Bơi Đêm

Trên tàu cao tốc đi Thượng Hải, Hồ Già nói với Chu Lai rằng cô đã trúng tuyển.

"Chị phát tài rồi aaaaaaa..." Tiếng thét của Chu Lai từ ống nghe phóng ra, ngọt ngào đến mức đốt cháy cả màng nhĩ của Hồ Già.

Hồ Già không thể không cầm điện thoại đặt xa ra, đợi Chu Lai hét đủ mới áp điện thoại lại, vừa cười vừa nói: "Đừng hét đừng hét, em chẳng phải vẫn đang ở trường sao? Hét nữa là hiệu trưởng ngửi thấy mùi rồi đến ngay đấy."

Chu Lai rúc vào một góc xó xỉnh, xê dịch một chút: "Không sao, em đang trốn sau tường này, trời ơi, thực sự không dễ dàng chút nào!"

Hồ Già ừ một tiếng, Chu Lai lại hạ giọng, ra vẻ thần bí nói: "Chị có biết hàm lượng vàng (*) của chị cao cỡ nào không, hôm qua em lên trang chủ chính thức xem, lần này có hơn ba nghìn người thử vai, trời đất ơi, chị được chọn ra từ hơn ba nghìn người, đây là khái niệm gì vậy?"

(*Hàm lượng vàng ở đây ý chỉ giá trị và tiềm năng)

Hồ Già tiếp lời: "Chính là lăn ra từ biển người mà thôi."

Chu Lai nói Hồ Già chẳng nghiêm túc gì cả, Hồ Già lại nói: "Họ cũng không chỉ chọn mình chị, là chọn ra ba người, quay riêng từng người một từ đầu đến cuối, cuối cùng lại ghép lại với nhau."

Chu Lai kéo dài giọng ồ một tiếng, cảm thán nói: "Nghe có vẻ như là một công trình lớn nhỉ."

Hồ Già tiếp lời: "Đúng vậy, còn phải tập luyện mấy ngày."

Chu Lai lo lắng hỏi, "Vậy chị đi học thế nào?"




Sắp đến Thượng Hải rồi.

Qua cửa sổ tàu, Hồ Già nhìn thấy thành phố như rừng rậm của sắt thép tỏa sáng lấp lánh này, những tòa nhà quá sáng lóa, như thể được thắp điện vậy.

"Chị quyết định học diễn xuất rồi, chị sẽ đi Thượng Hải tập huấn, phải đợi đến năm sau mới trở về," cửa sổ thủy tinh của các tòa nhà chọc trời phản chiếu tia sáng chói lọi như đèn sân khấu chiếu lên mặt Hồ Già, cô mang theo cảm xúc, nhẹ nhàng nói: "Em sẽ ủng hộ chị chứ? Nói câu này có hơi kỳ, nhưng em là người đầu tiên nói chị thích hợp để đi học diễn xuất, chị nghĩ..."

Chưa đợi Hồ Già nói xong, Chu Lai đã hô lớn: "Ủng hộ ủng hộ ủng hộ, em ủng hộ một trăm phần trăm!"

Giọng nói của cô quá vang dội, Hồ Già nghe xong, không hiểu sao liền nghĩ đến màu vàng sáng chói của bút sáp, tình bạn là ánh mặt trời.

Hồ Già cười rồi cúp điện thoại, đối diện với ánh mắt của Điền Tư.

Cô kéo kéo dây rút trên chiếc áo hoodie của anh, "Anh là cún con à? Sao cứ nhìn em mãi vậy."

"Em nói như vậy thì là vậy," Điền Tư cười nói, "Anh cũng ủng hộ em, ủng hộ một trăm phần trăm."

Thời gian Hồ Già hẹn với Vicky là buổi chiều.

Cô và Điền Tư đến Thượng Hải, còn ba bốn tiếng rảnh rỗi hai người chạy đi xem cơ sở luyện thi.


Hồ Già chọn tổng cộng hai cơ sở, một ở Từ Khê, một ở Bảo Sơn, họ xuống ga Hồng Kiều đến Bảo Sơn trước.

Cơ sở này mở hơi xa, studio nằm trong khu công viên khởi nghiệp mới xây, môi trường xung quanh được tính là tốt, đều là những tòa nhà bằng kính sáng sủa, chỉ là trang thiết bị đi kèm vẫn chưa đầy đủ, chỉ có một cửa hàng tiện lợi, bên cạnh cửa hàng là cây long não mới trồng, dáng cây xiên vẹo, trên đầu cây còn quấn một cái bọc cây màu xanh đậm.

Hồ Già nhìn một vòng rồi nói: "Ở đây không có nhà ăn, chắc chỉ có thể ăn ở cửa hàng tiện lợi thôi."

Điền Tư vội nói: "Em đừng ăn đồ ở cửa hàng tiện lợi và đồ ăn ngoài, không lành mạnh chút nào, để anh đưa cơm cho em."

Cô dùng khuỷu tay huých anh, "Anh đâu phải là phụ huynh, đưa cơm cho em làm gì, em đến đây là để học, không phải để ăn cơm."

"Vậy cũng không được, em phải ăn cơm cho tốt, em đã nghe câu nói này chưa.." Điền Tư nói một câu như thuộc lòng vậy: "Trẻ con muốn học tập tốt thì phải ăn cơm no trước."

Hồ Già nghe mà thấy buồn cười, cô hỏi anh: "Khùng hả, câu này lấy ở đâu ra vậy?"

Điền Tư nhướn mày, "Anh sửa theo lời đấy."

Vừa vào tòa nhà, Hồ Già liền ngửi thấy mùi cà phê đậu thơm nức mũi.

Đối diện với studio là quán cà phê, có mấy nam nữ thanh niên trông như sinh viên ngồi bên cạnh uống cà phê và ăn bánh sừng bò.


Hồ Già nhìn bảng giá, trời ạ, nước khoáng thôi đã 16 tệ, đừng nói đến cà phê Frappuccino và Caramel Macchiato. Điền Tư tưởng Hồ Già thèm, đang cầm điện thoại định gọi món thì bị cô giữ lại. Cô lắc đầu với anh. Hồ Già lại nhìn những người có vẻ đồng trang lứa với mình, cô phát hiện trên người họ nếu không phải Lululemon thì cũng là Arc'teryx, đến giày cũng là Salomon, chẳng lẽ Air Jordan đã bị đào thải rồi?

Trong tiếng cười nói, họ trông chẳng có chút lo lắng nào.

Hồ Già nhắn tin WeChat cho giáo viên của cơ sở.

Một lúc sau, một người đàn ông mũi khoằm đi ra, vui vẻ dẫn họ vào studio.

Studio treo đầy chứng chỉ đạt chuẩn trên tường, từ chân tường dán lên trần nhà.

Những chứng chỉ đạt chuẩn sáng lấp lánh, chúng đều là chứng nhỏ của bốn trường lớn, Hồ Già liếc mắt nhìn vài cái rồi đưa mắt nhìn ra phòng luyện phía sau.

Ở đó, có hơn 20 nam thanh nữ tú thon thả đang tập luyện, họ ưỡn ngực, ngẩng đầu, phát âm thật rõ ràng, hô to câu luyện thanh: "Tám trăm lính tinh nhuệ chạy lên sườn núi phía bắc, pháo binh chạy sóng đôi về phía bắc." Hồ Già nhìn theo, cô lại thấy mông họ có phần nhô ra quá, ngực lại hơi ưỡn quá, có phần hơi giống mèo Tom.

Người đàn ông nói: "Học sinh của chúng tôi mỗi ngày đều rất nỗ lực."

Người đàn ông lại nói: "Em có lợi thế về nhan sắc, nhưng bây giờ bắt đầu thì có hơi muộn rồi."

Hồ Già nén sự khó chịu trong lòng, cô hỏi anh ta: "Vậy bắt đầu lúc nào mới tính là sớm?" Cô nhìn thẳng vào người đàn ông làm anh ta có chút ngượng ngùng.

"Cái này, điều kiện của mỗi người đều khác nhau, em bắt đầu bây giờ cũng còn kịp, nhưng lớp ôn thi nước rút của chúng tôi đã hết chỗ rồi, em muốn đến học thì chỉ còn lớp thẳng tiến thôi, lớp thẳng tiến của chúng tôi là hướng dẫn liên tục đến kỳ thi tuyển sinh của trường năm sau, giá có hơi đắt, khoảng hai mươi vạn." Người đàn ông nói chuyện cười hì hì như thể cái vừa nói đến chỉ là hai mươi tệ, "Giáo viên của chúng tôi sẽ đánh giá em, em yên tâm, chỗ chúng tôi là bao đỗ, nếu em không đỗ, chúng tôi sẽ trả lại hai mươi vạn cho em."

"Không phải nói bao đỗ sao? Sao còn nói đến chuyện không đỗ?"

"Ha ha, bao đỗ bao đỗ." Người đàn ông xoa xoa tay.


Hồ Già cảm thấy cơ sở này không ổn.

Cô kéo Điền Tư ra ngoài rồi hai người lại vội vã đến Từ Khê.

Cơ sở ở Từ Khê cũng không tốt hơn ở Bảo Sơn bao nhiêu, giá chương trình học ở đây dường như còn bị ảnh hưởng bởi giá nhà nên còn cao hơn ở Bảo Sơn, vừa mở miệng đã nói với Hồ Già là họ muốn 25 vạn. Hồ Già và Điền Tư ngồi trong phòng kính, uống cà phê hòa tan, nghe giáo viên đối diện nói chuyện. Bên ngoài là nam sinh học nhiếp ảnh, tay đeo máy quay phim thực nghiệm ngắn, bên cạnh còn có giáo viên lớp nhiếp ảnh đi theo.

Giáo viên đảm bảo với Hồ Già: "Em yên tâm, tất cả giáo viên của chúng tôi đều là sinh viên tốt nghiệp từ Thượng Hý, Bắc Điện, Trung Hý, năm ngoái gần một nửa người của Thượng Hý đều từ chỗ chúng tôi mà ra. Em thấy đứa trẻ bên ngoài kia không? Máy quay nó dùng là của RED, chỉ riêng thân máy đã 500-600 nghìn, chúng tôi dùng thiết bị như này đấy."

Hồ Già giơ ngón cái lên: "Cao cấp."

"Em cân nhắc thế nào rồi?" Ra ngoài, Điền Tư hỏi Hồ Già.

"Cả hai đều không tính cân nhắc," Hồ Già chửi một câu, "Mẹ nó, trên mạng viết là lớp ôn thi nước rút thì chỉ 5 vạn, ra đến bên ngoài thì đều thay đổi hết."

"Tiền nên chi thì vẫn phải chi, anh giúp..." Điền Tư còn chưa nói xong, Hồ Già đã ngắt lời, "Anh không hiểu, em không phải không chịu chi tiền mà là em thấy không đáng tin, để xem thêm đã, bây giờ cứ đi tập luyện trước đi." Hai người bắt một chiếc xe, Hồ Già ngồi vào trong xe, đợi lên đến đường cao tốc Diên An, cô mới nói với Điền Tư: "Nếu như em không biết kiếm tiền khó đến nhường nào thì em sẽ nói tiền thật dễ kiếm làm sao." (*)

(*Ý Hồ Già là bà ấy đã cực khổ kiếm tiền và biết đồng tiền rất khó khăn, nhưng nếu như bà ấy không có những trải nghiệm ấy và chứng kiến cách các trung tâm vòi tiền, bà ấy có thể thốt ra câu tiền thật kễ kiếm.)

Điền Tư vỗ vỗ tay cô, Hồ Già nhìn ra ngoài cửa sổ, cô cảm thấy những tòa nhà cao ở Thượng Hải không phải là nhà cao tầng, mà đó là núi xi măng, trong ba tầng, ngoài lại ba tầng.

_____

Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận