Nhà Quách Tân
"Tân Tân, cơ hội lần này đối với em mà nói là không dễ có, em không cần phải vì chuyện đó mà từ chối đâu." Tôn Huy đau lòng mà nhìn Quách Tân nói.
Quách Tân cười đáp: "Không, em cảm thấy chuyện đó quan trọng hơn so với quay phim, quan trọng hơn so với sự nghiệp của em.
Em không hi vọng khiến cho chuyện trước đây ảnh hưởng tới cuộc sống bây giờ của chúng mình."
Tôn Huy thở ra một hơi, nhìn Quách Tân mà nói: "Tân Tân, anh trước đây cũng...!nếu không chúng mình cùng nhau nói thẳng, anh không nhẫn tâm mà nhìn em như vậy.
Hơn nữa, chuyện này cũng trách anh, nếu không phải..."
Quách Tân lắc đầu, nói: "Huy ca, đừng nói nữa, chuyện này em đã quyết định rồi.
Nếu cô ấy nghĩ là nó quan trọng, còn không từ thủ đoạn muốn lấy được, vậy thì nhường cô ấy là được.
Huống hồ, đạo diễn có thuê cô ấy không còn chưa biết được."
Chờ đến ngày ký hợp đồng, công ty vẫn không thể thuyết phục được Quách Tân thay đổi chủ ý, mà mấy người công ty đưa ra đối phương đều không thực sự hài lòng.
Sau đó nghe nói là bọn họ bắt đầu xem xét nữ diễn viên của công ty khác.
Đối với chuyện này, Bit Media chỉ đành để con vịt đã chín này bay mất, cũng không có biện pháp tốt hơn.
Gần đây, công ty luôn bị bao phủ trong tầng khí áp thấp.
Thẩm Sở Sở cũng cần đi đài S quay tiết mục rồi.
Lần này cô đi cùng Thường đạo diễn, trước đó đã nhận thân rồi, vì vậy nhìn thấy Thường đạo diễn, Thẩm Sở Sở liền gọi: "Ba"
"Chà, đừng căng thẳng, cứ coi như khán giả bên dưới không tồn tại là được."
"Dạ, con thử xem."
Đây là lần đầu tiên Thẩm Sở Sở chính thức ra mắt người dân cả nước, đối với cô mà nói, ý nghĩa vô cùng to lớn.
Liệu có thể đạt được một khởi đầu tốt hay không, có thể có duyên với khán giả không thì phải xem biểu hiện lần này của cô như thế nào rồi.
Cô nhất định phải biểu hiện thật tốt, tuy là cho dù biểu hiện kém công ty cũng có thể vãn hồi được, nhưng cô vẫn muốn biểu hiện tốt một chút, để mọi người vừa bắt đầu liền có một ấn tượng tốt với cô.
Mang theo tâm tình căng thẳng thêm chút kích động, Thẩm Sở Sở đi từ trong hậu đài ra phía trước.
Tuy rằng nể mặt Thường đạo diễn, người dẫn chương trình sẽ tương đối chăm sóc cô, nhưng không ngờ bọn họ thân thiện hơn hẳn so với tưởng tượng, điều này khiến cho Thẩm Sở Sở vô cùng yên tâm.
"Sở Sở, cô vì sao lại tên là Sở Sở vậy, là vì từ lúc sinh ra cô chú đã dự cảm được cô sau này sẽ sở sở động nhân như ngày hôm nay sao?"
Thẩm Sở Sở cười giải thích: "Về vấn đề này, nhà chúng tôi có đến hai bản, bản của cha tôi đích thực là như vậy.
Chỉ là mẹ tôi có cách nhìn khác, bà ấy nói tôi là bà ấy cực khổ sinh ra, vì vậy phải mang họ của bà ấy.
Hơn nữa bà cảm thấy công lao của mình rất lớn, vì thế phải gọi hai lần."
Thẩm Sở Sở nói xong mấy lời này, mọi người đều rất nể mặt mà cười lên.
Mở đầu liền có được hiệu quả vô cùng tốt, Thẩm Sở Sở cũng hơi hơi thở phào.
Các mục tiếp sau đó, dưới sự chăm sóc của Thường đạo diễn và người dẫn chương trình, Thẩm Sở Sở đều rất thuận lợi tiến hành.
Chờ đến khi tiết mục cuối cùng cũng kết thúc, lưng của Thẩm Sở Sở đã ướt đẫm.
Người dẫn chương trình thấy biểu tình nhẹ nhõm của Thẩm Sở Sở, cười cồ vũ: "Sở Sở, biểu hiện của em hôm nay rất tốt, chờ đến lúc tiết mục phát sóng khẳng định sẽ hấp dẫn fan hâm mộ.
Tiếp tục cố gắng nhé, rất xem trọng em."
Thẩm Sở Sở mím môi cảm tạ: "Cám ơn chị Lý."
Chờ hôm sau về Đế đô, Thẩm Sở Sở lại đi hoàn thiện thủ tục nhà cửa, đây là bước cuối cùng rồi.
Sau khi làm xong vụ này, căn nhà đó chính là thuộc về Thẩm Sở Sở rồi.
Chờ lúc đi ra cùng với thư ký Vương, Thẩm Sở Sở hỏi về hành trình của Hàn Hành Ngạn.
Lúc biết được Hàn Hành Ngạn buổi tối có gia yến, Thẩm Sở Sở định là tối mai mời anh ăn cơm.
Bận rộn một ngày, nhưng nghĩ tới sau này có thể chuyển tới căn nhà mới của bản thân, Thẩm Sở Sở lại một chút cũng không cảm thấy bận.
Quay về căn phòng công ty thuê cho, Thẩm Sở Sở hưng trí bừng bừng thu thập đồ đạc với Vương Thiến.
Đến tối lúc đi ngủ, Thẩm Sở Sở ngẫm nghĩ, vẫn là quyết định trước tiên gửi cho Hàn Hành Ngạn một tin nhắn.
{Thẩm Sở Sở}: Chào ngài Hàn tổng, tôi là Thẩm Sở Sở.
Không biết tối mai ngài có thời gian không, tôi muốn mời ngài ăn một bữa để cảm ơn sự giúp đỡ của ngài.
Hàn Hành Ngạn nhìn vào đoạn tin nhắn mình đã chờ rất nhiều ngày mới tới, trong lòng có cảm giác nói không rõ nhìn không thấy.
Trương Đằng dựa vào phía sau sô pha, nhìn dáng vẻ ngơ ngác của anh họ lúc nhìn vào điện thoại, tò mò hỏi: "Anh họ, màn hình điện thoại của anh đều tắt rồi, sao mà cứ nhìn mãi thế.
Nếu không biết, còn cho là anh đang cân nhắc đại kế sự nghiệp gì."
Hàn Hành Ngạn nghiêng đầu nhìn Trương Đằng một cái, mặt không biểu tình nói: "Anh nghe nói hôm qua em nửa cuối ngày không đến công ty, em đi làm gì vậy?"
Trương Đằng vừa nghe câu này, lập tức ngồi thẳng dậy, kinh ngạc nói: "Không phải chứ, anh họ, chuyện này cũng có người mách cho anh! Em còn cho là em thành thành thật thật ở công ty anh làm việc, mọi người đều sẽ chiếu cố em cơ, không ngờ báo cáo nhỏ cũng trực tiếp gửi tới chỗ anh.
Em còn cho là em sẽ có đặc quyền gì đó, như thế này, còn không bằng tự mình đi thương trường làm nhân viên bán hàng."
Hàn Hành Ngạn không đồng ý mà nói: "Không cần biết em là làm nhân viên bán hàng hay là đi làm ở công ty, quy củ vẫn phải có."
Trương Đằng nghe được anh họ nhà mình lại lải nhải với anh, vội vàng nói: "Anh họ, em hôm đó thật sự không phải là cố ý không đến đâu.
Cũng trùng hợp, trưa hôm đó lúc ra ngoài ăn cơm gặp một tai nạn xe, cô gái bị xe điện đụng phải là một khách hàng mà em biết từ hồi bán thiết bị thể hình trên thương trường.
Em thấy cô ấy ngã trong vũng máu, không nhân tâm rời đi nên đi theo xe cứu hộ đến bệnh viện."
Hàn Hành Ngạn gật đầu, nói: "Ừ, chuyện này em làm đúng.
Chỉ là lần sau nhớ phải nói rõ cho quản lý của em."
Trương Đằng gật đầu, nói: "Vâng, em biết rồi, em cũng không nghĩ tới sẽ có người báo với anh.
Ài, nhưng chuyện này cũng là do em làm không đúng, em không nên vì quản lý không hỏi thì liền không nói cho người ta, cũng tại em."
"Ừ, biết là được.
Làm việc ở công ty, vẫn phải dựa vào thực lực, người không có thực lực sẽ bị loại trừ.
Quản lý của các cậu có ấn tượng cũng khá tốt với em, chính em bình thường cũng phải chú ý hơn một chút."
Trương Đằng cung kính nói: "Dạ, được ạ, anh họ, em nhớ rồi."
Hàn Hành Ngạn gật đầu, rời ánh mắt khỏi người Trương Đằng.
Sau đó, lại mở màn hình điện thoại lên lần nữa.
Sau khi mở khóa, trên màn hình hiển thị vẫn là đoạn tin nhắn Thẩm Sở Sở gửi đến trước đó.
Anh còn đang do dự rốt cuộc có nên trả lời hay không, hay là nói, trả lời nội dung gì.
Trương Đằng nhìn thấy anh họ nhà mình dáng vẻ rối rắm, càng nhìn càng thấy không đúng, hóng hớt hỏi: "Anh họ, anh không phải là thật sự có cô gái mình thích rồi chứ?"
Hàn Hành Ngạn nhàn nhạt lườm cậu ta một cái.
Trương Đằng càng thêm cảm thấy suy đoán của mình là đúng, ranh mãnh nói: "Anh, không phải là bị em đoán trúng chứ? Em nói chứ, anh cũng nên yêu đương đi thôi, mẹ em còn ngày ngày muốn giới thiệu cho anh một cô bạn gái kìa, anh cũng phải cẩn thận chút nha, đến lúc đó đừng trách em không nhắc anh trước."
Hàn Hành Ngạn nghe thế, cất điện thoại đi, đứng thẳng dậy, lành lạnh nói: "Trước tiên hãy lo cho mình đi đã."
Trương Đằng nhìn vào người anh họ từ nhỏ đến lớn vẫn luôn nhàm chán như vậy, thực là cảm thấy tâm đắc một trận.
Lúc nhỏ học tốt hơn anh coi như thôi đi, lớn rồi còn muốn quản anh, thật sự là không được tự do.
Chẳng qua, nghĩ tới dáng vẻ nói chuyện yêu đương của người anh họ luôn rất thành thục ổn trọng này, thật sự là làm cho người ta háo hức mong chờ! Anh họ anh cứ như là một tăng nhân khổ hạnh, lúc đi học anh không chỉ một lần từng nhìn thấy anh họ mình từ chối lời tỏ tình của các cô gái.
Đâu chỉ từ chối người ta, nếu như con gái mà chạm vào anh ta một chút, kiện đồ đó khẳng định sẽ không bao giờ mặc nữa.
Do vậy, trong những năm tháng cậu còn mông lung chưa biết tình yêu là thứ gì, điều khiến anh hiếu kỳ nhất không phải là thư tình mà các cô gái đưa cho anh họ rốt cuộc viết cái gì, mà là anh họ đến cùng có bao nhiêu bộ đồng phục!
Hàn Hành Ngạn tất nhiên là không biết lỗ hổng trong đầu đứa em họ của mình.
Anh đến thư phòng bắt đầu xử lý công việc của công ty, chờ hoàn thành xong, nhìn vào cổ tay, đã hơn mười hai giờ rồi.
Anh nhéo nhéo mi tâm, nhận thấy hiệu quả làm việc của mình hôm nay giảm rất nhiều.
Sau khi tắt đèn, quay lại phòng ngủ của mình.
Lúc tắm, Hàn Hành Ngạn nghe tiếng nước chảy ào ào, đột nhiên nghĩ thông một việc.
Tắm xong, Hàn Hành Ngạn một bên lau tóc một bên gửi một tin nhắn trả lời Thẩm Sở Sở: "Có rảnh."
Thẩm Sở Sở sau khi gửi đi tin nhắn, liền vô cùng không yên lòng mà chờ trả lời từ Hàn Hành Ngạn.
Kết quả trái đợi phải đợi đều đợi không được câu trả lời của Hàn Hành Ngạn, mơ mơ hồ hồ mà ôm điện thoại ngủ mất.
Chờ đến sáng hôm sau tỉnh lại, mới nhìn thấy đáp án của Hàn Hành Ngạn.
Cô ngẫm nghĩ, trả lời lại: "Ngài sau bảy giờ có thời gian không? Đến lúc đó tôi sẽ gửi địa chỉ nhà hàng cho ngài."
Hàn Hành Ngạn gần như là trả lời ngay lập tức: "Được."
Nhìn thấy tin nhắn Hàn Hành Ngạn gửi qua, Thẩm Sở Sở tâm trạng rất là tốt mà rời giường đi rửa mặt.
Hôm nay cô phải chuyển nhà, còn có rất nhiều việc phải làm.
Trong lúc Thẩm Sở Sở đang đi rửa mặt, Vương Thiến cũng đã tới.
Hai người cùng nhau đem đồ đạc sắp xếp lại một chút, sau đó gọi một chiếc xe đem tất cả đồ đạc đều chuyển đi.
Bên phía nhà mới, tất cả đồ gia dụng và đồ điện đều có sẵn.
Một số người không thích có thể tự mình đổi đồ mới, nhưng chỗ tiền nãy đã được tính trong giá nhà rồi.
Vì thế ngay cả không dùng đến, cũng sẽ không được trừ tiền.
Thẩm Sở Sở tự mình cũng không phải là người đại phú đại quý, đối với những thứ này cũng chẳng kén chọn gì.
Ngược lại còn cảm thấy đồ gia dụng ở đây so với những gì cô dùng trước đây đều tốt hơn nhiều.
Bản thân cô cũng không quá coi trọng mấy thứ này, vì thế rất là hài lòng.
Cô trừ mua một ít chăn gối, xoong nồi bát đĩa mấy thứ đồ dùng hằng ngày, cái khác thì gì cũng không phải mua.
Cứ dọn dẹp tới 5 giờ chiều, mới đem tất cả mọi thứ sắp xếp ổn thỏa.
Tuy là đồ của cô nhìn thì không nhiều lắm, nhưng lúc sắp xếp vẫn là khá rắc rối.
Thẩm Sở Sở nhanh chóng tắm rửa thay quần áo đi tới nhà hàng đã hẹn trước.
Lúc đến nơi, Thẩm Sở Sở phát hiện Hàn Hành Ngạn đã ngồi ở trên ghế chờ cô rồi, trong lòng cô lộp bộp một chút, vội vàng nhìn đồng hồ.
May quá, cô còn tưởng là mình đến muộn chứ.
Mời người ta ăn cơm mà đến muộn, thật không phải là một việc lịch sự cho lắm.
Cô tăng nhanh tốc độ, đi tới trước mặt Hàn Hành Ngạn, cười nói: "Hàn tổng, ngại quá, tôi đến muộn." Tuy không hề đến muộn, nhưng đến muộn so với khách, Thẩm Sở Sở cảm thấy mình vẫn nên nói một tiếng xin lỗi.
Hàn Hành Ngạn lúc này nhìn nụ cười như hoa của Thẩm Sở Sở, nhẹ ho một tiếng, nói: "Không đâu, là tôi đến hơi sớm."
~~~~~ Hết chương 42 ~~~~~.