Đối với cái thẻ này, Thẩm Sở Sở thực ra rất là quen thuộc.
Bởi vì cái thẻ này là của cô.
Lúc trước Hàn Hành Ngạn giúp cô thành công kết thúc hợp đồng với Mỹ Gia giải trí, Thẩm Sở Sở là vô cùng cảm kích anh ta.
Để báo đáp, Thẩm Sở Sở gửi cho anh ta một tấm thẻ ngân hàng, hơn nữa trong đó có một triệu tệ.
Hàn Hành Ngạn nghĩ tới nguồn gốc của tấm thẻ này, trong lòng có một cảm xúc vô cùng lạ lẫm đang giao động.
Lúc đó anh từ trong lá thư mà thư ký Vương đưa cho lấy ra tấm thẻ này, tâm tình rất là phức tạp.
Đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra anh nhận được tiền từ tay một người con gái.
Nhìn vào những chữ viết trên thư, Hàn Hành Ngạn cảm thấy loại trải nghiệm này thật quá mới mẻ.
Vì vậy anh đi đến đâu cũng mang theo người.
"Đây cũng chính là vấn đề tôi muốn hỏi cô Thẩm, cô Thẩm đây là có ý gì?"
Thẩm Sở Sở nghi hoặc nói: "Hàn tổng chẳng lẽ không đọc lá thư trong phong bì sao? Đây tự nhiên là vì cảm ơn Hàn tổng đó.
Chẳng qua tôi không có nhiều tiền, có thể làm được cũng chỉ có nhiêu đây.
Tôi biết, đây so với sự giúp đỡ của anh với tôi là không đáng kể, vẫn mong anh đừng ghét bỏ."
Hàn Hành Ngạn nhìn thấy dáng vẻ vô cùng thật lòng của Thẩm Sở Sở, biết là những lời này đều xuất phát từ thật tâm của cô nói ra.
Chỉ là có lúc, càng là lời từ trong tâm, càng làm cho người ta khó lòng đáp lại.
"Không cần, tôi đã nói rồi, đó chỉ là nhấc tay chi lao, cô Thẩm không cần phải khách khí như vậy."
Thẩm Sở Sở thấy Hàn Hành Ngạn tỏ ý một chút cũng không muốn cầm thẻ, cau mày, cầm thẻ lên đặt trước mặt anh ta.
"Hàn tổng, tôi hi vọng anh có thể nhận lấy, nếu không lương tâm tôi sẽ cắn rứt.
Anh giúp tôi nhiều như vậy tôi lại không có gì có thể làm giúp cho anh, đây coi như một chút tâm ý của tôi.
Chờ sau này nếu tôi có càng nhiều nữa, nhất định sẽ báo đáp lại cho anh gấp bội."
Hàn Hành Ngạn nhìn nhìn tấm thẻ trên bàn, lại theo đó nhìn bàn tay đang cầm thẻ.
Đó là một bàn tay rất sạch sẽ, móng tay mượt mà đầy đặn, không sơn bất kỳ loại sơn móng tay nào.
Nhìn rồi lại nhìn, anh liền nghĩ tới chuyện tối hôm đó.
Sau khi quan sát vài giây, anh đột nhiên cảm thấy bản thân hình như có chút thất thần.
Hơi ho khẽ một tiếng, quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Thẩm Sở Sở thấy bộ dạng này của Hàn Hành Ngạn, sau khi đặt thẻ xuống, lại thu tay về.
"Gần đây có gặp khó khăn gì ở công ty mới không?" Hàn Hành Ngạn có chút không tự nhiên mà đề cập tới một chủ đề mới.
Thẩm Sở Sở nghĩ tới Bit Media, cười nói: "Không có, công ty rất tốt, Trần tổng giám cũng rất có trách nhiệm."
Hàn Hành Ngạn gật đầu nói: "Ừm, thế thì tốt."
Nói xong, Hàn Hành Ngạn nhìn thời gian, anh ra ngoài sắp nửa tiếng rồi.
Nếu còn không quay lại thì sẽ có chút khó giải thích.
Thẩm Sở Sở thấy động tác và biểu tình của Hàn Hành Ngạn, lập tức nói: "Hàn tổng, anh nếu có việc thì cứ đi làm đi."
Hàn Hành Ngạn gật đầu, nói: "Ừm, được.
Tạm biệt cô Thẩm."
"Tạm biệt."
Hàn Hành Ngạn đứng thẳng lên, quay đầu muốn đi, sau đó giống như nghĩ ra cái gì, đưa tay ra cầm cái thẻ trên bàn, nhìn tấm thẻ, khó có được mà cười với Thẩm Sở Sở.
Cười xong, cúi đầu nhìn vào cánh tay trái của Thẩm Sở Sở, nói: "Cô Thẩm nhớ bôi chút thuốc."
Nghe lời nhắc nhở của Hàn Hành Ngạn, Thẩm Sở Sở cũng cúi đầu nhìn cánh tay đã hồng một mảng của mình.
"Được, đa tạ Hàn tổng nhắc nhở."
Chờ sau khi Hàn Hành Ngạn đi khỏi, Thẩm Sở Sở khẽ cử động cánh tay, nghĩ thầm, thật không hiểu Trình Tuân lại phát thần kinh gì, thật khó hiểu.
Lại ngồi thêm một lúc rồi Thẩm Sở Sở cũng rời khỏi quán cà phê.
Thẩm Sở Sở không hay biết, tấm thẻ ngân hàng của mình suýt chút nữa thì dẫn đến một tràng chiến tranh gia đình.
******
Sáng hôm sau, Thẩm Sở Sở nhận được tin nhắn của Vương Tĩnh.
{Vương Tĩnh}: Sở Sở, cám ơn cậu.
Ngày mai có thời gian không, ra ngoài nói chuyện.
Tuy rằng nói cô hiện tại nhiệm vụ mỗi ngày đều là đi đến công ty luyện vũ đạo, nhưng một chút thời gian này cô vẫn là có thể rút ra được.
Huống hồ, vũ đạo của cô cũng luyện được tương đối, phim mới cũng sắp khởi quay rồi.
Trưa hôm sau, Thẩm Sở Sở đến quán cà phê mà Vương Tĩnh nói.
Lúc cô đến thì Vương Tĩnh đã đến rồi, biểu hiện trên mặt so với lần trước gặp không có gì đặc biệt, nhưng, nếu cẩn thận nhìn vẫn là có chút bất đồng.
Tối thiểu là nụ cười trên mặt đã biến mất.
Thẩm Sở Sở vừa ngồi xuống, Vương Tĩnh liền vô cũng trực tiếp nhắc tới chuyện kia: "Chúng mình vốn là định hôm nay kết hôn đấy, nhưng kế hoạch thay đổi rồi.
Chúng mình không chuẩn bị kết hôn nữa, hơn nữa hôm qua cũng đã chia tay rồi."
Vào khoảnh khắc Vương Tĩnh nhắn tin cho cô, Thẩm Sở Sở đã dự liệu được kết quả của sự việc, nhưng bây giờ nghe được Vương Tĩnh nói như vậy, cô vẫn là sẽ cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.
Vì Vương Tĩnh mà thấy buồn, vì trong lời nói của cô ấy không có thể hiện đau đớn gì mà thấy buồn.
"Không sao, người cũ không đi người mới sẽ không đến.
Không có người này, người tiếp theo của bạn nhất định sẽ so với người bây giờ tốt hơn."
Vương Tĩnh nghe lời này nặn ra một nụ cười, nói: "Thật sao? Mình giờ đã không có giữ lại hi vọng vì đối với tình yêu nữa."
Thẩm Sở Sở xem trong hệ thống nhân duyên của Vương Tĩnh biến thành chỉ kết hôn một lần, hơn nữa là tình đầu ý hợp bốn sao, cười nói: "Đừng có nói như thế, cậu quên là mình có thể xem tướng à? Mình nói lần tới so với lần này tốt vậy thì nhất định so với lần này tốt."
Vương Tĩnh tâm tình hậm hực nghe được câu này nứt ra được một tia sáng yếu ớt.
Tuy nhiên, nghĩ tới gần đây gặp phải chuyện như vậy, ánh sáng trong lòng lại ảm đạm xuống.
"Cậu biết không, mình tối hôm đó sau khi về liền hỏi anh ấy.
Cha mẹ anh ấy không phản đối, nhưng khi mình nhắc tới bạn gái cũ của anh ấy, anh ấy lại hiếm thấy mà trầm mặc." Nói đến đây, Vương Tĩnh cười cười, chỉ là nụ cười này mang theo chút khổ sở, "anh ấy thực ra vẫn còn tình cảm với người tình đầu, mình thế mà còn kiến nghị anh ấy đi liên hệ với mối tình đầu đó."
Thẩm Sở Sở không chịu được nhìn thấy biểu tình đau khổ của Vương Tĩnh, an ủi nói: "Tĩnh Tĩnh, cậu làm thế là đúng.
Nếu như lần này không liên hệ, nhỡ đâu một ngày nào đó mỗi tình đầu của anh ấy đột nhiên xuất hiện, sau đó hai người lại tình cũ nối lại.
Đây mới là chuyện tổn thương sâu nhất với cậu.
Có một số chuyện đau dài không bằng đau ngắn, vẫn là giải quyết sớm tốt hơn."
Vương Tĩnh không biết vì sao, trước đó nghe được bạn trai mình và mối tình đầu tình vương vấn không dứt thì không hề khóc, lúc chia tay cũng không khóc, nhưng sau khi nghe Thẩm Sở Sở nói mấy lời này lại hiếm thấy rơi nước mắt.
Thẩm Sở Sở lặng lẽ lấy giấy ăn từ bên cạnh đưa cho Vương Tĩnh.
Cô không khuyên Vương Tĩnh đừng khóc, bởi vì cô biết có những lúc cảm xúc cần được bộc lộ ra.
Càng là giữ lại, nén trong lòng thì càng khó chịu.
Chờ đem phần khí nén trong lòng khóc hết ra, giải phóng hết ra, con người mới có thể có được tân sinh.
Sau khi khóc xong, trên mặt Vương Tĩnh nở một nụ cười, nói: "Thật là để cho cậu nhìn thấy trò cười rồi."
Thẩm Sở Sở lắc đầu, nói: "Sao thế được? Mình cảm thấy cậu rất dũng cảm.
Nếu như là mình, chưa chắc có dũng khí để đi hỏi đối phương đâu.
Vì vậy, cậu làm rất đúng."
Vương Tĩnh nắm tay Thẩm Sở Sở, nói: "Cám ơn cậu, Sở Sở."
Thẩm Sở Sở vỗ vỗ tay cô ấy, nói: "Không có gì."
Vương Tĩnh sau khi ổn định lại tâm tình, nhìn sang Thẩm Sở Sở đang yên lặng ngồi đối diện, nói: "Sở Sở, mình thật sự không ngờ là cuối cùng lại là cậu giúp mình.
Trước đây lúc học đại học, mình mới đầu cũng là từng ghen tỵ với cậu.
Con gái mà, đều thích so sánh vẻ ngoài, ai bảo cậu xinh đẹp thế chứ.
Sau này thấy tính cậu hiền lành, lại muốn kết bạn với cậu, kết quả mình phát hiện cậu mỗi ngày đều rất bận rộn.
Ngày nào cậu cũng học, xinh đẹp như vậy lại không có bạn trai cũng không đi xã giao.
Thật sự là một mỹ nữ kỳ quái."
Thẩm Sở Sở lần đầu tiên nghe được dáng vẻ của mình thời đại học từ miệng người khác, dù sao chuyện đã sớm qua rồi, Thẩm Sở Sở cũng chẳng có gì không thể nói.
"À, mình không phải là kỳ quái, chủ yếu là quá ngốc.
Mình ngoài ý muốn mà thi được vào Đế đại, không ngờ đây lại là bắt đâu cơn ác mộng của mình.
Trường cấp ba bọn mình đã rất nhiều năm không có ai thi vào được Đế đại, năm đó mình đúng là được một lần nổi bật.
Kết quả, đến lúc mình thật sự đến Đế đại mới phát hiện ra mọi thứ đều không phải dáng vẻ trong tưởng tượng của mình.
Đại học của người ta thì đều là trong ăn uống chơi bời mà qua, mình thì lại là trong núi sách biển đề học bổ sung mà qua." Nghĩ tới những gì từng qua, Thẩm Sở Sở vẫn là cảm thấy cả người phát lạnh, cũng may là đã thuận lợi tốt nghiệp rồi, "nếu mà cho mình một cơ hội nữa, mình tuyệt đối sẽ không đến Đế đại học đâu."
Thấy Vương Tĩnh bị mình chọc cười rồi, trên mặt Thẩm Sở Sở thể hiện ra một biểu tình ai oán: "Mình vẫn luôn ngưỡng mộ các cậu, người nào cũng là học thần, chỉ có mình mình là học dốt."
Vương Tĩnh nói: "Không cần biết là học thần hay là học dốt, vẫn là làm việc mình thích vẫn có vẻ làm bản thân vui vẻ.
Đời người ý mà, dù sao cũng phải sống được vui vẻ."
Thẩm Sở Sở nghe được lời này, vô cùng đồng ý mà gật đầu, nói: "Đúng, mình chính là nghĩ như vậy."
Nghĩ tới công việc hiện tại của Thẩm Sở Sở, Vương Tĩnh cười hỏi: "Vậy cậu gần đây cảm thấy làm minh tinh vui sao?"
Thẩm Sở Sở nói nhỏ: "Tạm thời là chưa thể nghiệm tới hạnh phúc khi làm minh tinh, nhưng đã thể nghiệm được hạnh phúc của nghề diễn viên rồi.
Lúc quay phim cũng khá là thú vị."
Vương Tĩnh gật đầu nói: "Ừm, thế thì tốt, làm chính mình, làm công việc mà mình thích."
Hai người tuy là bạn học cùng lớp, nhưng lúc ở đại học lại không có giao lưu mấy.
Lúc này ngược lại lại có cùng bí mật, giao lưu lại phát hiện được rất thích tính cách của đối phương.
Bất giác mà nói chuyện cả một buổi chiều.
Sau khi về nhà, Thẩm Sở Sở nhìn vào hệ thống nhân duyên của mình.
Lần này hệ thống rất thoáng mà cho cô bốn mươi điểm kinh nghiệm.
Nhìn thấy kinh nghiệm nhiều như vậy, tâm tình Thẩm Sở Sở càng thêm tốt.
Loại cảm giác thành tựu khi giúp được người khác này khiến cô cảm thấy vô cùng vui vẻ hạnh phúc.
Tiếp tục xem phía dưới, lần này Thẩm Sở Sở đã xem rõ rồi.
Lần trước cô không nhìn kỹ điểm cơ hội bên dưới, vì vậy mới đi theo đường của Vạn San San vẽ, lần này, cô nhất định phải xem cho rõ ràng.
Sau khi xác nhận đi xác nhận lại, Thẩm Sở Sở xem chuẩn rồi, điểm cơ hội biến thành 2! Thế cũng có nghĩa là, vận may sẽ sớm tới.
Thẩm Sở Sở cảm thấy một ngày này thật là kinh hỉ đến quá nhiều rồi, chỉ là không biết kinh hỉ này sẽ là gì đây?
Hôm sau, vừa sáng ra, Thẩm Sở Sở nhận được điện thoại của Trần Tây Lệ..