Bơi Đêm

Sòng bạc được cải tạo từ kho hàng, nằm kẹp ở vị trí ngã ba đường vô cùng thuận tiện, dễ dàng canh gác.

Hồ Già nghĩ đến lời mà Lý Huệ Quân nói ban ngày, bà bảo không đến sòng này nữa là được, xem ra đây không phải là sòng cố định mà là cái gọi là sòng du kích, còn chưa dùng tiền mua quan hệ, nếu sợ bị đánh sập thì vài ngày nữa lại đổi chỗ. Hồ Già thấy cửa có người canh gác, thắt lưng còn đeo một chiếc bộ đàm, cô không dám lại gần.

Cô quay lưng, từ từ bước ra khỏi con hẻm, đi vòng qua một tòa nhà ít tầng bên cạnh.

Ở tòa nhà ít tầng có một người đàn ông khác dựa vào tường, miệng thì nhai trầu cau.

Thắt lưng anh ta cũng đeo một bộ đàm, Hồ Già bước qua, người đàn ông liếc nhìn cô rồi nhổ bã trầu.

Hồ Già cố nén nhịp tim mình lại, vẻ mặt bình thản bước về phía trước, phía trước là một khu chung cư cũ, Hồ Già men theo cầu thang xi măng bên ngoài mà đi đến ban công ngoài tầng ba, bức tường rào làm bằng xi măng được xây cao, trên đầu tường còn để mấy chậu hoa lan, người canh gác không nhìn thấy cô, Hồ Già nhờ sự che chắn của cây cỏ mà có thể nhìn thấy kho hàng.

Kho hàng không lớn, chỉ có hai cánh cửa sổ, chúng đều được lắp song sắt, rèm cửa thì được kéo kín mít.

Hồ Già không nhìn thấy bên trong, cũng không nghe thấy tiếng động gì, lòng bàn tay cô lạnh toát mồ hôi, cô chưa bao giờ thấy mình bất lực đến thế.

Mây đen quá dày, trăng lưỡi liềm đã bị chúng nuốt chửng, ngày mai có lẽ sẽ mưa, Hồ Già ngửi thấy mùi ẩm ướt chua chua trong không khí, cô ngồi trên nền xi măng lạnh lẽo, tay bị miếng sỏi đá thô ráp cộm vào, cô dùng lực ấn chúng xuống.

Rốt cuộc cô phải làm gì bây giờ?

Hơi thở Lý Huệ Quân trở nên gấp gáp.

Sòng bạc kín mít, bầu không khí ngột ngạt, không gian hai mươi mét vuông mà chen chúc ba, bốn chục người.

Họ chơi baccarat, trong căn phòng xi măng thô sơ bày hai bàn baccarat hình quạt, dài năm mét, rộng hai mét, mặt bàn da hươu xanh lục đẹp đẽ khiến Lý Huệ Quân nghĩ đến mặt tờ tiền. Màn hình lớn phía sau nhà cái ghi chép tình hình chia bài theo thời gian thực, dùng ba màu cơ bản: đỏ, xanh, lam sáng chói kích thích dopamine của con bạc.

Trên mặt bàn là mười sáu ô đặt cược.

Chúng được phân ra làm ba loại lớn "Banker", "Player", "Tie", mỗi điểm đặt cược đều có khách đặt cược lớn ngồi, những con bạc lẻ khác chỉ có thể chen chúc ở bên cạnh.

Năm ván vừa rồi đều là nhà cái thắng. Tất cả mọi người đều ngâm mình trong cảm xúc phấn khích như bọt bia. Lý Huệ Quân cũng nóng nảy, bà cởi hai nút cổ áo, trong sự căng thẳng, tàn thuốc rơi lên tay bà, Lý Huệ Quân cũng không thấy đau. Bà đứng bên cạnh khách đặt cược lớn, siết chặt phỉnh màu hồng trong tay, đây là tiền bà vừa thắng được.

Năm phỉnh giống như đồng xu trò chơi màu hồng, đây chính là năm vạn tệ.

Tiền giấy dày giờ đây lại thành miếng phỉnh nhẹ tênh.

"Banker 9 điểm, Banker thắng!"

Ván thứ sáu lại là nhà cái thắng, sòng bạc như muốn bốc lửa.

"Đệt!" Khách đặt cược lớn ôm phỉnh, há miệng gào lên mà cười, hàm răng vàng ố như một con thú hoang.

Lý Huệ Quân lại đoán đúng, bà lật lật đống phỉnh trong tay, Lý Huệ Quân lau mồ hôi tay lên áo sơ mi lụa của mình.

Nhà cái lại bấm chuông, ván tiếp theo sắp bắt đầu, tiếng chuông chói tai truyền vào tai con bạc chính là tiếng tờ tiền soàn soạt, tất cả mọi người lại chìm vào đợt cá cược tiếp theo, bầu không khí áp lực nặng nề, họ trợn to mắt, bất an nhưng lại hưng phấn, như đàn cá dưới dòng nước đục, chỉ đợi người ta câu lên.

Liên tục thắng là điềm tốt, nhiều người lại bắt đầu đặt cược lớn hơn.

Tim Lý Huệ Quân bắt đầu đập mất kiểm soát, bà có dự cảm ván này Player lại thắng. Bà đẩy một nửa phỉnh sang phía Player.

Trên bàn là đống phỉnh được xếp chồng chất như từng lớp trứng cá nhớp nháp. Lý Huệ Quân thử đếm, đống phỉnh trên bàn cộng lại đã có thể lên đến tám chín chục vạn tệ. Tay nhà cái chia bài thật nhanh, mỗi ván chỉ hai mươi giây, nhanh như chơi đùa vậy, bảy bích, tám tép, chín rô, từng lá bài được lật ra, bầu không khí xung quanh như sắp bị nhiệt độ cơ thể của những người này đun sôi, đây chính là mắt bão.

"Player 8 điểm, Player thắng." Phía nhà cái nói với giọng điệu bình thản.

Quả nhiên Lý Huệ Quân đã thắng cược, đồng tử bà giãn to.

Đèn sợi đốt như muốn nổ tung.

Trong vòng hai mươi giây, khách đặt cược lớn đặt vào Banker đã thua mất năm mươi vạn.

"Đệt, mẹ nó..." Người đàn ông đột ngột đứng dậy đập nát phỉnh, đá vào mặt bàn, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Mấy người đàn ông vốn đứng ở một góc tường giờ ùa đến, mạnh tay ấn người đàn ông kia xuống, đám đông xung quanh tản ra như thủy triều, mũi và miệng anh ta đều bị đập lên mặt bàn da xanh lục, phỉnh cắm thẳng vào nhãn cầu, mô mềm trên mặt người châu Á không chịu nổi áp lực mà lập tức biến dạng, máu mũi tuôn ra ồ ạt, người đàn ông thô kệch kẹp lấy cánh tay anh ta rồi xách lên, người đàn ông bị nhấc bổng rồi bị lôi ra ngoài.

Nhà cái lại bấm chuông, ván tiếp theo lại bắt đầu, không ai lau đống máu mũi trên bàn.

Vị trí khách đặt cược lớn có người mới ngồi vào. Đống phỉnh đè lên trên vết máu.

Lý Huệ Quân đột nhiên muốn nôn, bà cúi người, miệng nôn khan.

Sòng quá ngột ngạt. Lý Huệ Quân cảm thấy thiếu oxi.

Bà chạy ra ngoài hít thở, ngồi xổm bên cột điện bên đường thở hổn hển, nhổ đống nước chua trong miệng.

"A!" Lý Huệ Quân bị ai đó kéo ra sau, bà la lên, Hồ Già bịt miệng bà, "Về với con!"

Lý Huệ Quân còn chưa kịp phản ứng, Hồ Già đã lôi bà sang một bên, gót giày Lý Huệ Quân cọ xát trên mặt đất thành tiếng lạt sạt.

"Mẹ muốn chết à! Chạy lung tung đến chỗ này, mẹ còn muốn sống không!" Lý Huệ Quân trừng mắt nhìn Hồ Già, bà sợ cô làm người canh gác chú ý, chỉ có thể ép giọng khàn đục từ cổ họng. Hồ Già mím môi, siết chặt tay mẹ mình gần như muốn siết đoạn cơ bắp kia của Lý Huệ Quân đến mất máu.

"Mau về với con!" Hồ Già quát bà, ánh mắt cô lạnh lẽo.

Lý Huệ Quân trừng mắt nhìn con gái, quyết chống cự cô đến cùng.

"Tao không về!" Môi bà run rẩy, nhưng không phải sợ hãi mà là phấn khích.

"Tiền mẹ thua trước đây đã thắng lại hết rồi... Con không phải muốn đổi điện thoại mới à, mẹ đã kiếm được hai mươi tám vạn rồi, con đợi mẹ vào là ngay lập tức liền nhân đôi! Hôm nay mẹ gặp vận may, đợi mẹ ra, cái gì cũng mua cho con được, mẹ hứa với con, để mẹ làm nốt ván này là sẽ thật sự không làm nữa!"

Lý Huệ Quân run lẩy bẩy nhưng adrenaline trong người vẫn không chịu hạ xuống, mắt bà sáng rực.

Hồ Già nghiến răng, khóe mắt đỏ bừng, "Con không cần điện thoại, con không cần tiền! Con chỉ cần mẹ về nhà! Mẹ mau đi với con..."

Lý Huệ Quân ôm chặt cột đèn, Hồ Già kéo không nổi bà, chỉ có thể gỡ tay Lý Huệ Quân, tay gỡ cũng không được, Hồ Già lại dùng răng cắn.

Đến khi cắn đến chảy máu, Lý Huệ Quân vẫn không chịu buông tay, môi cô cũng run rẩy.

Lý Huệ Quân khàn giọng van xin Hồ Già: "Giai Giai, lần này mẹ thật sự thắng rồi, mẹ chưa bao giờ thắng nhiều đến vậy, con cứ chê mẹ không có việc làm, không kiếm được tiền, hôm nay mẹ có thể kiếm lại được hết, con cứ tin mẹ một lần được không! Con mau về nhà, đợi trời sáng rồi mẹ sẽ về, sau này con muốn học đại học ở đâu, mẹ cũng sẽ cho con đi..."

Hồ Già gần như không còn sức lực gì nữa, cô không cần gì cả.

Cô chỉ muốn Lý Huệ Quân bình an.

Người canh gác nghe thấy tiếng động liền đi về phía này, cái bóng cao lớn hắt qua.

Hồ Già khẽ đe doạ Lý Huệ Quân: "Mẹ cứ đánh bạc tiếp là thua! Con chỉ hỏi mẹ đi hay là không thôi!"

Lý Huệ Quân ôm cột đèn, ánh mắt cương quyết, adrenaline khiến bà còn điên cuồng hơn cả Hồ Già, "Mẹ không đi!"

Hồ Già dùng sức cắn mạnh vào bàn tay Lý Huệ Quân, Lý Huệ Quân nghiến răng, nước mắt chảy ra từ khóe mắt, người canh gác sắp đi đến rồi, bà có thể nhìn thấy anh ta. Lý Huệ Quân cuối cùng dùng hết sức đẩy Hồ Già vào góc, Hồ Già bị đâm mạnh vào cột xi măng, sống lưng cô đau nhói như bị ai ấn huyệt mà không thể động đậy được.

Người canh gác nhìn hai mẹ con họ, Lý Huệ Quân chỉnh lại quần áo rồi đi vào sòng bạc.

Về đi, Lý Huệ Quân làm khẩu hình miệng với Hồ Già.

Người canh gác quay lại.

Cửa sắt đóng lại, Hồ Già gục xuống rồi nằm trên mặt đất, cô thực sự không còn sức lực nữa rồi.

Tòa nhà cắt ngang bầu trời, cô nhìn được bầu trời chật hẹp như hình thập giá, đêm đen đặc quánh như được Chúa đích thân múc ra để hành hạ cô. Gió thổi làm cỏ lay động, lá cỏ mảnh dẻ như lưỡi liềm phát sáng. Cô hết cách rồi, Hồ Già lấy điện thoại ra, màn hình điện thoại đã vỡ nát, tay cô bị cứa đứt, Hồ Già bấm lên màn hình cảm ứng đã nứt thành mạng nhện gọi báo cảnh sát.

Sau khi reo ba hồi, bên kia lập tức bắt máy.

"Xin chào, đây là 110, xin mời nói." Lòng cô dần bình tĩnh trở lại.

Khuôn mặt Hồ Già được ánh sáng điện tử chiếu rọi, cô chưa bao giờ thất vọng đến thế, cũng chưa bao giờ can đảm đến thế.

Cô nhìn về phía xa, nói từng chữ một, "Tôi tố cáo có người tụ tập đánh bạc, địa điểm là kho sau cửa hông của quán trà Mai Gia Ổ Long Tỉnh."

_____

Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui