Bối Phụ Dương Quang



Đến tận buổi trưa, Đái Hi mới bị tiếng chim hót chiêm chiếp ngoài phòng đánh thức.

Yên tĩnh một lát, y lập tức nhớ tới chuyện đêm qua, lo lắng mà nhìn người vẫn bị y ôm vào trong ngực.

Nhiệt độ Giải Ý đã ổn dần, chỉ là là phi thường mệt mỏi, lúc này còn đang ngủ say.

Đái Hi nhìn không chuyển mắt vào hắn, lòng tràn đầy lo lắng. Y không dám nghĩ đến Giải Ý tỉnh lại thì bản thân sẽ đối mặt y làm sao, dù thế y cũng không dự định trốn tránh lùi bước. Việc đã đến nước này, vô luận như thế nào y đều phải gánh vác trách nhiệm, phải chiếu cố hắn, bảo vệ hắn, cùng hắn nắm tay đi qua quãng đời còn lại.

Lúc Giải Ý rốt cục tỉnh ngủ, mở mắt ra lập tức liền thấy gương mặt thanh tú của Đái Hi rồi cảm giác được hai người xích lõa sít sao dán cùng một chỗ, nhất thời minh bạch tất cả. Hắn lẳng lặng nhìn Đái Hi, trong lòng nỗ lực hồi tưởng chuyện đã từng phát sinh, dần dần nghĩ ra, hắn tại trong mộng thấy Dung Tịch, sau đó cùng y tha thiết…..

Đái Hi hồi hộp quan sát biểu tình nhãn thần hắn, chờ hắn nói. Nhưng hắn vẫn trầm mặc, tựa như đang kiệt lực hồi tưởng cái gì. Đái Hi không muốn hắn thương tổn nữa, vì vậy cố lấy dũng khí, hắng hắng giọng.

Cùng lúc đó, Giải Ý cũng triệt để tỉnh táo lại, giương mắt nhìn về phía y.

Hai người trăm miệng một lời mà nói: “Xin lỗi.”

Đái Hi vô cùng kinh ngạc, ôn nhu hỏi: “Ngươi xin lỗi ta cái gì?”

Giải Ý nhất thời đờ ra. Hắn hiểu rằng nếu như nói ra “Ta nhận sai người rồi”, chẳng khác gì làm tổn thương lòng tự trọng của Đái Hi, chắc chắn khiến y xấu hổ vô cùng, chẳng còn chút mặt mũi gì nữa, hắn làm không được. Hắn “Ta, ta” nửa ngày, rốt cục thở dài một tiếng, cúi đầu mà nói: “Nói chung, là ta không tốt.”

Trong lòng Đái Hi nóng lên, ôm lấy hắn kiên định mà nói: “Dennis. Đêm qua là ta có lỗi với ngươi, ta không nên thừa dịp ngươi bệnh, thần trí không rõ làm loại sự tình này. Thế nhưng ta không hối hận. Mặc kệ thế nào, tình cảm ta đối với ngươi đều không thay đổi. Chuyện này chỉ làm ta càng yêu ngươi hơn. Ta chỉ xin ngươi cho ta một cơ hội, thử tiếp thu ta. Ta dù kém Dung Tịch, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức quan tâm ngươi, bảo vệ ngươi. Ta thề ta vĩnh viễn sẽ không gây thương tổn cho ngươi. Xin ngươi tin ta.” Giải Ý làm sao không rõ tình cảm mấy ngày nay y dành cho mình. Hắn đã từng hàm súc cự tuyệt qua. Hiện tại chuyện như vậy đã xảy ra, hắn cũng đã quá mệt mỏi để tuyệt cự rồi. Đái Hi không phải người tùy tiện trong tình cảm, bằng không lúc đầu cũng sẽ không vọt tới New Haven giáo huấn hắn, rồi lại tại lúc ở Thượng Hải trịnh trọng xin lỗi hắn. Hắn liếc mắt cũng đã nhìn ra được cá tính Đái Hi, y đối mọi việc đều phi thường nghiêm túc, hơn nữa chưa bao giờ hành động thiếu suy nghĩ, một ngày quyết định, sẽ không đơn giản mà thay đổi.

Giờ này khắc này, toàn thân hắn đều đau rã ra. Ý nghĩ trái lại rất thanh tỉnh, nhẹ giọng: “Ryan, ngươi không giống ta. Tính hướng ta, cha mẹ ta huynh đệ ta đều biết cả, truyền thông cũng truyền tin nhiều lần. Mọi người nhìn quen không sợ hãi, cho rằng rất bình thường. Còn ngươi có toàn bộ gia tộc, còn có tổ phụ của ngươi, phụ mẫu, đệ muội, ngươi không thể xấu mặt mà nói ra giống ta, như thế sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của Đái thị đối với mọi người. Ta không chịu nổi trách nhiệm này, cũng không hy vọng người khác vì ta nỗ lực đại giới như thế. Đêm qua chúng ta cùng một chỗ, kỳ thực cũng không là đại sự gì, ngươi đừng vì thế mà nghĩ cần phải có trách nhiệm với ta. Ta cũng không phải tiểu cô nương, ta là đại nam nhân, làm cũng đã làm rồi, không đáng vì thế gây chiến. Sau này, ta vẫn là bằng hữu ngươi, được không?”

Nhưng Đái Hi vẫn như cũ tha thiết ôm hắn, thái độ thập phần lãnh tĩnh: “Dennis, ta đối với ngươi cũng không phải xung động một thời, đó là dùng thời gian hai năm suy đi nghĩ lại, khẳng định tình cảm ta đối với ngươi chưa từng phai nhạt, trái lại càng ngày càng sâu, mới quyết định theo đuổi ngươi. Chuyện đêm qua chỉ là chất xúc tác, là ta bản thân thực sự khắc chế không được tình cảm đối với ngươi, đánh mất lý trí, mới có thể xung động như vậy. Thế nhưng….” Nói đến đây, y dừng lại, chăm chú nhìn người trong lòng.

Bọn họ nằm trong chăn, Giải Ý chỉ lộ ra đôi vai gầy gầy, liền thể hiện ra sự gợi cảm vô hạn, làm trong lòng y như bốc lửa. Nhớ tới cái loại tiêu hồn thực cốt tư vị cực lưu sướng đêm qua, y cũng bảo trì không được trấn định, mạnh vùi đầu vào cổ hắn, hít một hơi thật sâu, lúc này mới nói: “Ta… ta là một người đê tiện, rõ ràng thừa dịp ngươi sinh bệnh, làm chuyện đó với ngươi, nhưng một điểm hối hận cũng không có. Dennis, suốt đời ta chưa từng vui sướng như vậy. Mười năm trước, ta đã từng có một tình nhân, chúng ta cùng một chỗ cũng vui sướng qua, nhưng khi đó chúng ta đều còn quá trẻ, căn bản không hiểu ái tình. Chúng ta ở chung nhiệt liệt, nhưng cũng quá lỗ mãng, lại kiêng kỵ nhiều thứ, rốt cục rất nhanh hao hết khí lực, đành chia tay. Dennis, hiện tại ta hiểu được thế nào là yêu rồi, tối hôm qua, ngươi còn làm ta thêm minh bạch cảm giác chìm đắm trong ái tình là như thế nào, ta tuyệt sẽ không buông tay. Về phần gia đình của ta, ta cũng không cho rằng đó là cản trở gì lớn. Ngươi có thể để cho toàn bộ thế giới tiếp thu lựa chọn của ngươi, ta cũng có thể làm được. Dennis, xin ngươi tin tưởng ta. Ta là một người ích kỷ, ta sẽ nắm chặt lấy hạnh phúc của mình, không bao giờ buông tay. Nếu như thực sự muốn ta lựa chọn, ta tình nguyện buông tha tất cả, cũng sẽ không buông tha ngươi.”

Giải Ý nghe thanh âm y dịu dịu như thế, không khỏi khe khẽ thở dài: “Ryan, nếu vì một phần tình cảm hy sinh nhiều thế, vậy phần tình cảm ấy thực sự không đáng đâu.”

Nhưng Đái Hi không đồng ý, hỏi lại: “Vậy ngươi cùng….y một chỗ, hy sinh không nhiều sao?”

Trong lòng Giải Ý tê rần lên, ôn hòa đáp: “Lúc ta cùng Dung ca, thế không gọi là hy sinh… gọi là nỗ lực thì đúng hơn. Ta nỗ lực rất nhiều, nhưng ta có được cũng rất nhiều. Aiiii, hiện tại ta chỉ hận bản thân cho y còn chưa đủ mà thôi.”

Đái Hi cảm thụ được thân thể ấm áp kề sát gương mặt bản thân, trong lòng không khỏi cuộn sóng, ý nghĩ trong đầu rất rành mạnh rõ ràng, lập tức nói lại: “Phải, Dennis, ngươi nói đúng, sở dĩ ta cũng không cho rằng ta sẽ hy sinh cái gì. Trong tiếng Trung, có bỏ có được, bỏ nhiều được nhiều, bỏ ít được ít, không luyến tiếc. Ta bỏ đi chính là thứ ta không muốn, mà thứ ta được chính là thứ ta vẫn tha thiết ước mơ.”

Giải Ý suy nghĩ một chút, uyển chuyển phản đối: “Tuy nói như thế, thế nhưng người khác vì ta hy sinh nhiều như vậy, ta rất khó tiếp thu.” Đái Hi nở nụ cười, nhè nhẹ hôn lên cổ hắn, thong dong nói: “Ta đã nói qua rồi, đó không phải hy sinh, nhân gian gọi đó là buông tha. Ta buông tha thứ ta không muốn, hướng đến điều mà ta mong ước nhất.”

Giải Ý nghĩ thân thể rất nặng, thật sâu mà lún vào trong nệm, thừa thụ trọng lượng y đặt trên người, không thể động đậy.

Đái Hi không dây dưa nhiều, chỉ hôn hôn hắn một hồi, liền buông ra, ôn nhu nói: “Ta giúp ngươi tắm rửa chút, sau đó ngươi ngủ tiếp.”

Giải Ý gật đầu.

Đợi đến khi tắm rửa thân thể xong, nửa phần khí lực hắn cũng không có, bị Đái Hi ẵm lên giường. Đái Hi kỳ thực so với hắn thấp một điểm, cư nhiên có thể ôm lấy hắn, ngay cả chính hắn cũng nghĩ buồn cười, mơ mơ màng màng mà nói: “Ngươi thật đúng là lợi hại, bình thường một chút cũng nhìn không ra.” Đái Hi cũng cười: “Bình thường ta tập thể hình đó, tuy rằng vóc người nhìn qua không chuẩn như ngươi, nhưng thân thể cũng khoẻ mạnh. Sau này ngươi cũng có thể rèn đúc nhiều một chút, không thể để thân thể quá yếu, sức chống cự kém, thường thường sinh bệnh, khó chịu nhiều lắm đó.”

“Ừ.” Giải Ý bị y đặt lên chiếc giường hôm qua còn chưa dùng, từ từ nhắm hai mắt cười nói: “Ngươi nói thế giống như xem mình là đại lực sĩ ấy, kỳ thực nhìn qua vẫn thấy ngươi thanh thanh tú tú.”

“Xem người sao có thể chỉ nhìn bề ngoài?” Đái Hi cười cười thay hắn ém chăn, nhẹ nhàng hôn hắn. “Được rồi, ngủ đi, ta đi an bài một chút đồ ăn, một hồi gọi ngươi sau.”

Giải Ý gật đầu, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Đái Hi nhìn gương mặt trong sáng của hắn, thật lâu không muốn rời đi, trong lòng vui mừng nói không nên lời.

Kết cục B


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui