Bơi Đêm

Ngày thứ ba, quả nhiên Hồ Già đến kỳ kinh nguyệt.

Cô cuộn mình trên giường cả buổi sáng, cô quá đau, lòng bàn tay lạnh toát ra mồ hôi, cô có thể tưởng tượng được niêm mạc tử cung của mình bong ra từng chút một như thế nào, hòa cùng máu loãng tanh ngọt chảy xuống. Điền Tư mua thuốc giảm đau về, đợi đến khi Hồ Già uống rồi mới thấy đỡ hơn. Bữa trưa cô giải quyết trên giường, Điền Tư gói cho cô xôi, bên trong có thêm thịt băm, dầu quẩy giòn, hành lá, tất cả đều là thứ Hồ Già thích.

Hồ Già gắp phần đồ ăn nhỏ trên xôi, không nhịn được mà liếc anh một cái, "Trí nhớ anh cũng khá tốt đấy."

Điền Tư cười rồi nói: "Tất nhiên." Với chuyện của cô, anh đều ghi chú lại trong lòng từng chút một.

Ăn xong Hồ Già lại nằm một lúc, Điền Tư luôn ở bên cạnh chăm sóc.

"Khát không? Có muốn anh rót thêm nước nóng không?" Anh vừa nói vừa giúp cô kéo chăn.

"Không khát, anh vừa rồi không phải đã hỏi rồi sao, nếu muốn uống nước em sẽ nói với anh mà." Hồ Già liếc anh một cái.

Điền Tư gật đầu rồi lại hỏi cô, "Vậy còn đau không? Có muốn anh xoa bụng cho em..." Hồ Già véo anh một cái thì anh mới chịu yên lặng, ánh mắt vẫn ấm áp, sáng ngời nhìn cô, Hồ Già không có việc gì làm nên chơi đùa với bàn tay của Điền Tư, nghĩ anh hẳn cũng cảm thấy buồn chán, hiếm khi dịu dàng nói với anh: "Em đâu có bệnh, anh không cần phải trông chừng em, muốn ra ngoài chơi thì cứ đi chơi đi, ở chỗ em chỉ lãng phí thời gian."


Điền Tư sửa lại: "Ở bên em sao gọi là lãng phí thời gian được."

Hồ Già: "... Anh đừng yêu em quá, em áp lực."

Nhiệt độ cao còn kéo dài liên tục vài ngày.

Bên ngoài đường nhựa bị nắng chiếu đến mơ hồ mang theo cảm giác lấp lánh.

Hồ Già hiếm khi an tâm, ngoan ngoãn ngồi viết bài tập trong phòng đọc sách, Điền Tư mang theo laptop ngồi gõ code bên cạnh. Hồ Già liếc qua màn hình, cô không hứng thú với mấy dòng code khó hiểu này nhưng thích xem trò chơi trên màn hình nhỏ anh để bên cạnh, dường như là một con robot nhỏ đang thám hiểm trong bụi cỏ cao sâu thẳm, hình ảnh rất tối, chỉ có đom đóm phát sáng.

Hồ Già lẩm bẩm, "Anh cũng khá chuyên tâm đấy."

Điền Tư không hiểu lời Hồ Già, nghiêng đầu nhìn tờ bài tập của cô: "Bài tập viết xong rồi à?"

Hồ Già mím môi, liếc Điền Tư một cái, cô quay lại với công thức vật lý, lặng lẽ dùng tay trái phải phán đoán hướng dòng điện lực Lorenxơ, lực Ampe, trông như đang học Naruto kết ấn, rất buồn cười, "Không được cười em đấy." Hồ Già đe dọa Điền Tư.

"Anh không cười." Điền Tư nói. "Môi anh đang run, em thấy hết rồi." Cô trừng anh một cái.

Điền Tư cuối cùng cũng bật cười.

Viết xong bài tập, Điền Tư giúp cô chấm điểm. Hồ Già nằm úp sấp trên bàn nhìn anh, Điền Tư nhẹ nhàng đặt bút xuống rồi nhìn cô một cái.

Hai người ở bên nhau lâu, trong ánh mắt giấu điều gì đối phương đều có thể nhìn ra. Hồ Già cười một tiếng rồi ngồi lên đùi anh, anh ôm cô, Điền Tư cảm thấy thế giới đang từ từ trở nên thật nhẹ nhàng, ai bảo con người không nhận thức được niềm hạnh phúc có được ở hiện tại?

Từ khoảnh khắc bước ra từ ga Thương Nam, anh đã biết mình đã đi đến dải cát vàng ngọt ngào trong đời.

Điền Tư khẽ ngâm nga.


Hồ Già hỏi anh, "Bây giờ hát không thấy ngại nữa à?"

"Có một chút." Điền Tư từ từ dùng bút chì khoanh tròn đáp án sai của Hồ Già, "Nhưng trước mặt em, những điều này đều không sao cả."

Tối họ không có việc gì làm, chỉ đơn giản tám giờ đã lên giường ngủ.

Hồ Già ban ngày ngủ nhiều, bốn giờ sáng đã tỉnh, trong đầu suy nghĩ ban ngày nên đi chơi gì.

Lúc lấy đồ ngủ trước khi tắm, cô thấy áo khoác gió Điền Tư mang đến được gấp nằm cô đơn ở một bên, cô chợt nghĩ đến mình vẫn chưa dẫn anh đi leo núi. Đã về đây nhiều ngày, Điền Tư cứ ru rú ở nhà với cô, đáng lẽ cô nên dẫn anh đi chơi mới phải.

Điền Tư uống Stilnox, giấc ngủ không sâu, tiếng thở cũng nhẹ.

Hồ Già trên giường lật người là Điền Tư liền tỉnh, anh theo thói quen ôm lấy cô, cọ cọ má cô.

Hồ Già gọi anh, "Điền Tư?"

Anh nghe có vẻ vẫn rất mơ màng, "Ừ?"

Hồ Già nói, "Sáng em dẫn anh đi leo núi được không?"


"Ừ." Điền Tư cười, "Trưa đi cũng được mà, em không phải vẫn hay ngủ nướng sao."

"Vậy buổi sáng luôn đi." Hồ Già cảm thấy cô hưng phấn đến mức ngủ không được. Điền Tư liền đáp ừ một tiếng, anh ôm cô, nhưng đầu óc lại dần tỉnh táo.

Hai người đều không ngủ được, Điền Tư ôm Hồ Già, nhẹ nhàng nghiêng đầu, Hồ Già trực tiếp ngồi dậy bật đèn lên, "Hay là bây giờ đi luôn, vừa hay có thể dẫn anh xem mặt trời mọc trên núi."

Điền Tư phản ứng lại, "Vậy chúng ta thay quần áo đi."

Hồ Già muốn ra ngoài leo núi lúc bốn giờ, nghe thật sự là điều hiếm có.

Cô còn gặp được người sẵn lòng muốn đi leo núi cùng lại càng là điều hiếm có.

_____

Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận