Mẹ con suýt đánh nhau một trận, Hồ Già bị trật cổ tay, tay cứ buông xuống là đau.
Trời đã sáng rồi, Lý Huệ Quân vẫn nằm úp trên sofa khóc, mái tóc cũng xõa ra, ướt đẫm dính vào mặt.
Mặt Hồ Già bị bà cào rách, miệng vết thương rát buốt, cô đá chiếc sofa một cái: "Đừng khóc nữa, ồn chết đi được!"
Lý Huệ Quân ngẩng đầu, tiếng khóc gào the thé: "Có đứa con nào đối xử với mẹ đẻ như vậy không? Mày giết tao luôn đi! Này? Mày chê tao mất mặt thì giết tao luôn đi! Sau này tao còn mặt mũi nào ra ngoài gặp người ta nữa..." Chưa dứt lời, bụng Lý Huệ Quân liền kêu ọt ọt, bà ngừng lại, rồi lại tiếp tục khóc.
Hồ Già thực sự cảm thấy dở khóc dở cười, bên ngoài trời đã sáng, cô đi vòng qua bếp rồi nấu hai nắm mì.
Lý Huệ Quân vẫn đang khóc ở phía sau, Hồ Già thấy bực mình, rầm một tiếng kéo cửa di động đóng lại.
Bọt vừa nổi lên, Hồ Già vặn nhỏ lửa lại.
Nhưng những nỗi lo lắng trong lòng cô vẫn nổi bọt trắng, Lý Huệ Quân đánh bạc, lại còn thắng tiền, điều này không ổn chút nào.
Hồ Già suy đi nghĩ lại, cô cho rằng Lý Huệ Quân chắc là mới đổi chỗ chơi, vẫn đang trong giai đoạn bảo vệ người chơi mới nên mới kiếm được ít tiền. Nếu chơi thêm vài lần nữa, bà ấy sẽ bị người ta ăn sạch đến mức không còn cả xương vụn. Về phần người tổ chức, Hồ Già chỉ nghĩ đến Mạch Á Văn. Cô không tin chuyện Lý Huệ Quân đánh bạc không có liên quan gì đến ông ta.
Con bạc phải bị quản đến chết, Hồ Già bưng mì ra, trong lòng đã nghĩ xong cách xử lí Lý Huệ Quân rồi.
"Ăn mì đi."
Hồ Già lạnh nhạt nói một câu như vậy rồi tự mình cúi đầu hút mì.
Lý Huệ Quân đánh giá cô một lúc, đoán rằng cô chắc đã hết giận mới lề mề đứng dậy ngồi phía đối diện.
"Ăn xong mì thì đi ngủ đi." Hồ Già nói, "Sức khỏe mẹ không tốt, đừng trách con không nhắc nhở nhé, khóc nữa coi chừng sẽ khóc đứt hơi luôn đấy."
Lý Huệ Quân mắng: "Thần kinh! Có ai nguyền rủa người khác như vậy không? Mày có còn là con gái tao nữa không?"
Hồ Già nhanh chóng quét sạch đống mì trong bát, không thèm để ý đến bà nữa.
"Đưa điện thoại cho con."
Hồ Già giơ tay về phía Lý Huệ Quân. Bà vẫn không nhúc nhích.
"Mau đưa đây! Mẹ bắt con phải đếm ngược à...!" Hồ Già nổi giận đập bàn.
Lý Huệ Quân không cứng đầu bằng Hồ Già, cũng không đánh lại được Hồ Già, đành phải đưa điện thoại cho cô.
Hồ Già cầm điện thoại, trực tiếp gọi tới số Mạch Á Văn, Lý Huệ Quân nhìn thấy cô gọi điện đã đoán ra chút gì đó, bà hít một hơi lạnh, lao tới giật điện thoại, Hồ Già chỉ vài cái đã khống chế được Lý Huệ Quân. Mạch Á Văn ở đầu dây bên kia nhận điện thoại, vừa mở miệng, rõ ràng là vẫn chưa ngủ dậy, đã mệt mỏi nói: "A lô?"
"Mạch Á Văn, ông nghe cho kỹ, tôi chỉ nói một lần..."
Lý Huệ Quân vừa định nói, Hồ Già đã bịt miệng bà lại.
"Sau này ông ít đến tìm mẹ tôi thôi, mẹ tôi ngu ngốc, nhưng tôi thì không đâu, chuyện bà ấy ra ngoài đánh bạc có liên quan đến ông đúng không?"
"Chuyện gì cơ? Này, cô bé nghe chú nói, chúng ta có phải có hiểu lầm gì không..." Giọng Quảng Phổ của Mạch Á Văn mềm như bông.
Hồ Già trực tiếp chửi: "Đ** mẹ, ông đừng có giả ngu ở đây, ông không phải thứ sạch sẽ gì, tuổi đã già đầu rồi mà còn chơi mấy trò tình cảm trong sáng, ông là hạng người gì? Tôi không quan tâm ông muốn gì, không quan tâm cái nhẫn trên tay ông là thật hay giả, ông đừng có dính líu đến Lý Huệ Quân, nếu không tôi gặp ông một lần là tố cáo ông một lần, Vương A Vân ông biết đấy, ông quay lại nói với mụ ta, để tôi thấy mụ ta chạy đến rủ Lý Huệ Quân đánh bài một nữa, tôi sẽ lột sạch lớp da bò già của mụ ta đấy!"
Mạch Á Văn ở đầu dây bên kia nghe đến trợn mắt há mồm.
Rồi Hồ Già cúp điện thoại.
Lý Huệ Quân lại bắt đầu khóc lóc om sòm.
"Tao muốn chết luôn đi, mày phát điên gì với Mạch Á Văn vậy, anh ấy không biết gì hết, là tao tự đi..."
"Ồ." Hồ Già bật cười, "Vậy là mẹ thừa nhận mình ra ngoài đánh bạc đúng không." Lý Huệ Quân sững người rồi lại tiếp tục đánh mắng cô.
"Sau này tao còn mặt mũi nào đến gặp anh ấy! Mặt mũi cũng bị mày vứt hết đi rồi, mày giết tao luôn đi cho xong, giết mẹ mày luôn đi! Lý Huệ Quân thở không ra hơi, "Khó khăn lắm mới tìm được một người cũng bị mày phá tan, tao sống còn ý nghĩa gì nữa, tao đánh bạc cũng vì mày mà thôi, muốn mở cửa hàng cho mày đi học, cậu ăn của tao dùng của tao, giờ còn muốn quản cả tao nữa, tao sống còn ý nghĩa gì! Bị mày làm ầm ĩ đến thế này, Mạch Á Văn cũng sẽ không thèm để ý tao nữa!"
Hồ Già nhìn bà cười, "Sao lại không, Mạch Á Văn không phải là tình yêu đích thực của mẹ sao?"
Lý Huệ Quân sững sờ, Hồ Già lại vỗ vai bà, "Nếu ong ta thực sự là người tốt, chắc chắn sẽ đến động viên mẹ vượt qua khó khăn mà."
Lý Huệ Quân náo loạn cả một ngày.
Hồ Già không để ý đến bà, cô liên hệ thợ thay ổ khóa cửa nhà, bên ngoài còn xích thêm dây chống trộm.
Cô thu điện thoại của Lý Huệ Quân rồi lại cắt dây điện thoại bàn trong nhà, chuẩn bị đầy đủ thức ăn cho bà, dự định nhốt bà vài ngày rồi đợi cơn nghiện cờ bạc của bà qua đi. Lý Huệ Quân khóc lóc rồi nằm ngã trên giường, bà biết lần này Hồ Già làm thật, trên mặt bà tràn ngập tuyệt vọng hòa lẫn với nước mắt lăn đầy mặt.
Cơn mưa thu mang theo thời tiết ẩm ướt, vết thương trên chân Điền Trọng Lân lại âm ỉ đau nhức.
Điền Dục Mẫn gọi điện nói không đến ăn cơm được, Điền Trọng Lân liền không vui lắm, hỏi luôn cô trong điện thoại là vì sao.
Điền Tư xem tivi, mơ hồ nghe được cuộc nói chuyện của hai người, Điền Trọng Lân nói vài câu rồi lại bắt đầu dạy dỗ Điền Dục Mẫn, bên ngoài trời mưa to hơn, Điền Tư kéo cửa sổ lại, khi quay đầu vừa hay nghe thấy ông nói một câu dài.
"Nói cho cùng, các con vẫn chưa làm tốt công tác an toàn trường học, việc bảo vệ giáo dục bây giờ các con có tiếp tục thúc đẩy không? Các con có chú trọng bồi dưỡng ý thức an toàn của học sinh hay không? Làm việc là phải cụ thể hóa, phải khái quát hóa, trường học là nơi thân cận với học sinh nhất, thầy cô và học sinh là thân thiết nhất... Được rồi, bố không nói nữa, mấy thứ này nói cũng vô ích, con không tự nghĩ ra, bố cũng không giúp được con!"
Điền Trọng Lân cúp điện thoại rồi bảo dì Tiểu Cầm dọn cơm lên.
"Cô cháu không đến nữa." Điền Trọng Lân nói.
Điền Tư gật đầu rồi lại nói: "Dạo này cô bận lắm."
Điền Trọng Lân không tiếp lời, chỉ múc cho anh một bát canh, "Sáng nay cháu chơi game gì vậy? Vừa thấy ông đến, cháu liền đóng máy tính luôn."
Điền Tư không muốn nói với ông chuyện mình làm game, chỉ cười rồi nói: "Minigame thôi ạ, cháu chơi cho vui, thấy trẻ con quá nên tắt."
"Cuối tuần cháu muốn thư giãn, chơi game cũng là chuyện bình thường, ông không phản đối." Điền Trọng Lân chuyển giọng, "Nhưng không được đắm chìm, bây giờ cháu là học sinh, nhiệm vụ hàng đầu của học sinh là phải học hành cho tốt, những thứ ông bảo cháu đọc trước, cháu có đọc qua chưa? Trước đây ông có nói chuyện với thầy Đường, đối phương đã đồng ý cho cháu vào nhóm đề tài của ông ấy..."
Điền Tư đặt bát đũa xuống, lắng nghe Điền Trọng Lân nói.
Thịnh Gia Vọng không ăn trưa ở nhà.
Cha cậu cuối tuần đều ở nhà dạy học sinh, Thịnh Gia Vọng lấy cớ đến thư viện học rồi chạy đến bệnh viện khám bệnh.
Ở khoa khám bệnh tâm thần, Thịnh Gia Vọng ngồi trên ghế nối inox lạnh lẽo chờ được gọi số. Cậu vốn tưởng sẽ gặp một đám người không bình thường, dựa theo cách khắc họa bệnh nhân tâm thần trong phim ảnh, Thịnh Gia Vọng nghĩ họ sẽ ăn mặc lôi thôi, mang theo ánh mắt cố chấp. Nhưng ở đây không có người nào như vậy.
Tất cả mọi người đều cúi mày chờ đợi, cũng có người sốt ruột, đi đi lại lại trước màn hình điện tử.
Mỗi người đều khoác trên mình bộ quần áo trông thật bình thường. Thịnh Gia Vọng ngẩng đầu nhìn màn hình điện tử, ánh sáng xanh lè nhè chiếu lên mặt cậu.
Trang web cập nhật.
Thịnh Gia Vọng nhìn thấy tên Điền Dục Mẫn.
Chắc chỉ là trùng hợp thôi, Thịnh Gia Vọng nghĩ thầm. Giọng nữ máy móc gọi đến tên Điền Dục Mẫn.
Ở hành lang đối diện, Điền Dục Mẫn đeo khẩu trang và mũ đứng dậy, bước vào cánh cửa hẹp chật chội. Thịnh Gia Vọng há hốc mồm kinh ngạc.
_____
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko