Bói Nhân Duyên Trên Taobao FULL


Lại một phút qua đi, cũng có thể là mười phút, một giờ, dù sao chỉ một đoạn thời gian nhưng trong mắt Thẩm Sở Sở là vô cùng dài, máy bay rốt cuộc cũng vững vàng trở lại.
Thẩm Sở Sở đỏ mặt, nhìn một cái người đàn ông trước mặt.

Chỉ thấy trên người anh ta mặc một chiếc áo len đen, bên dưới mặc quần bò xanh nhạt, nhìn ra có chút dương quang soái khí.

Cô vội cúi đầu xin lỗi rồi cảm ơn: "Xin lỗi, tôi vừa rồi không cố ý đâu.

Còn nữa, cám ơn anh."
Người đàn ông thấy bộ dạng quẫn bách của Thẩm Sở Sở, cười nói: "Không sao đâu, việc nhỏ thôi."
Thẩm Sở Sở gật gật đầu, vội vàng tạm biệt người đàn ông này.
Sau khi xuống máy bay, Thẩm Sở Sở cho là sẽ còn gặp được fan của mình.

Kết quả, lần này lại không có ai nhận ra cô.

Ngay lập tức, đầu óc vẫn còn đang nóng cả một đường liền nguội đi.

Mới chỉ quay vài quảng cáo, diễn vài nhân vật phối hợp liền muốn nổi tiếng? Hình như có chút không thực tế.
Ngây người ở Hoành Điếm được hai ngày, "Ngày xuân ấm" chính thức làm lễ khai máy.
Trong lễ khai máy, Thẩm Sở Sở lại một lần nữa được nhìn thấy được thời gian tang ngẫu trong hiện thực.

Lần này, xuất hiện trên một người đàn ông đã quá nửa trăm tuổi.
Đây cũng là vì lễ khai máy quá buồn chán, Thẩm Sở Sở trong đám người tùy tiện mở ra hệ thống nhân duyên của một người để xem.

Kết quả lại dọa cô một trận.
Người vợ đầu tiên của người đàn ông này thì không có gì đáng nói, thực sự dọa đến cô là người vợ thứ hai của ông ta.

Chính là người đã từng xuất hiện trên hot search trước đó – Trần Mộng.


Vận khí của cô hôm nay cũng quá là tốt đi, tùy tiện mở ra liền nhìn thấy một tin bát quái.
Khi cô cẩn thận xem tiếp, phát hiện ra người đàn ông này không phải là ly hôn với nguyên phối rồi mới lấy Trần Mộng, mà là bởi vì vợ mất nên mới lấy Trần Mộng vào một năm sau.
Nhìn xem quá trình tơ hồng, nguyên nhân tử vong trong đó dọa Thẩm Sở Sở ra một thân mồ hôi lạnh.
[Nguyên nhân tử vong: Bị người từ đẩy xuống từ trên cầu thang]
Cho nên, cô có phải là nên báo cảnh sát?
"Sếp, sếp." Vương Thiến gọi mấy tiếng, thấy Thẩm Sở Sở cứ nhìn chằm chằm vào một người đàn ông phía trước, không hề có phản ứng gì, vội vàng kéo tay áo cô.
Thẩm Sở Sở lúc này mới tỉnh táo lại, chớp chớp mắt rồi nhìn sang Vương Thiến, nói: "Sao thế?" Vừa mở miệng, trong giọng nói rõ ràng có sự run rẩy.
Vương Thiến nhìn Thẩm Sở Sở với ánh mắt lo lắng, tuy nhiên, lúc này không tiện hỏi thêm cái gì, cô nhìn sang Tần Dĩnh Nhiên bên cạnh Thẩm Sở Sở, nhỏ giọng nói: "Sếp, đang gọi chị đó."
Thẩm Sở Sở quay đầu nhìn sang bên cạnh, lúc này mới nhận ra Tần Dĩnh Nhiên không biết từ lúc nào đã đứng ở cạnh mình.
Tần Dĩnh Nhiên nhìn vào người đàn ông mà Thẩm Sở Sở vừa mới nhìn chăm chú một cái, lại nhìn qua Thẩm Sở Sở, cười như không cười mà nói: "Sở Sở, cô nếu như có ý tưởng gì có thể phải suy nghĩ cho kỹ nha, người thích Đổng tổng rất là nhiều, cô phải cố lên đó."
Thẩm Sở Sở nghe lời của Tần Dĩnh Nhiên, cau chặt mày, lành lạnh nói: "Cô hiểu nhầm rồi, tôi vừa rồi chỉ là đang ngẫm chuyện thôi.

Xin lỗi, vừa rồi không nghe được cô gọi tôi."
Tần Dĩnh Nhiên nhún nhún vai, nói: "Ai dà, tôi đã nói mà, trước đây nhìn cô không giống kiểu người như vậy.

Lại nói, có Thường đạo diễn bảo hộ cô.

Không như những người không có núi dựa như chúng tôi, chỉ có thể dựa vào nỗ lực của bản thân thôi."
Thẩm Sở Sở không biết vì sao, nhìn vào gương mặt của Tần Dĩnh Nhiên, nghe mấy câu cô ta nói, nhịn không được mà nói ra: "Thời gian trước tôi thấy được trên Weibo không phải nói quan hệ giữa cô và Hàn tổng rất tốt sao, biết đâu Hàn tổng cũng có thể trở thành núi dựa cho cô."
Tần Dĩnh Nhiên nghe được tên của Hàn Hành Ngạn, sắc mặt hơi thay đổi.

Sau đó lại lộ ra một biểu tình có vẻ thẹn thùng, nói: "Anh ấy thực là quá bận rộn, tôi cũng không thể luôn phiền anh ấy.

Có một số việc vẫn là phải dựa vào nỗ lực của chính mình mới được."
Thẩm Sở Sở nghe thế, bổng nhiên giật mình.
Cô vừa rồi thực sự là có chút không dùng đến não, vô thức mà muốn trào phúng Tần Dĩnh Nhiên.

Chỉ là, nghe được lời của Tần Dĩnh Nhiên, cô cảm thấy mình dường như biến thành một nữ phụ độc miệng.


Nam nữ chính người ta sớm đã ở cùng nhau, cô lại đi chế giễu nữ chính.
"Hóa ra hai người đã cùng nhau rồi." Thẩm Sở Sở thì thào.
Sắc mặt Tần Dĩnh Nhiên không được thoải mái lắm, nhưng vẫn nói: "Chuyện như thế này cũng không tiện nói ra ngoài.

Tôi còn có chuyện, đi trước đã."
Thẩm Sở Sở gật đầu nói: "Ồ, được thôi."
Sau khi Tần Dĩnh Nhiên đi, Thẩm Sở Sở đứng tại chỗ rất lâu mới hồi thần.

Sau đó tự trào một tiếng, nhún nhún vai, thở dài một hơi.
"Đi thôi, chúng ta cũng qua đó đi." Nói thế, Thẩm Sở Sở liền đi tới địa điểm quay chup.

Vương Thiến có chút lo lắng mà nhìn qua Thẩm Sở Sở, cũng đi theo cô qua đó.
Lúc ngồi chờ ở bên cạnh phim trường, Thẩm Sở Sở nhìn vào người đàn ông lúc trước vẫn còn ở lại phim trường, tính toán cự ly, do dự một lát, vẫn là lặng lẽ căn dặn Vương Thiến vài câu.
Vương Thiến tuy là không biết Thẩm Sở Sở sao lại muốn cô đi tìm hiểu mấy chuyện này, nhưngvẫn không hề có chút phản đối nào mà đi.
Sau một lát, Vương Thiến trở lại.
"Sếp, người đến đây hôm nay có nhà đầu tư, nhà sản xuất, đạo diễn, chủ diễn vân vân.

Phía nhà sản xuất chủ yếu có..."
Thẩm Sở Sở nghe được từ lời Vương Thiến mấy người đó, mở ra công cụ tìm kiếm từng người một.

Cuối cùng, sau khi tìm kiếm ba người, liền tìm được người mình muốn tìm.
Ông Đổng, chủ tịch Công ty Minh Hoa.
Sau khi tìm được người này, Thẩm Sở Sở nhìn chăm chú vào ảnh ông ta.

Vừa rồi cô chưa nhìn rõ nội dung trong đó, lúc này khoảng cách với ảnh gần hơn, cô cũng có thể cẩn thận xem được.
Lại xem thêm một lần, sau đó Thẩm Sở Sở vẫn không tìm ra được manh mối gì.

Lúc đi xem ảnh của vợ ông ta, cũng không có được bất kỳ tin tức hữu dụng nào.


Chỉ biết là ngày nào bị người đẩy xuống, nhưng nguyên nhân đẩy lại không nắm được.

Xem đi xem lại cũng không tìm được cái gì, Thẩm Sở Sở nhìn qua người đàn ông đã hơn năm mươi mà vẫn phong độ ngời ngời, bất đắc dĩ thở dài.
Tuy là cô rất muốn cứu vợ của người đàn ông này, nhưng lúc tìm không ra bất kỳ manh mối nào, cô cũng chỉ có thể bó tay.

Dù gì thì cô cùng không phải là một vị cứu tinh, cũng không có quan hệ gì với người đàn ông này và vợ ông ta.

Hơn nữa, những người như thế, chỉ cần dùng tóc cũng biết được, mối quan hệ lợi ích bên trong khẳn định là vô cùng phức tạp.

Cô nếu như vội vàng tiến tới nhắc nhở, nói không chừng còn bị người ta nghi ngờ.
Vì vậy, cô vẫn là thành thật làm một tấm kính trong suốt thôi.
Chỉ là nghĩ tới việc mình rõ ràng là biết có người sẽ chết, nhưng lại không đi ngăn cản, trong lòng cô vẫn có chút trầm trọng.

Sau khi phần quay chụp buổi sáng kết thúc, Thẩm Sở Sở liền trơ mắt nhìn vị Đổng tiên sinh kia rời đi.
Cho tới chiều, lúc quay những cảnh phim của cô, Thẩm Sở Sở mới rốt cuộc có thể đả khởi tinh thần.
Cảnh quay này là cảnh cô và Tần Dĩnh Nhiên lần đầu tiên đi tới kinh kỳ.

Thực ra, cảnh hai người trên đường trong kịch bản cũng có.

Nhưng hai người họ hôm nay quay là cảnh trong phủ nên tràng cảnh có chút thay đổi.
"Lúc nhỏ tôi đã từng theo mẹ đến đây, đến giờ sớm đã quên mất hình dạng của nơi này." Biểu tiểu thư nói.
Tiểu Điệp dìu tiểu thư nhà mình, cười nói: "Tôi tỳ còn là lần đầu tiên đến kinh thành, chỉ cảm thấy sư tử đá trước cánh cửa này uy vũ hơn so với chỗ chúng ta nhiều lắm."
Biểu tiểu thư hơi nghiêng người, nói: "Còn không phải sao, là lớn hơn của nhà chúng ta mấy lần.

Lát nữa gặp người ngươi không thể nói như vậy, đừng để người ta coi thường."
Thẩm Sở Sở nhìn vị trí đứng của Tần Dĩnh Nhiên, vừa đúng chặn ống kính của cô.

Chỉ là đạo diễn không nói gì, cô cũng chỉ có thể tiếp tục diễn.
Kết quả, sau đó lại có thêm vài lần tình huống tương tự.

Thẩm Sở Sở lúc này cuối cùng cùng hiểu ra là do Tần Dĩnh Nhiên cố ý.


Sau khi nhận thức được điều này, Thẩm Sở Sở liền có chút tức giận.

Cô tự hỏi mình trước này đối với Tần Dĩnh Nhiên đều là cung cung kính kính, không hề đắc tội cô ta.

Chỉ là rõ ràng trong lòng người ta không hề nghĩ thế.

Hoặc là, từ khi vai Tiểu Điệp là của cô chứ không phải Tần Dĩnh Nhiên liền bị coi là đã đắc tội cô ta.
Nếu như Tiểu Điệp là của cô, cảnh của cô so với Tần Dĩnh Nhiên còn nhiều hơn chút, cô sao phải nhường.
Vì thế, thừa dịp tiểu nha hoàn trong phủ đang đi trước dẫn đường, Thẩm Sở Sở hơi đỡ lấy Tần Dĩnh Nhiên, nhắc nhở: "Tiểu thư cẩn thận, mặt đất trơn trượt."
Tần Dĩnh Nhiên không nghĩ tới Thẩm Sở Sở sẽ tự mình thêm thoại, nhất thời ngây ra ở đó.
Bời vì thời gian ngừng lại quá dài, Điền đạo diễn rốt cuộc cũng hét lên một tiếng: "Cắt!"
"Tiếp tục đi chứ, ngừng lại làm gì?"
Theo tiếng nói của Điền đạo diễn từ không xa truyền tới, Tần Dĩnh Nhiên càng thêm bối rối, nhìn xoáy vào Thẩm Sở Sở, nói: "Chỗ này dường như không có câu thoại này mà, cô có phải là nhớ nhầm không?"
Thẩm Sở Sở chớp chớp mắt, nói: "Thế sao? Chẳng lẽ không thể tự mình thêm từ sao? Tôi nhớ là chị Dĩnh Nhiên vừa rồi tự mình còn thêm vào động tác mà, tôi cho là đã ngầm đồng ý."
Tần Dĩnh Nhiên nhìn dáng vẻ giả vờ vô tội của Thẩm Sở Sở, trong lòng hơi có chút oán hận.
Điền đạo diễn dường như cũng nhìn ra tình huống bên này, cầm loa lên hét mấy câu: "Lời thoại vừa rồi thêm rất tốt, nghỉ một lát, thợ trang điểm qua trang điểm thêm, lát nữa tiếp tục."
Sau khi trở lại vị trí nghỉ ngơi của mình, Vương Thiến có hơi lo lắng nhìn Thẩm Sở Sở một cái, nhỏ giọng hỏi: "Sếp, vừa rồi phát sinh chuyện gì sao?"
Thẩm Sở Sở uống một ngụm nước, nheo mắt, nói: "Không có gì, chỉ là phát hiện ra một chuyện rất thú vị trong giới này.

Có lúc, tuy là ngươi là nhân vật chính nhưng nếu không nỗ lực thì có thể còn không bằng một vai diễn phụ để lại trong lòng ấn tượng sâu hơn."
Nói xong, Thẩm Sở Sở nhìn sang Điền đạo diễn.

Cô không tin là Điền đạo diễn không nhìn ra động tác vừa nãy của Tần Dĩnh Nhiên.

Chỉ một lần có thể nói là trùng hợp, hai ba lần thì không thể lừa mình dối người được nữa.

Chẳng qua, nếu Điền đạo diễn không nói ra, vậy thì hành động như thế cũng cứ coi như đã hiểu ngầm thôi.
Nếu đạo diễn chấp nhận việc Tần Dĩnh Nhiên cướp cảnh, cô tại sao không thể chứ? Dù sao cũng không thể bởi vì danh khí của đối phương lớn hơn cô, địa vị cao hơn cô, cô liền phải chịu đối phương bắt nạt như thế chứ? Nhỡ đâu người khác cũng học theo, bộ phim này của cô có còn quay nổi không?
Một lần phản công nho nhỏ, cũng khiến cho người khác hiểu được, cô không dễ bắt nạt thế đâu.

Cũng có thể là ngươi càng nhẫn nhịn, lại càng khiến cho người ta cảm thấy người dễ bắt nạt!
~~~~~ Hết chương 53 ~~~~~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận