"Ê, khoan đã! Bàn thêm chút nữa đi, hay là chúng ta tráo đổi vị trí đi?"
"Này? Ê ê??"
Trong đầu không còn tiếng động gì nữa, cô bạn thân ngốc nghếch của cô chắc đã ung dung lên thiên đàng rồi.
Cô tức đến mức nằm xìu trong WC.
Đúng là nên chọn bạn mà chơi, cẩn thận kẻo mệt!
Thi Nhĩ Nhĩ hít một hơi dài, nuốt cục nghẹn đắng chát của sự thật phũ phàng, não bộ bắt đầu hoạt động hết công suất.
Cố Ôn Từ và Nguyễn Tình Vi nuôi cá, nhưng cách nuôi thì khác một trời một vực.
Cố Ôn Từ là bậc thầy thả thính và quản lý thời gian, dưới sự điều khiển tài tình của anh ta, lũ cá kia cứ ngây thơ bơi trong bể, chẳng hề hay biết sự tồn tại của nhau, mỗi con đều tự hào mình là chính thất độc nhất vô nhị.
Anh ta cũng rất thông minh, lúc nào cũng duy trì mập mờ không xác nhận quan hệ với bất kỳ ai.
Lỡ bị phát hiện, anh ta sẽ trưng ra vẻ mặt bị hại, đổ hết tội lỗi cho đối phương quyến rũ mình.
Thêm vào đó, với tài nghệ PUA thượng thừa, anh ta dễ dàng khiến lũ cá say như điếu đổ, mỗi lần anh ta thanh minh là y như rằng bọn họ lại tự nguyện nhận hết lỗi về mình, chỉ mong anh ta được bình an vô sự.
Thế nên bao năm lăn lộn trong chốn tình trường, Cố Ôn Từ chưa từng bị lật thuyền lần nào.
Đối phó với loại người này thì dễ ợt, chỉ cần tập hợp hội chị em lại, cùng nhau soi lịch sử tình trường, đảm bảo vạch mặt được anh ta ngay lập tức.
Nhưng Nguyễn Tình Vi thì lại là cao thủ khác hẳn.
Lũ cá của cô ta thậm chí còn chẳng nhận thức được thân phận cá của mình, cho dù có chạm mặt nhau thì cũng chỉ nghĩ đối phương là tình địch tranh giành mỹ nhân mà thôi.
Trong tình huống này, muốn cho lũ cá kia tỉnh mộng thì đúng là nhiệm vụ bất khả thi.
Nhưng đâu phải là không có cách giải quyết.
Nhiệm vụ yêu cầu thay đổi số phận bi thảm của những con cá, vậy thì chỉ cần triệt tận gốc nguyên nhân dẫn đến bi kịch của bọn họ là xong.
Nói đơn giản dễ hiểu hơn là cứ xử đẹp Nguyễn Tình Vi là mọi chuyện đâu vào đấy.
Một phương pháp đơn giản, thô bạo nhưng hiệu quả vô cùng.
Nghĩ đến đây, một nụ cười ma mị ngông cuồng hiện lên trên gương mặt cô: "Hai tên kia, chờ đó đi.
"
"Khụ khụ!"
Tiếng ho khan của một người đàn ông bất ngờ vang lên từ phía cửa, chắc là sặc nước miếng vì quá sốc.
"! " Thi Nhĩ Nhĩ cứng đờ người, ánh mắt lảng tránh như gà mắc tóc.
Bên ngoài cửa cũng im phăng phắc.
Không khí bỗng chốc rơi vào im lặng đến ngột ngạt.
Một lúc sau, người đàn ông mới ngập ngừng lên tiếng: "! Hình như tôi đi nhầm phòng?"
Mẹ cô từng dạy, mình không thấy ngượng thì kẻ ngượng chính là người khác.
Thi Nhĩ Nhĩ thản nhiên mở cửa, đáp: "Đúng rồi, anh đi nhầm rồi, nhà vệ sinh nam ở bên cạnh.
"
Người đàn ông im lặng liếc nhìn bồn tiểu kế bên, rõ ràng chẳng nói gì nhưng lại như nói hết mọi điều muốn nói.
Cô vênh mặt, lý luận: "Tôi phản đối kỳ thị giới tính, phụ nữ thì không được dùng bồn tiểu sao?"
Anh bật cười: "Cô thích thì cứ tự nhiên.
"
Lúc này Thi Nhĩ Nhĩ mới để ý người đàn ông này không chỉ sở hữu giọng nói trầm ấm mà còn đẹp trai ngất ngây.
Đôi mắt sâu hun hút màu hổ phách, ngũ quan như tạc tượng, đôi môi mỏng gợi cảm khẽ mím lại tạo thành một đường cong chết người, đẹp đến mức phi thực.
Chiều cao ước chừng trên 1m85, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, bờ vai rộng chính là niềm mơ ước của hàng vạn cô gái.
Bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình khoác trên người anh bỗng chốc biến thành trang phục cao cấp.
Trên ngực áo thêu tên anh ta.
Phòng bệnh VIP - Hề Bạch.
Cô mở to đôi mắt, thốt lên: "Anh là Hề Bạch?"
"Ừm?"
Người đàn ông khựng lại, cúi đầu nhìn lướt qua cái tên trên áo, dường như hiểu ra điều gì đó.
"Là tôi, cô biết tôi sao?