Điền Tư về nhà đã đi tắm nước lạnh.
Chỗ bàn tay phải bị Hồ Già cắn rách theo dòng nước lạnh chảy mà nhức nhối từng cơn.
Tắm xong, anh xử lý vết thương một cách đơn giản, oxy già sủi bọt tí tách, đại diện cho sự sát trùng.
Tất cả sự kích thích sinh lý đều khiến anh nghĩ đến Hồ Già, Điền Tư đột nhiên nhíu mày rồi nhận ra điều bất thường. Sao anh lại muốn làm bạn với cô chứ?
Hồ Già thực sự đã cho anh uống canh mê hồn rồi.
Ngày hôm sau vết thương đã kết vảy.
Điền Tư dùng hai miếng băng keo cá nhân dán chéo lên dấu răng của Hồ Già rồi đi học.
Anh thường mất ngủ, mỗi ngày chỉ ngủ bốn, năm tiếng, nhưng vẫn thích dậy sớm và làm việc theo quy luật.
Hôm nay Điền Tư dọn bàn học.
Trường học đã sắp xếp riêng một phòng tự học cho những học sinh được cử đi học, tránh làm phiền đến tâm trạng của những học sinh khác.
Điền Tư phải đi, các bạn học cùng lớp đều không nỡ, sự tồn tại của anh như kim chỉ nam của lớp, một khi anh ở đó thì tầm nhìn của bọn họ luôn luôn tốt.
Có một nam sinh láu cá còn ngâm nga một bài thơ chua chát: "Gió đìu hiu, sông Dịch lạnh lẽo. Tráng sĩ ra đi, không quay trở về. Lớp phó học tập, cậu đừng đi mà! Cậu đi rồi, ai giảng bài cho tớ! Ai dạy tớ viết code, ai cho tớ ngắm trai đẹp đây!"
Bên cạnh lập tức có người nói: "Đồ bóng, sớm đã biết mày thầm thương trộm nhớ Điền Tư!"
Cả bọn cùng cười ầm lên, Điền Tư cũng cười.
Lúc dọn bàn học, tay áo Điền Tư co lên, lộ ra miếng băng cá nhân.
Người bên cạnh lập tức nhìn thấy hình dáng miếng băng này vô cùng kì quái, như là anh bị ai cắn một phát vậy.
Nhưng tiếc là Điền Tư là dáng vẻ đường hoàng, vẻ mặt thản nhiên, khiến người ta không thể liên tưởng đến chuyện ám muội nhưng lại tò mò muốn hỏi anh bị sao.
Nguyễn Lệ hỏi.
Cô được công nhận là hoa khôi của trường, lại có quan hệ thân thiết với Điền Tư, tất nhiên cô cho rằng mình có đặc quyền được hỏi han anh.
"Tay cậu bị sao vậy? Nhìn nghiêm trọng ghê." Nguyễn Lệ ở bên cạnh khẽ hỏi, đôi mắt hạnh đào trông hiền lành và dịu dàng.
Điền Tư thản nhiên xua tay: "Chỉ là đi xe đạp bị trầy da một chút, không sao."
Nguyễn Lệ nửa tin nửa ngờ mà gật đầu, nhưng cô nhìn thế nào cũng thấy vết thương này không được bình thường lắm, nhưng Điền Tư lại tuyệt đối không phải là loại người thích làm bậy.
"Sau này cẩn thận chút nha." Nguyễn Lệ cười nói.
"Ừ."
Điền Tư giả vờ như rất bình thường.
Nhưng giờ phút này anh đang hồi tưởng lại cảm giác Hồ Già cắn anh hôm qua, vừa đau vừa kích thích.
May mà, Điền Tư nghĩ trong lòng, may mà đã nói làm bạn với Hồ Già rồi, không thì sau này không biết cô sẽ còn chơi dại đến mức nào.
Buổi chiều có bão.
Đã giữa tháng 9 rồi, đây có lẽ sẽ là cơn bão cuối cùng.
Tan học, Hồ Già lẻn ra ngoài ăn hoành thánh, đúng lúc bị cơn mưa lớn chặn phải ở lại trong tiệm nhỏ này.
Bên ngoài tiệm mưa rơi dày đặc, bầu trời xám xịt, đâu đâu cũng là nước tràn ngập, đường sá gồ ghề rất nhanh đã bị ngập nước một cách nghiêm trọng.
Hồ Già mang theo ô nên không thấy vội, cô vẫn thong thả mà húp canh.
Tiệm hoành thánh này mở ở ven Quyến Trung hơn chục năm rồi, nước dùng ngon một cách đặc biệt, thanh đạm mà ngon ngọt.
Tiệm nhỏ chỉ có vài cái bàn, khi người đến đông lên, ngồi chung bàn là chuyện khó tránh khỏi, ví dụ như đối diện Hồ Già lúc này, xui xẻo thế nào lại là Nguyễn Lệ và bạn của cô ta ngồi xuống.
Trước mặt bạn bè, Nguyễn Lệ vốn không nhắc đến quan hệ của mình với Hồ Già, chỉ cười híp mắt khoác tay bạn mình, giả vờ như không quen Hồ Già, lịch sự hỏi cô: "Bạn học, đối diện cậu có ai ngồi không?"
"Có chứ." Hồ Già nói, "Có Quan Vũ với Lưu Bị ngồi, không thấy à?"
Bạn của Nguyễn Lệ mặt đầy kinh ngạc, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Nguyễn Lệ.
Nguyễn Lệ cười cười, vừa định nói lý lẽ thì bị Hồ Già cắt ngang.
"Đùa các cậu thôi, ngồi đi." Hồ Già nhướn mày.
Ba người ngồi đối diện nhau mà ăn.
Bạn của Nguyễn Lệ cứ mơ hồ nhìn thoáng qua Hồ Già vài lần, cảm thấy cô rất quen mắt.
"A!" Mắt người bạn kia sáng lên, ghé vào tai Nguyễn Lệ nói: "Tớ nhớ ra rồi, cô ấy là người đó làm chuyện ấy ấy..."
Bởi vậy có thể thấy, đoạn video của Hồ Già đã lưu truyền rộng rãi trong trường như thế nào, gần nửa trường đều đã từng xem cô.
Nguyễn Lệ dùng ánh mắt ngăn người bạn lại, khẽ lắc đầu, vẻ mặt đó không phải là cảm thấy người bạn vô lễ, mà là bảo người bạn đừng trêu chọc Hồ Già, đó là một nhân vật nguy hiểm.
Người bạn kia cũng như ngầm hiểu, yên lặng trở lại.
Cô ta còn thuận tiện đẩy bát ra xa, cách Hồ Già xa một chút.
Nguyễn Lệ ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải của Hồ Già, vẻ mặt Nguyễn Lệ lạnh lùng.
Họ từng là bạn thân nhất, mẫu giáo đã quen biết nhau, khi học tiểu học mỗi cuối tuần đều quấn quýt bên nhau.
Sau này Hồ Già mới biết, mỗi lần Nguyễn Lệ rủ cô đi chơi đều là để tạo cơ hội cho mẹ cô ta và Hồ Hải Văn.
Bên ngoài mưa càng lúc càng to.
Hơi nước đầy ắp tràn vào trong tiệm, làm cho nơi đây trở nên ẩm ướt.
Chu Lai ngồi ở bàn sau lưng Hồ Già, cô và bạn đều không mang theo ô, nhưng lúc này nhất định phải về lớp.
Hai cô bé lo lắng, ngồi ở phía sau nói chuyện líu ríu, cậu một câu tớ một câu phân tích nên về như thế nào.
"Đợi thêm chút nữa đi, mưa to quá..."
"Nhưng cũng không thể để cô Vương đợi chúng ta chứ! Cậu biết tính cô ấy mà!"
"Thôi được rồi, để tớ đi hỏi mượn ô của người khác, không biết có ai tốt bụng mang ô dư không nhỉ...".
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Lời nói truyền sang.
Nguyễn Lệ và bạn cô mang theo hai cái ô, nhường một cái cho bọn người Chu Lai là vừa đủ.
Nhưng mưa to quá, họ cho mượn ô rồi thì hai người phải che chung ô về, chắc chắn quần áo sẽ ướt nhẹp một cách thảm hại.
Bạn của Nguyễn Lệ đẩy cái ô ra sau lưng giấu đi, cúi đầu tiếp tục ăn hoành thánh. Chu Lai và bạn cô chậm rãi đứng dậy, hơi bất lực mà nhìn quanh bốn phía.
"Cầm lấy mà dùng."
Hồ Già trực tiếp quay người đặt cái ô lên bàn họ.
"A..." Chu Lai nhìn thấy mặt Hồ Già, nhanh chóng nhớ ra cô chính là mỹ nữ mình nhìn thấy ngày hôm đó.
Hai cô gái ngẩn người một lúc rồi mới phản ứng lại, lòng tràn ngập hạnh phúc nói với Hồ Già: "Cảm ơn mỹ nữ, chị thật... đẹp!"
Chu Lai nghĩ thầm, đôi khi ngôn ngữ của con người cũng thật nghèo nàn, nhìn thấy mỹ nữ thì chỉ biết nói mỹ nữ, ngay cả tính từ cũng quên mất.
Thực ra cô nên nói cô ấy là núi tuyết, là hồ nước, là mặt trăng.
Hồ Già mỉm cười dịu dàng.
Tựa như rưới lên trên tảng băng một lớp si-rô phong.
Hai cô gái đâu từng thấy mỹ nhân có sự tương phản như vậy, hơi nóng trực tiếp bốc lên đỉnh đầu.
Chu Lai tỉnh táo lại trước, cô hỏi Hồ Già: "Chị cho chúng em mượn ô, vậy chị thì sao?"
Giọng điệu cô nhẹ nhàng: "Không sao, bạn chị sẽ đến đón chị."
Hồ Già ngồi đối diện Nguyễn Lệ bấm gọi điện thoại.
Điện thoại mới đổ hai tiếng chuông đã được nhấc máy, giọng Điền Tư vang lên.
"Hồ Già?"
"Đến đón tôi ở tiệm hoành thánh đối diện, nhanh lên."
Anh lập tức đồng ý, "Được, vậy cậu đừng chạy lung tung."
Hồ Già cúp điện thoại, Nguyễn Lệ không nhịn được mà liếc nhìn cô.
Hồ Già thản nhiên nhướn mày. Chắc chắn lại dụ dỗ được một tên liếm giày (*) ở đâu đó, Nguyễn Lệ nghĩ.
(*Cụm từ gốc là liếm cẩu, kiểu như chó liếm chân nhưng mình xin được phép dùng từ liếm giày với nghĩa tương tự trong tiếng Việt.)
Ba người một bàn, mỗi người đều ôm một tâm tư riêng.
Bạn của Nguyễn Lệ bĩu môi, cô ta không vừa mắt 'diễn xuất' của Hồ Già.
Mưa vẫn đang rơi, bọn người Nguyễn Lệ đợi cho mưa tạnh, người bạn không nhịn được mà tám chuyện: "Thế cậu với Điền Tư sao rồi?"
Nguyễn Lệ lộ vẻ mặt trong sạch: "Sao là sao? Bọn tớ chỉ là bạn bè bình thường thôi."
"Ồ..." Bạn nói, "Bạn bè bình thường còn tổ chức sinh nhật cho cậu cơ à."
"Sinh nhật tớ đâu chỉ mời mình cậu ấy."
"Chết cười, cậu cứ trộm vui đi, nữ sinh nửa trường ta đều thầm thương trộm nhớ Điền Tư, cũng đâu có thấy cậu ấy có gì với ai đâu."
Nguyễn Lệ không nói nữa mà chỉ mỉm cười. Cô biết làm thế nào để tạo tin đồn, khiến cho mọi người đều cảm thấy ám muội.
"Mẹ, vừa nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo đến..." Người bạn kinh ngạc nhìn ra cửa.
Điền Tư vừa che ô, vội vàng đi đến trước cửa.
Vì vội vàng nên quần áo anh bị nước mưa làm ướt một nửa.
Nhưng lại đúng là có người như anh, trên người dù có lôi thôi thế nào thì trông vẫn trong trẻo như ánh trăng.
Hồ Già chậm rãi đứng dậy, dưới những ánh mắt với đủ loại màu sắc chăm chú nhìn về hướng mình, cô bước về phía Điền Tư, trên mặt anh còn mang theo chút hơi mưa, anh không nhìn ai, chỉ nhìn Hồ Già.
Họ đã quấn quýt trên giường quá nhiều lần, cho dù đã làm bạn bè nhưng vẫn mang theo cảm giác thân mật đặc biệt, khó nói rõ, nhưng có thể thấy được.
"Không phải bảo cậu đến nhanh rồi sao."
Cô nhận lấy cái ô từ tay Điền Tư, nhíu mày chê bai, khó dỗ dành như một con mèo.
Cũng không biết từ lúc nào Điền Tư cũng bắt đầu chiều theo cô, anh cười nói: "Được rồi, là lỗi của tôi, cậu đừng giận."
Nhìn bóng lưng hai người, bạn của Nguyễn Lệ thốt ra một tiếng cảm thán thật dài: "Tớ không bị ảo giác đấy chứ."
Nguyễn Lệ không nói gì, lườm cô bạn một cái, người bạn hiểu ý ngậm miệng lại.
Hôm đó, Nguyễn Lệ trằn trọc cả đêm, cứ thế không ngủ được.
_____Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko