Bối Đạo Nhi Trì

Khó được biển êm gió lặng, trên đường đi gần như không gặp phải trắc trở nào, từ đằng xa A Lẫm đã trông thấy Mạc Bắc đứng trên bến tàu nhìn xung quanh, cơ thể mệt mỏi nhiều ngày nay thoáng chốc có chút sức lực. Chờ thuyền cập bến, Mạc Bắc chống lên ván gỗ trực tiếp nhảy xuống từ trên bục cao, vội vàng đi tới ôm chằm lấy Mạc Lẫm, “Ca!”

A Lẫm tiếp được hắn, kiềm lòng không được ôm thật chặt, đưa tay xoa đầu hắn một cái, “Hiếm khi thấy em vui như vậy.”

Mạc Bắc cười buông tay ra, nhìn A Lẫm một lượt từ trên xuống dưới, bỗng nhíu mày nói, “Ca, anh sao vậy? Sắc mặt xấu như thế?”

A Lẫm lắc đầu, tránh ánh mắt của Mạc Bắc nhìn về phía boong của con tàu đậu bên cạnh, “Hàng đầy đủ rồi?”

“Ừ, đủ cả…” Mạc Bắc nắm chặt cánh tay y, bước hai bước sang bên cạnh đứng trước mặt A Lẫm, “Anh đừng nói sang chuyện khác, làm sao vậy? Không nghỉ ngơi sao?”

A Lẫm yên lặng một hồi, rốt cuộc thở dài một tiếng, quay đầu nhìn hắn, “Anh không sao, chỉ là ngủ không được, đừng lo.”

Mạc Bắc nhíu chặt lông mày, duỗi tay giữ chặt bàn tay A Lẫm, “Ca, ở lại cùng em nghỉ ngơi vài ngày rồi khởi hành, anh như vậy em rất lo lắng.”

Mạc Lẫm nhìn đứa em trai mình thương yêu nhất, trong mắt rốt cuộc đã có chút ít ấm áp. Mấy ngày nay trong lòng bị đè nén rất khó chịu, cảm giác đau đến không nói nên lời, mắc kẹt trong trái tim co rút lên từng đợt đau đớn. Bóng lưng cuối cùng của Hạng Khôn như băng lạnh tra tấn trên người, rốt cuộc người đàn ông đó có quan tâm đến mình, hay là thật sự không hề để tâm chút nào, Mạc Lẫm không biết, chỉ cảm thấy cuộc đời mình thật mơ hồ, đến cả tư cách than đau cũng không có, sẽ chỉ làm người ta thêm buồn cười. Ngây người nhìn Mạc Bắc một lúc, qua một lúc lâu mới đưa tay kia phủ lên bàn tay của Mạc Bắc, khóe miệng hơi nặn ra một nụ cười, “Yên tâm đi, hàng hóa này không thể để lâu, em cũng biết mà.” Nói xong, A Lẫm xoa bàn tay bên trong cười nói, “Khi nào đến lượt em lo lắng cho anh đây, đứa ngốc.”

Mạc Bắc mỉm cười nhìn y, trong lòng có cảm giác kỳ lạ, Mạc Lẫm vẫn giống như ngày trước, im lặng ít nói, nhưng đôi mắt không có thứ cảm giác sa sút ảm đạm như bây giờ. Nhưng y nói đúng, hàng hóa này phải bí mật, chuyển đi nhanh chừng nào tốt chừng nấy, giữ lâu không được. Nghĩ vậy, Mạc Bắc do dự một lúc lâu, ngập ngừng mở miệng nói, “Vậy… Anh cẩn thận, đến Tam Giác Vàng thì gọi cho em.”

Mạc Lẫm gật đầu, lại đưa tay vuốt tóc Mạc Bắc, không nói gì nữa liền phân phó Tiểu Chu chuyển hàng. Thuộc hạ của Hạng Khôn rất nhanh nhẹn, một tàu hàng, không đến một giờ đã chuyển xong tất cả, A Lẫm cẩn thận kiểm tra, đối chiếu ổn thỏa, nhanh chóng chỉ đạo mọi người lên tàu nhổ neo. Đi đến boong tàu Mạc Lẫm quay đầu nhìn lại Mạc Bắc, người kia vẫn còn đứng tại chỗ nhìn theo hắn, hơi cau mày, vẻ mặt lo lắng. Tiếng còi tàu vang lên, A Lẫm đột nhiên run lên một cái, trực giác cảm thấy hình dáng người trước mắt chợt không còn rõ, giống như muốn biến mất, hắn vô thức siết chặt nắm đấm, đi lên nghiêng người ra phía trước.

“Ca!” Bóng dáng Mạc Bắc càng lúc càng nhỏ, gần như không còn thấy được, bên tai bất chợt vang lên tiếng gọi lớn của người kia, “Mặc kệ chuyện gì xảy ra, phải chăm sóc tốt bản thân mình!”

Tiếng gọi của Mạc Bắc rất lớn, dường như là dùng hết sức để hô, Mạc Lẫm chưa bao giờ thấy hắn như vậy, thậm chí còn trông thấy bóng hình nhỏ gầy kia chạy đuổi theo con thuyền một hồi lâu, mãi đến khi hình dáng người nọ bị sương mù hoàn toàn che phủ, Mạc Lẫm mới sững sờ phục hồi tinh thần. Chỉ trong nháy mắt đó, hắn cảm thấy trước mặt đen đi, không hiểu sao có cảm giác hoảng sợ chấn động trong đáy lòng, lúc tỉnh táo lại thì chỉ cảm thấy buồn cười, như thế nào lại giống như ly biệt, lo được lo mất.

Nhưng vẫn vô thức nhìn về phía khoảng sương mù dày đặc trước mặt thật lâu, đến khi mắt cay nồng.

***

Đây là lần đầu tiên đi hải tuyến Đại Tây Dương, trên đường đi xem như thuận lợi, A Lẫm nhìn dấu hiệu dẫn đường, ngước mặt nhìn mặt biển tĩnh lặng rộng lớn, hơi thả lỏng tâm tình. Hạng Khôn đã chuẩn bị đầy đủ, đường biển vô cùng bí mật, phần lớn nằm trong vùng biển quốc tế, ngoại trừ những người thân cận không ai biết được hành trình lần này của bọn họ. Mấy ngày nay thời tiết cũng rất tốt, không khí trong lành, A Lẫm ngắm nhìn nền trời xanh thẳm trên đầu, bất giác thả lỏng sống lưng, tựa người vào cột buồm hít một hơi thật sâu.

Con tàu đi cả ngày, sắc trời dần dần đen sẩm, mặt trời chậm rãi chạy về tây, ánh hoàng hôn chiếu sáng trên boong thuyền cũng trở nên nhạt nhòa. Mọi người trên thuyền mệt mỏi một này, A Lẫm nhìn đồng hồ đeo tay, quay người gọi Tiểu Chu, “Gọi người tổ hai đến thay ca, các cậu bận rộn cả ngày rồi, đi nghỉ đi.”

“A vâng.” Tiểu Chu vội vàng gật đầu, nhìn vào đôi mắt bị lấp kín tơ máu của A Lẫm, liền có hơi lo lắng hỏi thăm, “Đội trưởng, hay anh cũng nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay anh cực nhất mà…”

Còn chưa nói hết, đã thấy A Lẫm xua tay, quay người đi về hướng boong tàu, Tiểu Chu có chút đau lòng nhưng không thể nói được gì, A Lẫm luôn luôn lạnh lùng, không phải đến mức mất nhân tính, hắn cũng quan tâm đến mọi người, thậm chí còn rất cân nhắc cho bọn họ, nhưng chỉ cảm thấy có một khoảng cách vô hình đối với người này, người đàn ông kia tựa như tự đặt mình trong một vòng tròn, xung quanh là bức tường bao vây, có rất ít người có thể vượt qua khoảng cách ấy. Tiểu Chu nhìn bóng lưng của A Lẫm dần dần hòa vào bóng đêm, thở dài một tiếng.

***

Màn đêm càng lúc càng đen tối, ranh giới giữa mặt biển và bầu trời dần mơ hồ, dưới ánh trăng màu xanh thẳm của biển hiện lên lạnh lẽo, sóng biển vang lên âm thanh nặng nề, giống như tiếng chuông, từng đợt từng đợt, lọt vào trong tai chợt phát ra mùi nguy hiểm.

Mạc Lẫm đứng trong gió nhìn vào mặt biển trước mắt, chậm rãi kéo căng cơ thể. Đầu còn rất đau, choáng váng trầm trọng, nhưng hắn phải cố chịu đựng, tính mạng của cả con tàu nằm trong tay hắn, hắn không thể buông lỏng.

Trước mắt là màu xanh lạnh giá, đột nhiên hắn nắm chặt thành tàu, híp mắt.

Một… Bóng đen?

Mới đầu còn chưa rõ, nhưng bóng đen kia từ từ tiến tới từ trong màn đêm, chậm rãi lại gần.

Con mắt dần dần hiện ra toàn bộ bóng đen nọ, A Lẫm đột nhiên cảm giác trái tim co rút một trận.

Một con tàu cực lớn, nếu như không nhìn lầm, hẳn là một chiếc tàu chiến khổng lồ màu bạc.

Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là cướp biển?

Trên đài chỉ huy của tàu chiến có một người đang đứng, cả người đồ đen, cho dù ở dưới ánh trăng lờ mờ nhưng cũng toát ra được khí chất cao quý điềm tĩnh. Là một người đàn ông trẻ tuổi, A Lẫm cảm thấy quen mắt, nhưng không nhớ ra đã gặp ở đâu, nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những thứ này, một cảm giác căng thẳng quen thuộc xông đến, đó là dự cảm bất an được nuôi dưỡng trong tám năm về trước.

Người đó xông thẳng về phía bọn hắn.

“Tích!”

Lập tức nhấn còi báo động, nhưng gần như trong nháy mắt, bóng đêm đột nhiên xuất hiện sát khí!

Hơn mười cái móc sắt đột ngột cắm vào thân thuyền, A Lẫm vừa rút khẩu súng trong ngực ra, lập tức trông thấy hơn mười bóng đen nhanh chóng vọt xuống theo dây thừng, động tác của mỗi người đều vô cùng nhanh nhẹn dũng mãnh, A Lẫm kinh ngạc thoáng cái đã đoán ra được, nhóm người này là sát thủ chuyên nghiệp, thừa cơ hội ban đêm đến đánh lén, là muốn lấy mạng bọn hắn!

“Nổ pháo tàu lớn!”

Không một chút do dự, A Lẫm quát lớn một tiếng, cùng lúc đó nâng súng lên, ngay lập tức bắn hạ một bóng đen xông lại gần.

“Nhanh! Gọi tất cả dậy, có kẻ đánh lén!”

Người bên cạnh cuống quít giơ súng đáp trả, phân phó hai người chạy vào khoang thuyền nổ pháo bắn phá con tàu chiến của địch, nghe thấy tiếng còi báo động cả đám người hoảng hốt chạy đến, nhìn thấy một bóng dáng đen thì sững sờ cứng người vài giây mới vội vàng rút súng ra ứng chiến. Nhưng đối phương không chỉ có súng, hầu như mỗi người đều thủ theo dao, hành động mau lẹ, nhanh chóng áp sát một dao rạch đứt cổ họng, thậm chí còn dùng sức trực tiếp cắt đứt đầu của một người. A Lẫm nghe bên tai không ngừng vang lên tiếng kêu thảm thiết, súng trong tay nắm đến mức nóng rần.

Đám người này quá mức ác độc, bọn hắn căn bản không phải đối thủ của chúng.

Không đến bao lâu liền thấm đẫm máu đỏ, mùi máu tanh lẫn vào không khí tràn ngập khắp hơi thở, đôi mắt Mạc Lẫm hầu như muốn phủ đầy mảng máu đỏ tươi kia. Viên đạn bên trong nòng súng rạch phá bầu trời đêm, từng phát chuẩn xác không trượt li nào, nhưng trận thế tấn công của đối phương quá tàn bạo, một mình hắn căn bản không thể cứu vãn được thế cục nghiêng về một bên.

“Đoàng đoàng!”

Tiếng pháo nổ rốt cuộc cũng vang lên, A Lẫm âm thầm mừng rỡ, còn chưa kịp vui mừng đã nhìn thấy con tàu chiến kia sớm đoán được mà tức tốc rẽ ngoặt, thân tàu không lồ như vậy mà có thể tránh né nhanh chóng như thế, A Lẫm kinh hãi trong lòng, đây là con tàu chiến tân tiến nhất mới được phát triển xong vài ngày trước, không chỉ có tốc độ né tránh tối ưu, đến cả tính năng công kích cũng là bạo lực nhất từ trước đến giờ, A Lẫm trơ mắt nhìn con tàu lớn trước mắt mở nắp pháo nòng dưới nước, nhắm thẳng về phía bọn hắn bên này.

“Bang Bang!”

Hai tiếng nổ mạnh, chuẩn xác không sai mà tàn phá công kích nửa đường của bọn hắn.

“A!”

Bả vai bị một súng bắn xuyên qua, tay cầm súng của A Lẫm run lên, nhưng vẫn cố nghiến răng nắm chặt, hắn bất chợt quay đầu lại, con mắt chiếu ra bóng dáng người ban nãy đứng trên đài cao, tay người nọ cầm một khẩu súng, bước đi chậm rãi, nhưng cả người tràn đầy sát khí.

“Mày là ai!” A Lẫm nghiến răng nói lớn, chịu đựng đau nhức nâng súng lên.

Người kia bước từng bước đến gần, hai họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào hắn, A Lẫm híp mắt hít thở dồn dập, căn bản không có phần thắng, nhưng hắn vẫn cố gắng đứng thẳng lưng, kiềm nén đay đớn dữ dội khắp toàn thân đối mặt với người vừa đến.

Người kia nhìn hắn từ trên xuống dưới, lại quét mắt về bốn phía, trong nháy mắt bất chợt hiện lên đường sáng đen. A Lẫm căng thẳng, chỉ thấy đối phương đột nhiên thả khẩu súng xuống chạy về phía hắn, A Lẫm lập tức cong ngón tay muốn bóp cò súng, chợt nghe tiếng nói gấp rút của người nọ vang lên, “Lâm thúc, là tôi là tôi!” Người nọ đã chạy đến giữ chặt súng trên tay A Lẫm, A Lẫm cảm giác trên cổ tay xông đến một trận đau đớn kịch liệt, xương cổ tay gần như bị bẻ gãy, nhưng âm giọng cấp bách vui mừng của người nọ như muốn xuyên thủng mảng nhĩ tất cả mọi người ở đây.

“Lâm thúc, sao thúc lại ở đây? Không phải nói thúc không đi sao?!” Người kia đột nhiên ôm lấy hắn, A Lẫm muốn tránh, nhưng người nọ lại gắt gao ghìm chặt hắn, khiến hắn không cách nào cử động, “Thúc đừng cử động, tôi lập tức đưa thúc về, yên tâm, vết thương không nghiêm trọng.”

“Thả tôi ra!” A Lẫm dùng hết sức giãy dụa, cơ thể đau nhức cũng cố gắng. Trong lúc đang giãy ra hắn vô tình ngẩng đầu, một đôi mắt tối trầm đâm vào trong mắt hắn, người này có một đôi con ngươi màu xanh lục, ở trên gương mặt cực kỳ anh tuấn, lại vô cùng âm trầm.

Nhưng giọng nói ân cần lại không hề cân xứng, “Lâm thúc, thúc chờ một chút,” Nói xong, người nọ ngẩng đầu hướng về phía đám người đồ đen gọi một tiếng, “Các cậu tiếp tục, tôi đưa hắn đi, nhớ một người cũng không bỏ xót.”

Tiếng kêu thê thảm liên tục gào lên bên tai, từng thuộc hạ đứt tay gãy chân gục ngã trên boong tàu, A Lẫm nhìn những thi thể ngổn ngang cùng máu chảy tràn lan trên thuyền, tuyệt vọng dâng lên trong đáy lòng. Thân thể bị ôm lên, trong lúc choáng váng trầm trọng hắn cảm giác mình bị người nọ đưa lên chiếc tàu chiến ở đối diện, ý thức bỗng nhiên dừng lại ở một ký hiệu bắt mắt ở phía đuôi thuyền, trên đuôi của chiến hạm màu bạc, hình ảnh một con hắc ưng giương cánh đập vào trong mắt.

Hắn đột ngột tỉnh lại từ trong cơn đau dữ dội, hóa ra là như vậy, hóa ra những người này là vì…

Boong thuyền dần dần vắng lặng, cuộc tàn sát thảm khốc đã kết thúc, nhưng hắn biết, bọn họ sẽ giữ lại một người, để cho người được gọi là “người còn sống” kia về báo lại cho người đàn ông nọ biết tất cả mọi chuyện.

Gió biển lạnh rét thổi qua mùi máu tanh, cuối cùng A Lẫm cũng từ bỏ mà nhắm mắt lại.

Sức lực còn lại như mất hết trong nháy mắt, hắn chỉ cảm thấy buồn cười.

“Cười cái gì?”

Đã vào trong tàu chiến, người đàn ông ôm hắn rốt cuộc cũng cởi lớp ngụy trang, giọng trở nên lạnh băng, mang theo châm chọc.

A Lẫm mở mắt nhìn bầu trời đêm, nhìn ánh trăng mờ nhạt, con ngươi đen láy trở nên lẳng lặng, giọng nói cũng bình tĩnh đến dị thường, “Các người thắng.”

Người nọ sững sờ, tiện tay ném hắn xuống sàn tàu, phía sau lưng đã bị thương nặng, toàn thân đau đến run rẩy, nhưng hắn chịu đựng, có cảm giác như thân thể không còn là của mình, giống như đau đớn không có quan hệ với hắn, cả người bình tĩnh đến lạ thường, người nọ nhìn hắn một lúc, ngồi xổm chống cằm nhìn hắn, “Anh biết chúng tôi muốn làm gì?”

A Lẫm nhắm mắt, không trả lời.

Người nọ quan sát hắn, bỗng giơ tay đè chặt khớp cổ tay bị trật của hắn, bàn tay dùng chút sức để hắn phản hồi. Gã nhìn chằm chằm vào biểu lộ của A Lẫm, nhưng người này chỉ đau đến nhíu chặt lông mày, đến cả khóe miệng cũng không hề run.

Tâm tình đột nhiên có chút phức tạp, người nọ nhìn vào A Lẫm một lúc lâu, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh hắn, “Đây chỉ là bước đầu mà thôi.”

A Lẫm chợt nhếch khóe miệng.

Người nọ nhíu mày, “Lại cười, cười cái gì.”

A Lẫm mở mắt nhìn gã, ánh mắt đầy trống trải và mệt mỏi, “Không, các người thắng rồi.”

Dưới màn đêm tối đen, gương mặt tái nhợt của A Lẫm thoáng hiện lên bình thản dị thường, hắn nghiêng đầu nhìn người nọ, khóe miệng hơi cong lên, “Trở về nói với chỉ huy của các người, kế ly gián này, Mạc Lẫm rất khâm phục.”

Nụ cười vậy mà mang theo vẻ bình tĩnh và thanh thản, khiến cho gã trở nên thẫn thờ.

Người như vậy…

Lúc gã cúi đầu lần nữa Mạc Lẫm đã hôn mê bất tỉnh, gã nhìn hắn thật lâu, rốt cuộc đứng lên ôm lấy hắn, đi vào trong khoang thuyền, “Chuẩn bị một căn phòng sạch sẽ, gọi bác sĩ.”

Người bên cạnh tuân lệnh rời đi, gã cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng tái của A Lẫm, hơi siết chặt cánh tay, thở dài một tiếng.

***

Ở một góc của vùng biển quốc tế trên Thái Bình Dương, một chiếc chiến hạm chậm rãi tiến về trước, dưới ánh mặt trời, chiếc tàu tản ra một ánh sáng chói mắt, hình ảnh phi ưng ở đuôi thuyền trông rất sống động, dưới ánh nắng toàn bộ chiến hạm đều toát lên vẻ kiêu ngạo hào hùng.

“Đại thiếu gia!”

Trên boong thuyền, một người vội vàng chạy đến chỗ người đàn ông đang đứng yên lặng nhìn ra mặt biển.

Hắn nghiêng người liếc mắt nhìn người kia, âm điệu biếng nhác, “Cái gì.”

“À à.” Người vừa đến cầm một tấm bản đồ trên tay, chỉ vào một chỗ gấp gáp nói, “Trên biển Caribe có một đám người giả mạo “Phi ưng” của chúng ta!”

Con mắt hắn rét lạnh, vẻ mặt không thèm quan tâm thoáng chốc biến mất, “Điều tra là ai chưa?”

“Vẫn chưa…” Người tới gãi đầu.

Hắn híp mắt, ngẩng đầu nhìn mặt trời, quay người đi vào trong khoang thuyền, “Toàn bộ thuyền viên chuẩn bị, đến biển Caribe.” Nói xong, hắn dừng một chút rồi bổ sung, “Kiệt Mỗ, kêu Khoa Thụy xuất một chiếc trực thăng đi trước điều tra tình hình.”

“Dạ!”

Hắn đứng ở trong phòng điều hành, thao tác định vị, phóng to khu vực biển Caribe lên. Hình ảnh dần dần rõ ràng, cuối cùng tập trung vào một mục tiêu, hắn âm thầm siết chặt nắm đấm.

Cư nhiên giống như đúc với chiến hạm của hắn.

Coi như là tạo một cái giả mạo, con tàu lớn như vậy cũng tốn cả thiên hà. Là ai nhiều tiền đến mức buồn chán như vậy, hơn nữa còn dám giảo mạo tàu của Đằng Lăng, rốt cuộc có mục đích gì…

Đột nhiên, hắn ngưng lại, cau mày.

Trong màn hình là boong tàu đó, trên ghế dài có một người đang nằm. Người đó dường như bị ngất, không hề nhúc nhích. Chẳng qua…

Hắn lập tức ấn nút phóng to, khuôn mặt người kia từ từ hiện rõ ràng trong mắt, khiến cho hắn chợt cứng người.

“Lâm…” Hắn khó tin khẽ nói, “Lâm thúc?”

Từ khi biết tin Tiểu thúc tỉnh lại người này hoàn toàn mất tích, một chút tin tức cũng không có, hắn gần như hối hận vì đã nói cho y chuyện này, còn không bằng chờ đến tháng sau y không biết gì vẫn đến đây đưa thuốc, cái này còn có thể để cho Tiểu thúc nhìn thấy mặt y, ít nhất là phải gặp mặt cảm ơn ân nhân đã kiên trì tám năm này.

Thế nhưng… Tại sao y ở trên con tàu kia…

“Đại thiếu gia, đã chuẩn bị xong!”

Hắn có linh cảm không lành, âm thầm hít vào một hơi, rốt cuộc chuyển mắt ngẩng đầu nhìn về mặt biển trước mặt, đôi mắt đen đặc híp lại.

“Toàn bộ thuyền viên, hướng biển Caribe, tăng tốc.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui