Bối Phụ Dương Quang



Trời dần sáng, từng tia nắng ban mai nhẹ nhàng xuyên qua rèn cửa sổ, thế mà người trong phòng lại như chưa hề phát giác ra, một mực kịch liệt dây dưa.

Ngày mai bọn họ sẽ rời khỏi đây, vé máy bay đã mua rồi. Dung Tịch phải đi Panama, còn Giải Ý từ Lahore đi máy bay công ty hàng không Thái Lan ngang Bangkok rồi về Thượng Hải.

Lúc này, bọn họ đã ở Lahore hai tuần rồi, đây quả thật là nửa tháng ngọt ngào vui sướng.

Dung Tịch bao giờ cũng bận rộn, có đôi khi còn phải đi Karachi xử lý công vụ, hoặc là đến Islamabad tiếp lãnh đạo chính phủ. Giải Ý không cùng y đi, để tránh khỏi khiến người công ty y hoài nghi.

Ban ngày, hắn ở trong thành đi dạo, từng chuyến từng chuyến nhìn kỹ pháo đài Lahore cùng vườn hoa Shalima, đứng ở mái vòm đầy bảo thạch cùng thủy linh lấp lánh dưới dương quang chiếu rọi tạo thành quang mang ngũ thải tân phân, đi qua ngọn tháp tuyên lễ vang lên những tiếng cầu nguyện bằng thanh âm kỳ lạ, hắn đi tất cả nhà thờ Hồi giáo trong thành. Hắn cũng đã tham quan xong bảo tàng Lahore lớn nhất Pakistan, rồi nghỉ chân tại bức tượng nhịn ăn của đức Phật thời Gandhara.

Con đường nổi tiếng Lahore ngập trong hoa cỏ, hắn thong dong bước từng bước trong hương thơm dịu mát, nhìn kiến trúc mỹ lệ ven đường. Giữa đường có một khẩu đại bác, có người nói ai chiếm được đại bác chỗ này người đó chiếm được Lahore, mà lúc này, trên thân khẩu đại bác đồng đậu đầy những con chim bồ câu trắng muốt, loại chim tượng trưng cho sự hòa bình. Giải Ý nhịn không được mỉm cười, giơ máy chụp hình chụp được một bức ảnh mỹ lệ.

Có đôi khi, Lô Nhất Phàm sẽ đến chơi với hắn, cùng hắn xuyên qua biết bao phố lớn ngõ nhỏ trong khu thành cũ, đứng ở ven đường nghe nghệ nhân thổi kèn dụ rắn. Tại ban đêm lúc trăng tròn, Lô Nhất Phàm lại mang hắn đi tham quan vũ đạo tôn giáo Sufi nhiếp nhân tâm phách, khiến hắn cảm thấy bản thân như một linh hồn theo nhịp trống xoay tròn mà phi thăng lên trời. Mấy ngày này, Dung Tịch tuy rằng bận rộn nhưng vừa nghĩ Giải Ý ngay bên cạnh mình, trong lòng lại vô cùng vui sướng. Ngoại trừ tại Karachi cùng Islamabad công tác. Y hàng đêm đều trở về khách sạn, bao giờ cũng cùng Giải Ý làm một đêm triền miên. Cảm giác hạnh phúc khiến cho cả người y như tỏa ra hào quang rực rỡ, dáng cười ngày cành hạnh phúc khiến cho người khác cũng vui lây, khiến cho công tác y càng thêm thuận lợi.

Thời gian ngọt ngào tựa như sông Ấn dạt dào, phi khoái trôi qua. Nhoáng mắt, bọn họ đã phải ra đi, hai người đều có cảm giác lưu luyến, nhưng cũng chỉ có thể ôm chặt nhau hơn vào buổi tối.

Tại đêm trước lễ khởi công, Dung Tịch thay Giải Ý mua vé máy bay rồi giao cho hắn. Giải Ý không nói gì cầm lấy, không nói gì thêm nhưng nỗi buồn ly biệt vẫn vươn đẫm không gian, chỉ trên giường hai người lại một lần rồi một lần quấn lấy nhau.

Dưới ánh đèn nhu hòa ảm đạm, gương mặt tuấn tú của hắn tựa như sương như khói, đôi mắt đen tuyền, lấp lánh như sao. Thân thể thon dài ngọc bạch của hắn dưới thân Dung Tịch đung đưa, không ngừng kích khởi điên cuồng rừng rực của y.

Dung Tịch ôm hắn, không ngừng mà muốn hắn. Cuồng nhiệt xông tới, truy đuổi vui sướng cực hạn, suốt đêm suốt đêm. Muốn ngừng mà không được, đến tận khi ghi chú trong tại điện thoại di động hắn vang chuông báo.

Dung Tịch mới bắt lấy điện thoại trên gối tắt đi, ném sang một bên. Y ôm chặt Giải Ý, dán sát vào thân thể ướt đẫm mồ hôi của hắn, cùng hắn chìm đắm trong dư vị khoái cảm.

Qua một hồi lâu, tiếng thở dốc gấp gáp của hai người dần dần yên lại.

Dung Tịch hôn nhẹ cái trán ướt sũng cùng gương mặt ửng đỏ sáng bóng của hắn, ôn nhu nói: “Ta đi trước, ngươi nghỉ ngơi một chút, chờ ta điện thoại một lần nữa.”

Giải Ý gật đầu: “Được.”

Dung Tịch tiến phòng tắm tắm rửa, thay âu phục.

Đứng lên, phủ thêm áo ngủ, hắn mỉm cười thay y thắt lại cravat, ôn hòa mà nói: “Ta không đem theo âu phục.”

“Ngươi không cần.” Dung Tịch cười nói. “Ta nói có mời một vị nghệ thuật gia nổi danh đặc biệt sang trợ hứng cho lễ khởi công, nói với bọn họ ngươi dự định vẽ một bức tranh toàn cảnh trạm phát điện này, ha hả, bọn họ đều thật cao hứng. Ngươi mặc quần áo bình thường là tốt rồi, nghệ thuật gia phong phạm mà.”

Giải Ý buồn cười: “Ngươi thật là biết khoe khoang.”

“Hết cách, có đôi khi cũng phải cố làm ra vẻ một phen, ai bảo khiến ta muốn thấy ngươi chi?” Dung Tịch ôn nhu nhìn hắn. “Hơn nữa, lễ khởi công này chúng ta mời không ít người, ngươi lẫn vào trong, cũng không khiến người chú ý. Ai, ta đã nghĩ dù chỉ liếc được ngươi một cái cũng tốt.”

Giải Ý nắm vai y, săn sóc mà nói: “Ta biết, ta nhất định đi.”

Dung Tịch cao hứng mở cửa: “Vậy ta xuống trước nhé.”

“Ừ.” Giải Ý đáp lời, cười nhìn y ra khỏi cửa.

—————————

Lần này là công tác chính thức, bản địa công ty chi nhánh tập đoàn Đại Năng phái tài xế lái xe tới đón hắn, đưa hắn tới khu đất hạng mục cách Lahore mười km.

Vị tài xế kia đi vào đại sảnh đại khách sạn Châu Lục liền thấy Dung Tịch đã ngồi ở sofa chờ. Phối hợp hắn diễn trò, Dung Tịch gọi điện cho Giải Ý, vô cùng khách khí mà nói: “Giải tiên sinh, xin hỏi ngài đã tới chưa? Ta đang tại = sảnh lớn chờ ngài.”

Một lát sau, Giải Ý mặc chiếc áo sơmi xanh nhạt cùng quần xanh từ thang máy đi vào sảnh lớn. Trên mặt hắn lộ dáng cười lễ phép, cùng Dung Tịch nhiệt tình bắt tay: “Dung tổng, thật sự là xấu hổ, còn phải để ngài đại giá ở chỗ này chờ ta.”

Dung Tịch đem nụ cười có chừng mực, khiêm tốn: “Giải tiên sinh là nghệ thuật gia, chấp nhận tới trợ hứng cho chúng ta, đó là vinh hạnh là của chúng ta, nên tới đón ngài là đương nhiên rồi.”

Hai người khách sáo vài câu, Dung Tịch liền hỏi hắn: “Ngài đã ăn sáng chưa?”

Giải Ý lắc đầu: “Chưa.”

Dung Tịch lập tức nói: “Như vậy sao được? Hiện tại thời gian còn sớm, chúng ta ăn ở khách sạn vậy?”

Giải Ý không hề kiên trì, cười nói: “Được a, vậy nghe Dung tổng.”

Dung Tịch quay đầu cười nói với tài xế: “Tiểu Lý, ngươi cũng đi theo đi.”

Bọn họ liền tại nhà hàng ăn bữa sáng giản đơn, Dung Tịch cùng hắn khách sáo hàn huyên, hỏi hắn tới bao lâu, đi qua chỗ nào rồi. Giải Ý cũng nhất nhất trả lời, từ ngữ lễ phép chừng mực.

Dung Tịch cười nói: “Gần nhất công ty bận rộn, không có xe trống, bằng không bảo Tiểu Lý đưa ngươi đi khắp nơi du ngọa, Tiểu Lý ở chỗ này đã ba năm, đối với tình hình nơi đây rất quen thuộc.”

Vị tài xế kia chỉ hơn hai mươi tuổi, nhìn rất chất phác, cũng rất nhiệt tình, lúc này liền cười nói: “Đúng vậy, gần nhất thật sự là bận rộn, Dung tổng cũng là mỗi ngày từ sáng tới tối bận bịu, xe công ty quả thực không đủ.”

Giải Ý khách khí mà nói: “Cảm tạ, ta không sao, dù sao cũng là đi ngao du khắp chốn, không cần đi xe. Có đôi khi ngồi xe ngựa, trái lại thấy rất thú vị.”

Nói xong, Dung Tịch trả hóa đơn, bọn họ đi ra khách sạn, lên xe việt dã đi.

Tài xế cấp tốc bình ổn mà bình ổn chạy xe về nội thành, hòa vào đường cái. Dần dần, hai bên đường không hề còn phòng ốc cùng người đi đường và xe ngựa, phảng phất chỉ có một chiếc xe bọn họ tại vùng quê chạy băng băng. Ở đây đồng bằng phù sa sông Ấn, địa thế bằng phẳng, các loại cảnh sắc khiến Giải Ý nhớ tới cao nguyên khi xưa Dung Tịch đưa hắn tới.

Hai người bọn họ ngồi ở phía sau, đều không nói gì, cũng không có bất luận cái gì cử động thân thiết nào. Dung Tịch lấy trong túi ra bài phát biểu lễ khởi công, tỉ mỉ xem lại. Giải Ý thì nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe.

Tiểu Lý chuyên tâm lái xe, ngay cả âm nhạc cũng không dám mở, sợ quấy rầy công tác đại lão bản. Hiện tại là đầu hạ, cửa sổ xe đều mở ra, gió mát trận trận thổi vào mặt khiến người ta cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái.

Trong không gian yên tĩnh, một thanh âm cao vút phảng phất xé rách không khí nghe rất rõ ràng. Điện quang, lửa nổi, Dung Tịch phản ứng ngay lập tức, đưa tay kéo Giải Ý, nhào người tới, tận lực dùng thân thể che toàn thân hắn.

Phản ứng Tiểu Lý chậm mấy giây, liền mạnh mẽ ngoặt tay lái muốn tránh.

Giải Ý còn chưa hiểu được chuyện gì, xe bọn họ liền bị một quả tên lửa từ bên đường bắn trúng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui