Từ đó về sau, Hi Nhi không còn về nhà, ở lại nhà bằng hữu, đến bây giờ, Hi Nhi ngày đó chua sót tươi cười còn nằm trong đầu hắn, không vứt đi được.
Đúng rồi, ngày đó là lần đầu tiên Hi Nhi gọi hắn là ba ba, đem bi thương mất đi mẫu thân che dấu, trái lại an ủi kế phụ này, mà hắn còn nói ra những lời nhẫn tâm như vậy.
Vũ Tư là liều mạng bảo hộ sinh mệnh của Hi Nhi, lưu lại cho hắn đứa nhỏ duy nhất, hắn không thể phụ lòng Vũ Tư.
Ngoài cửa truyền đến tiếng vang của chìa khóa, là Doãn Hi Nhi..
[ ngươi đã về rồi!] Doãn Lạc đứng lên nghênh đón.
Doãn Hi Nhi mắt cũng không nhìn tới hắn, hướng phòng chính mình mà đi, nhưng người bên cạnh lại một phen lôi kéo khuỷu tay của hắn.
[ buông tay, ta chỉ là trở về lấy đồ……….] Thanh âm của Doãn Hi Nhi lạnh như băng, không mang theo một tia tình cảm.
[ chỉ cần ngươi trở về, ta cái gì cũng có thể làm………] cắn môi dưới một chút, như là hạ một quyết tâm trọng đại.
[ bao gồm, chuyện lần trước ta nói với ngươi ]
[ ngươi………] những lời này như lựu đạn đập thẳng vào đầu Doãn Hi Nhi, hắn trừng mắt nhìn nam nhân trước mắt
[ ngươi nghĩ rằng chuyện lần trước ta nói với ngươi cười nói là xong sao?]
Xác thực y lần trước chính là muốn hù dọa hắn, không thể tưởng được hắn vì mụ mụ cư nhiên đáp ứng……………
Chống lại ánh mắt kiên định trước mắt, y chính là có ý tưởng tồi muốn tàn sát bừa bãi.
[ tốt lắm, đi theo ta.] Doãn Hi Nhi kéo tay Doãn Lạc hướng lầu hai đi tới.
Đi vào phòng, hắn một tay đem Doãn Lạc đẩy ngã lên giuồng, lập tức cả người liền đè lên.
[ hừ………] Thấy trong mắt Doãn Lạc hiện lên một tia sợ hãi, hắn nhịn không được cười khẽ ra tiếng.
Đem người đè sát Doãn Lạc, trầm thấp nói một câu
[ ta muốn cho ngươi hối hận về lời nói vừa rồi………..]
Vươn đầu lưỡi liếm vành tai hắn, sung sướng cảm nhận được người dưới thân thân mình rắn chắc vĩ ngạn kia vì hành động này mà run rẩy một chút, dọc theo vành tai một đường hôn cắn xuống cổ, thân thủ cởi bỏ áo sơ mi của hắn ra, lấy hàm răng cắn xương quai xanh nổi lên kia, khiến cho người dưới thân một trận kinh suyễn, tay cũng không nhàn rỗi, đi tới khuôn ngực rắn chắc bằng phẳng của hắn.
Doãn Lạc cắn răng chịu đựng xuống có ý nghĩ muốn đẩy cổ người đang hôn cắn ở trên người hắn ra, cảm giác tê dại kia, làm cho hắn kìm chế không nổi mà rên rỉ.
Cảm giác nhiệt độ thấp kia đang đi vào nhũ thủ bên trái của hắn, đầu lưỡi dọc theo nhũ hoa mà di chuyển, lập tức nhũ tiêm bỗng bị nhét vào miệng, dùng sức hút một chút.
[ ngô………..] hắn không nhịn được phát ra một tiếng ưm.
Tiếng kêu đầy ***, làm hạ phúc Doãn Hi Nhi căng thẳng, y dùng sức mà cắn, làm cho nụ hoa trong miệng đứng thẳng.
[ a………… Không……..] Thân thể Doãn Lạc đầy mẫn cảm, giống như cự tuyệt, giống như là có ý đón đưa, làm cho Doãn Hi Nhi càng thêm huyết mạch sôi trào, y một tay đem quần dài cùng quần lót của Doãn Lạc kéo xuống, sau đó dùng bàn tay bao lấy phân thân một phen bộ lộng.
Hành động đường đột này làm cho Doãn Lạc muốn hít một ngụm khí lạnh, muốn đứng dậy, nhưng lại bị phía trên đè ép trở về.