Đoàn đại biểu Giang Nam về thủ đô, khi đoàn đến sân bây thì đã được hội đồng hương Giang Nam, phóng viên truyền thông, đại biểu sinh viên chào đón nhiệt liệt, tình huống rất long trọng.Đoàn đại biểu ngủ lại ở khách sạn Giang Nam, những lãnh đạo khách sạn Giang Nam đã sớm chờ sẵn ở bãi đậu xe dành cho khách quý, khi đoàn đại biểu vừa đến thì lập tức có nhân viên công tác tiến lên trợ giúp. Toàn bộ quá trình đâu vào đấy, phục vụ cực kỳ hình thức hóa.Trương Thanh Vân và Viên Thánh Sở lần lượt là trưởng và phó đoàn, Viên Thánh Sở luôn đi theo sau Trương Thanh Vân và phất tay thăm hỏi mọi người, mãi đến lúc xe dừng lại hắn mới khẽ tiến lên nói:- Bí thư, tôi thấy khu thường trú rất có sức chiến đấu, hội nghị tiếp đón làm hợp lý như vậy, hình thức hóa như vậy là không dễ dàng.- Quan trọng là tiền còn không nhiều, không nên làm phô trương lãng phí, điều này đáng giá khẳng định.Trương Thanh Vân gật đầu, hắn cười nói:- Bây giờ tình hình tài chính của Giang Nam chúng ta rất căng, chuyện gì cũng phải giảm thiểu lại, nếu phô trương lãng phí thì không phải để người ta cười sau lưng sao? Tôi thấy như vậy là tốt, an phận một chút, những năm nay thường dùng súng bắn chim đầu đàn, chúng ta không nên quá đường hoàng.Viên Thánh Sở cười ha hả nói:- Đáng tiếc là không phải mọi người đều hiểu được như bí thư, tôi nghe nói có vài khối đại biểu Trung Nguyên về thủ đô với uy thế kinh người, giống như còn có phát biểu ở sân bay, thậm chí còn có cả họp báo.Trương Thanh Vân khoát tay, hắn không muốn tiếp tục dây dưa ở đề tài này. Trên xe có quá nhiều người, nếu làm ồn cũng ảnh hưởng đến hình tượng. Tất nhiên Trương Thanh Vân vẫn có cộng minh với lời nói của Viên Thánh Sở, lần này về thủ đô có vài tỉnh Trung Nguyên tỏ ra có khí thế rất cao.Đường Vũ về thủ đô còn phát biểu ở sân bay, phô trương rất lớn. Trong lúc phát biểu hắn vạch ra những hướng đi của đoàn đại biểu Dự Nam khi về thủ đô, tình cảnh long trọng không để người ta nói ra thêm vào, hình như càng long trọng càng tốt, đây cũng là cơ hội đẩy mạnh hình tượng của Dự Nam.Đồng thời Đường Vũ cũng bày tỏ đoàn đại biểu Dự Nam có cái nhìn rất cao với đại hội lần này, hắn ân cần nói rõ bố cục và quy hoạch phát triển Trung Nguyên, hắn bày tỏ nhân dân toàn tỉnh Dự Nam có yêu cầu cực kỳ bức thiết với hội nghị lần này.Dự Nam phát triển và cầu tiến cũng chắc chắn tạo nên đường ranh giới mới, con đường phát triển của Dự Nam là khó thể ngăn cản, tương lai tốt đẹp của Dự Nam là khó thể ngăn cản.Đường Vũ lên tiếng lần này có tiếng vọng rất lớn, không những được truyền thông chủ lưu trong nước đưa tin, ngay cả vài hãng truyền thông nước ngoài cũng đưa tin chuyện này. Đường Vũ cũng thông qua phương thức như vậy để đẩy mạnh hình tượng của đoàn đại biểu Dự Nam lên phía trước.Trong những nhân vật tham gia đại hội của trung ương, Đường Vũ là người đứng đầu, thật sự quá hấp dẫn ánh mắt.Nếu so sánh với Đường Vũ thì tình huống bí thư tỉnh ủy Giang Bắc đến thủ đô tuy không phát biểu nói chuyện nhưng trong đoàn tiếp đón có một chiếc Bentley, điều này cũng thu hút rất nhiều ánh mắt.Tuy chính Trần Kiệt không cưỡi Bentley, trên xe đều là những cán bộ lão thành có uy vọng cao ở Giang Bắc, nhưng cách làm này cũng làm người ta bàn luận ồn ào. Hơn nữa Giang Bắc lại lên tiếng với truyền thông, hy vọng các hãng truyền thông chú ý đến hội nghị, chú ý đến Giang Bắc, chú ý đến đại biểu Giang Bắc.Ngoài hai tỉnh trên thì các đoàn đại biểu Cán Giang, Dự Bắc, Huy Dương và những đoàn khác về thủ đô cũng khá rầm rộ, mười phần có mánh lới. Nếu so với bọn họ thì đoàn Giang Nam về thủ đô rất quy củ, không có bất kỳ tin tức nào quá lố với truyền thông.Nhưng trên đời luôn là như vậy, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.Đại hội đảng mời họp, nhân dân cả nước nhìn về phía thủ đô, khoảnh khắc này trưởng phòng tổ chức Giang Nam là Hồng Nham lại cảm thấy ngột ngạt khó hiểu.Từ lúc Hồng Nham đến Giang Nam thì công tác cực kỳ không thuận lợi, không phải gặp trắc trở nhưng có khá nhiều vấn đề rối loạn, lão làm trưởng phòng tổ chức được vài ngày mà chạy đi chạy lại như đội viên cứu hỏa, chật vật khốn khổ khó chịu nổi. Bạn đang xem tại - .Trước khi Hồng Nham đến thì gánh vác sứ mạng, đồng thời có niềm tin mười phần.Hồng Nham tự cho rằng Giang Nam là nơi mình phát triển tài hoa, có thể quán triệt ý chí xuống dưới. Nhưng tấ cả không đơn giản như vậy, lão đến thì đầu tóc đầy bụi, tâm tình nóng hừng hực lại bị dội một gáo nước lạnh.Trong lòng Hồng Nham rất tứ giận nhưng không có chỗ nào phát tiết, lão thế đơn lực bạc ở Giang Nam, muốn tìm người thổ lộ cũng không có. Cuối cùng lão cũng chỉ có thể ném vấn đề sang cho Trương Thanh Vân, cho rằng Trương Thanh Vân cố ý làm khó mình, cố ý hạ uy phong của mình.Ý nghĩ này sinh sôi trong lòng Hồng Nham cũng không tạo nên thành kiến, lão rất tức giận, vì vậy trực tiếp báo cáo tình huống cho trung ương, nói rõ những gì mình gặp phải, yêu cầu tổ chức làm chủ cho mình.Hồng Nham vừa báo cáo lên cục tổ chức trung ương thì lập tức bị trưởng phòng La Thanh Viễn mắng cho một trận, La Thanh Viễn dùng từ rất nghiêm, lão nói:- Hồng Nham, anh có tư tưởng gì vậy? Bí thư Thanh Vân khống chế chuyện lớn một tỉnh, cậu ấy có tâm tư gây khó khăn cho một trưởng phòng tổ chức sao? Anh có phải đánh giá mình quá cao rồi không?- Còn nữa, anh gặp khó khăn, gặp vấn đề mà không liên hệ với lãnh đạo, bây giờ lại trực tiếp báo cáo vượt cấp, báo cáo còn có vẻ rất bực tức, đây là giác ngộ gì?- Chuyện của anh, tôi có thể xem như tổ chức kỳ vọng vào anh quá cao, bây giờ mới vài ngày mà anh đã không gánh được. Nếu anh thật sự không có lòng tin và sự kiên trì, anh có thể điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào, chúng ta có thể đổi người, có thể tìm phương án khác. Quy tắc khôn sống mống chết là như vậy.Hồng Nham bị La Thanh Viễn mắng mà đỏ mặt tía tai, lão đường đường là quan viên phó bộ, bình thường dù là thủ trưởng nói chuyện với hắn cũng cực kỳ khách khí, nào có người dùng từ nghiêm khắc thế này?Rõ ràng những lời trên chỉ có La Thanh Viễn nói ra được, Hồng Nham là cán bộ do một tay lão đưa đi, lão cảm thấy rất thất vọng với biểu hiện của Hồng Nham, nếu không cũng sẽ chẳng dùng từ quá quyết liệt như thế.La Thanh Viễn dừng lại một chút rồi nói:- Được rồi, chuyện của mình phải dựa vào chính mình, tình huống của anh tôi đã thông báo cho bí thư Trương, anh phải làm kiểm điểm sâu sắc, sau đó liên hệ với bí thư Trương, cố gắng làm tốt công tác, nếu không sẽ chẳng ai giúp được anh, anh đã hiểu chưa?- Cám ơn trưởng phòng, tôi đã hiểu.Hồng Nham nói, lão thở dài một hơi, trong lòng có thêm cảm giác với La Thanh Viễn. Rõ ràng La Thanh Viễn không dám động vào Trương Thanh Vân, Hồng Nham trực tiếp phản ánh tình huống chính là muốn đạt đến mục đích tìm sự tác động của La Thanh Viễn.Nhưng bây giờ La Thanh Viễn tỏ thái độ như vậy, Hồng Nham chẳng biết nên đối mặt với Trương Thanh Vân như thế nào cho phải, phải trơ mặt xin lỗi sao? Hồng Nham cảm thấy da mặt mình quá mỏng, giống như không thể làm được như vậy, nhưng nếu không làm thì biết làm sao?Hồng Nham thân là đại biểu quốc hội, lão vừa đến Giang Nam nhận chức, thân phận đại biểu quốc hội vẫn không thay đổi, vì vậy lần này lão cũng theo đoàn đại biểu Giang Nam về thủ đô.Khi đại biểu tiến về thủ đô, ai cũng vui sướng, ai cũng đặt tinh thần lên hội nghị sắp tới, chỉ có duy nhất một mình Hồng Nham là có chuyện trong lòng, là rầu rĩ không vui. Lão thân là một trong số đại biểu Giang Nam nhưng lại không cảm thấy phù hợp với tình cảnh chung quanh, cực kỳ mất tự nhiên.Trước đó Hồng Nham là cục trưởng cục số ba cục tổ chức trung ương, đi đến đâu cũng được nể mặt, thường được tôn trọng, hơn nữa vì là nòng cốt nên mỗi năm cũng có nhièu cơ hội xuống tuyến dưới thị sát. Tất nhiên quan ở thủ đô xuống tuyến dưới đều rất nở mày nở mặt, phần lớn tuyến dưới hầu hạ rất đúng chỗ, đã không biết bao nhiêu năm Hồng Nham chưa từng được hưởng hương vị lạnh nhạt.Bây giờ Hồng Nham xuống Giang Nam, tuy lão không bị lạnh nhạt nhưng vẫn nhìn không ra có gì khác biệt. Nếu phóng mắt ra khắp đoàn đại biểu thì lão cơ bản là người xa lạ, người khác gặp lão thường mỉm cười khách khí, nhưng sau lưng sự khách khí là hờ hững, Hồng Nham là người lăn lộn nhiều năm trong quan trường, tất nhiên lão nhìn thấy rất rõ.Vì vậy lúc này trong lòng Hồng Nham có vẻ rất cô đơn, rất thất lạc, những lý tưởng trong gia đoạn mới đến nhận chức đã không còn, chỉ còn lại nôn nóng và bồi hồi, không biết nên đi thế nào cho tốt.- Cốc, cốc!Có người gõ cửa, Hồng Nham ngồi thẳng người trên ghế sa lông, lão đứng lên đi ra mở cửa.- Chào trưởng phòng Hồng.Một người đàn ông trung niên xuất hiện ngoài cửa, Hồng Nham chợt sững sờ, khóe miệng mấp máy vài lượt, cuối cùng trên mặt mới xuất hiện nụ cười sáng lạn:- Ôi dào, là chủ nhiệm Trần, vào thời điểm này sao anh không hộ giá bên cạnh bí thư, sao có thời gian rảnh đến đây với tôi?Người tới không phải là ai khác, chính là phó chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy, thư ký của bí thư Trương Thanh Vân, là Trần Gia Cường. Hồng Nham thấy Trần Gia Cường thì trái tim đập lên nhanh hơn, vì lão biết dù thế nào thì Trần Gia Cường cũng đến và đại biểu cho Trương Thanh Vân, có việc gì sao?Dù Hồng Nham lòng dạ rất sâu thì lúc này cũng rất căng thẳng, trước đó lão phản ánh tình huống vượt cấp tỉnh ủy, rõ ràng là xúc động nhất thời, là một quyết sách lỗ mãng.Sau khi bị La Thanh Viễn mắng cho một trận thì Hồng Nham đã suy nghĩ lại, lão cảm thấy hành vi của mình quá lỗ mãng, lão đã đi vào tập thể Giang Nam, như vậy phải tôn trọng lãnh đạo là Trương Thanh Vân, có chuyện gì khó khăn đến mức phải báo cáo vượt cấp sao?Dù Trương Thanh Vân có dùng búa gõ đầu thì Hồng Nham cũng phải liên hệ rõ ràng, Trương Thanh Vân là lãnh đạo một tỉnh, sao không thể dung thứ cho một trưởng phòng tổ chức như Hồng Nham?Sau khi nghĩ thông suốt những điều này thì Hồng Nham càng căng thẳng, vì người làm việc không hay sẽ thường sợ hãi, bây giờ trong lòng Hồng Nham rất bất ổn, sao hắn không hoảng hốt?Hồng Nham đã nghe được nhiều lời đồn đãi về Trương Thanh Vân, lão lớn tuổi hơn Trương Thanh Vân, những hành vi của Trương Thanh Vân ở Hoa Đông được truyền khắp thủ đô, tất nhiên Hồng Nham biết rất rõ. Trương Thanh Vân có bản lĩnh gì thì lão biết rất rõ, vì vậy mà trong lòng cảm thấy không yên