Thẩm Di thấy sự kiện "gặp mặt chủ tịch" lần này là phòng tuyên truyền làm bừa bãi, tiết mục như vậy không nên để cho đài truyền hình Giang Nam ra tay, mà phải là Cctv mới đúng, hoặc là đài truyền hình Phượng Hoàng cũng được, dù sao cũng phải cho một đài truyền hình có uy tín và quyền lực.Thẩm Di nghe nói trưởng phòng tuyên truyền Lâm Tắc Diêu từng đến chỉ đạo công tác của chuyên mục lần này, nàng thấy vậy thì càng không cho là đúng, tất nhiên điều này cũng ảnh hưởng đến nhiệt độ của chuyên mục. Thẩm Di còn muốn tự mình chủ đạo sự kiện lần này, nàng sẽ mời truyền thông nổi tiếng, sẽ phát triển hình tượng của chủ tịch.Trong tư tưởng của Thẩm Di, nàng muốn bùng phát lực ảnh hưởng của chủ tịch Trương, chỉ cần Trương Thanh Vân có thể thẩm thấu ra toàn Giang Nam, như vậy Giang Nam sẽ đón nhận một thời đại và cơ hội mới.Bây giờ danh tiếng của Trương Thanh Vân trong dân là rất tốt, nhưng uy tín trên chính đàn còn chưa quá lớn, thậm chí chưa bằng Thang Vận Quốc, điều này là thứ còn chưa đủ, còn phải được đẩy mạnh


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận