Bối Phụ Dương Quang



Giải Ý mê man hai ngày mới tỉnh lại, vừa mở mắt ra, liền thấy Đái Hi ngồi ở bên giường.

Y tiều tụy rất nhiều, gương mặt thanh tú nhẵn nhụi giờ chẳng khác gì giấy nhám, mặt lún phún râu, mắt đầy tơ máu, môi hầu như khô nứt, cằm cũng nhọn ra.

Giải Ý nghĩ bệnh trạng lúc đi hoa viên đại đạo đã giảm bớt rất nhiều, chỉ là cả người vẫn không có khí lực mà thôi. Hắn mỉm cười với Đái Hi, nhẹ nhàng mà nói: “Lúc này thật đúng là liên luỵ ngươi rồi.”

Đái Hi nhìn gương mặt tái nhợt của hắn, cổ họng nghèn nghẹn, cố cười: “Đừng nói như vậy, có thể có cơ hội làm ân nhân cứu mạng của ngươi, thực sự là vinh hạnh của ta, ta thật muốn cảm tạ ngươi cho ta cơ hội biểu hiện này.”

Giải Ý cười đến khoái trá. Hắn trêu chọc y: “Thật là không biết cảm tạ ân cứu mạng của ngươi thế nào đây? Cơ hội này không thể bỏ qua a, mau nhanh ngẫm lại đi, muốn thế nào bắt chẹt ta mới tốt đây?”

Trong mắt Đái Hi bỗng nhiên hiện lên lệ quang, nhưng cười nói: “Ngươi phải lấy thân báo đáp thôi. Ta đã chuẩn bị giấy bán mình rồi, ngươi bán mình cho ta, thời hạn hợp đồng có hiệu lực là vĩnh viễn.”

Giải Ý bị hắn nói giỡn liền nở nụ cười, qua một lúc mới nói: “Ngươi phải biết, vị trí Dung ca trong lòng ta không thể thay thế được.”

“Ta đương nhiên biết.” Đái Hi nghiêm túc gật đầu. “Ta cũng không muốn thay thế Dung Tịch, lại càng không nghĩ đến việc chen vào vị trí y trong lòng ngươi. Ta chỉ muốn dốc sức yêu ngươi, cùng một chỗ với ngươi, cùng nhau qua suốt đời. Ta nghĩ, Dung tổng yêu ngươi như vậy, y tuyệt không muốn ngươi vì y mà cô linh linh sống qua một đời.”

Giải Ý trầm mặc thật lâu, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi nghĩ kỹ chưa? Gia tộc của ngươi, bối cảnh của ngươi, nghề nghiệp của ngươi, có thể dễ dàng tha thứ cho tình cảm cấm kỵ này sao.”

“Đó không phải cấm kỵ.” Đái Hi mỉm cười. “Tại rất nhiều quốc gia. Đồng tính luyến ái là hợp pháp đó.”

Giải Ý chậm rãi gật đầu: “Nếu như ngươi quyết định thế, vậy được rồi, ta đồng ý.”

Đái Hi nhất thời đại hỉ: “Thật vậy chăng? Ngươi thật đáp ứng ta sao? Ta không có nghe sai chứ?”

“Là thật.” Giải Ý thoải mái mà nói. “Bất quá. Ta có điều khoản phụ, ngươi có thể tùy ý hủy hợp đồng bất cứ lúc nào.”

Ánh mắt Đái Hi ngưng lại. Thần tình trở nên phi thường nghiêm túc: “Dennis, có phải ngươi không tin ta sẽ vĩnh viễn cùng một chỗ với ngươi? Ta lần thứ hai nói cho ngươi, một ngày ta nhận định, thì chỉ có một con đường duy nhất, vĩnh viễn không thay đổi.”

Giải Ý rộng rãi cười nói: “Vĩnh viễn không nói vĩnh viễn không. ”

Đái Hi nhìn hắn. Bỗng minh bạch tâm tình của hắn, vì vậy không hề nhiều lời, khôi phục lại vẻ ôn hòa, cười nói: “Được rồi, ta đồng ý điều khoản phụ này, vậy giờ chúng ta ký ước nhé.”

Giải Ý cười cười “Ừ” Một tiếng.

Đái Hi đến bên hắn, trịnh trọng ấn lên môi hắn một nụ hôn, sau đó ngẩng đầu lên, cười nói: “Buổi lễ kết thúc. Hiệp nghị chúng ta đã có hiệu lực. Sau này ngươi không thể đuổi ta đi.”

Giải Ý khoái trá cười khẽ: “Được.”

Tâm Đái Hi bỗng nhiên trở nên vui sướng vô cùng, hài lòng tựa như dương quang ngoài cửa sổ. Nhẹ nhàng phiêu phiêu, rộng thoáng không có một tia bóng ma.

Nói như thế một hồi, Giải Ý mệt mỏi rã rời, liền an tĩnh lần thứ hai ngủ.

Đái Hi nhìn một chút vị trí túi nước thuốc truyền dịch, nhẹ nhàng mà đặt lại tay Giải Ý cho thoải mái. Lúc này mới vui rạo rực mà đi ra ngoài chọn đồ ăn, để khi hắn dậy có đồ ăn ngay.

Giải Ý tại bệnh viện ở hơn nửa tháng mới khôi phục. Đái Hi vẫn luôn túc trực bên cạnh, một tấc cũng không rời. Y an bài Giải Ý ở tại phòng bệnh hạng nhất, buổi tối bản thân ngủ ở sofa.

Kỳ thực, sau Giải Ý tỉnh lại liền kiên trì tự mình làm mọi việc, Đái Hi chỉ ở một bên hỗ trợ, nhưng y thủy chung muốn ở cạnh hắn, nếu không liền không yên tâm.

Giải Ý rất nhanh nhìn ra được, lần ngã bệnh tại đại đạo hoa viên thực sự đã làm Đái Hi sợ chết được. Ngẫm nghĩ lại, hắn cũng là trăm mối ngổn ngang, nếu như lúc đó ‘đi’ thật, thì mọi chuyện coi như xong, thế nhưng nếu sống, nên nghe theo lời dặn của Dung Tịch lúc lâm chung, cố sống cho tốt. Y nói qua, nếu có người tốt xuất hiện, yêu mình, đừng ngại thu nhận tâm ý người ta. Hiện tại, Đái Hi đối với mình thật sự là tình thâm ý trọng, hai người một năm nay ở chung cũng rất hòa hợp, Giải Ý liền quyết định buông nỗi lòng, thử cùng y sống chung.

Đến khi xuất viện, Giải Ý nói cho Đái Hi, hắn muốn quay về Thượng Hải. Đái Hi ôm hắn, hai người cùng nhau ngồi ở phía trước cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài. Nghe Giải Ý nói xong, y thử dò hỏi: “Dennis, ta đương nhiên nguyện ý cùng ngươi đi Thượng Hải, bất quá ta phải chạy về xử lý chuyện công ty một chút. Dù sao từ Cape Town đi có một lần ngừng tại Singapore, ngươi…có thể ở đấy chơi vài ngày, chờ ta một chút?” Y cẩn cẩn dực dực nói, rất sợ Giải Ý mất hứng.

Giải Ý nghĩ sơ một chút, liền gật: “Được rồi. Bất quá, ta ở khách sạn, không đi nhà ngươi.”

Đái Hi tự nhiên minh bạch lo lắng của hắn, nếu như ở nhà, nhất định phải đối mặt toàn bộ gia tộc, nhất là lão gia tử, không chỉ bản thân không thể cùng hắn thân mật, mà còn khiến hắn phải xã giao mệt mỏi. Về phần áp lực sắp sửa đối mặt, tự nhiên hẳn là do bản thân gánh chịu, không thể để hắn chống một mình. Bởi vậy, y lập tức đồng ý yêu cầu Giải Ý. “Được, đều nghe ngươi, ta an bài một chút.”

Lúc này, một đống tranh Giải Ý hoàn thành được Đái Hi đóng gói thích đáng, chuyển về Thượng Hải, tạm thời gởi lại nơi ở của Đái Luân. Trong tay Giải Ý cũng chỉ mang theo một vali nhỏ, theo Đái Hi lên máy bay.

Đường bay đi mất mười lăm tiếng đồng hồ, bọn họ tuy rằng ngồi máy bay tư nhưng cũng mệt mỏi rã rời, hơn nữa vì biến hóa của vĩ độ, từ mùa đông nam bán cầu đến mùa hạ bắc bán cầu nhiệt đới, nên tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng đến thân thể. Người khỏe mạnh còn có thể thích ứng, nhưng mà Giải Ý vừa bệnh nặng mới khỏi, Đái Hi sợ hắn cảm thấy khó chịu, vừa ra sân bay liền đưa hắn đến khách sạn Shangri-La ở Sentosa, để hắn ở phòng tốt nhất.

Kỳ thực tại Singapore có rất nhiều khách sạn năm sao hiện đại, trong đó có mấy nhà còn là sản nghiệp Đái thị, nhưng Đái Hi sợ Giải Ý không thích lộ diện tại Đái thị , liền dẫn hắn tới tiểu đảo xinh đẹp nhất Singapore này, đây cũng là thắng địa du ngoạn số một Đông Nam Á.

Giải Ý quả nhiên thập phần thoả mãn, nhưng theo tập quán muốn lấy thẻ tín dụng ra, định tự trả tiền.

Đái Hi thấy thế cười rộ lên, nói: “Xin cho ta làm tròn địa vị chủ nhà đi.”

Giải Ý cũng cười: “Được rồi, đợi khi tới Thượng Hải. Ta chiêu đãi ngươi.”

Đái Hi đưa thẻ ra, cùng hắn đi lên thang máy: “Nếu như tại Thượng Hải. Ta sẽ ở chỗ ngươi, miễn phí tiền trọ, ngươi còn phải làm cơm ba bữa nữa.”

Giải Ý cười nói: “Tốt a, ta khả dĩ cung cấp dịch vụ quản gia Anh quốc.”

Hai người một bên vui đùa một bên khoái trá đến phòng.

Khách sạn Shangri-La là khách sạn tốt nhất Sentosa, phòng ở xa hoa, sân thượng đối diện biển rộng. Giải Ý nhịn không được đi tới sân thượng, nhìn cảnh sắc bãi cát mỹ lệ cùng hải dương mênh mang. Đang vui vẻ bỗng hắn thấy một chú chim công nhảy đến bên sân thượng, ưu nhã tán bộ bên cạnh hắn, khiến hắn vừa mừng vừa sợ.

Đái Hi lại bên, từ phía sau ôm thắt lưng hắn, thắm thiết mà nói: “Thế nào? Ở đây được chứ?”

“Ừ.” Giải Ý quay đầu nhìn y một cái. ” Rất tốt.”

“Ngươi thích là tốt rồi.” Đái Hi rất tự nhiên mà hôn môi hắn, cười nói. “Kỳ thực nơi này có đất có biển, đại khái cũng có chút thứ Thượng Hải không có rồi nhỉ.”

Giải Ý hôn đáp lại y, ôn hòa: “Ngươi cũng quá khiêm tốn rồi, Singapore hẳn là thành thị điển hình của Á Châu, có rất nhiều nơi Thượng Hải so ra kém.”

“Được rồi. Chúng ta cũng không đứng khen nhau hoài như thế, dù sao Thượng Hải cùng Singapore đều là thành thị số một trên thế giới, cũng không phân cao thấp gì.” Đái Hi hài lòng cười cười. Cùng hắn nhìn chú công mỹ lệ lửng thững dạo quanh sân. “Ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi công ty xem xét một chút. Muộn mới trở lại.”

Giải Ý mỉm cười gật đầu: “Tốt.”

Đái Hi cũng không lập tức đi, ôm hắn không muốn xa rời, qua một hồi lâu mới rời đi.

Giải Ý nghĩ có chút mệt, chờ y đi, liền tắm rửa rồi ngủ.

Từ sau khi Dung Tịch qua đời, hắn chưa bao giờ ngủ an giấc, thường thường mắt mở trừng trừng nhìn bình minh lên, hoặc giãy dụa trong ác mộng, mồ hôi ròng ròng giật mình tỉnh giấc. Hắn kiệt lực trấn an mình, đem bi thương chôn dấu dưới đáy lòng, bề ngoài nhìn qua thủy chung bình tĩnh ôn hòa, kỳ thực buồn bã đau khổ vô cùng. Ngày trước, với hắn mà nói, sống chẳng hề có ý nghĩa gì. Khi đó hắn sống là bởi vì phụ mẫu thân nhân bằng hữu hy vọng hắn sống tốt, nhất là vì lời dặn của Dung Tịch lúc lâm chung, hy vọng hắn có thể tiếp tục sống tiếp cuộc sống của y. Hắn chỉ bằng loại tín niệm hư huyễn này, nghĩ bản thân chỉ cần bình thản tiếp tục sống, sống đến tận cùng sinh mạng, như vậy đến khi qua thế giới bên kia nhìn Dung Tịch, cũng khiến y hài lòng một ít.

Một năm qua, Đái Hi tận hết sức lực làm bạn hắn, giấu diếm tình cảm giúp hắn cởi bỏ ấm úc trong lòng, dùng ái tình nồng nhiệt bao lấy hắn, nhu tình nóng cháy khiến hắn ấm áp. Từ lúc đó chẳng biết từ lúc nào hắn đã thoát khỏi sự thống khổ kia. Tâm Giải Ý dần dần bình tĩnh lại, nguyện ý chìm đắm trong tình cảm y dành cho mình, từ hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái của y chìm vào giấc ngủ mỹ mãn.

Đến khi trăng sao lu mờ, Đái Hi đi ô-tô từ Singapore chạy về Sentosa. Y đã lâu không tới tổng bộ công ty, một loạt công tác trọng yếu chờ y, cả ngày đều họp hành, nói chuyện, xem văn kiện, thảo luận, ngay cả thời gian thở một hơi cũng không có. Lúc xưa, y tựa như người máy không có thất tình lục dục, có thể ứng phó mấy việc rườm rà mà trọng yếu này. Nhưng hôm nay, y cần rất nhiều khí lực mới có thể khống chế rục rịch trong lòng, tránh khỏi xung động, ném bỏ công tác, chạy về với ái nhân. Có đôi khi, nghe thuộc hạ báo cáo, y đột nhiên thất thần, nghĩ Dennis đã ăn chưa, nếu như hiện tại gọi điện thoại nói hắn đi ăn, có quấy rối giờ nghỉ của hắn không. Loại tâm tình ngọt ngào mà hỗn loạn này là điều y chưa bao giờ trải qua, nhưng y vui vẻ chịu đựng nó.

Rốt cục, y kết thúc công tác ngày hôm nay, ngay cả nhà cũng không quay về, liền lên xe, một đường băng băng chạy về Shangri-La.

Lặng lẽ mở, đi vào gian phòng, Giải Ý vẫn đang an tĩnh mà ngủ. Y nhẹ nhàng mở đèn ngủ, nhìn gương mặt Giải Ý một lát rồi mới thoả mãn đi phòng tắm rửa mặt.

Chờ y trở lại giường, Giải Ý đã bị xóc nảy của nệm lây tỉnh, cố mở mắt, thấy y liền nở nụ cười: “Đã trở về?”

“Ừ.” Nghe được câu hỏi này của hắn, trong lòng Đái Hi bỗng nhiên có cảm giác trở về nhà. Y hài lòng cúi đầu, vừa hôn hắn vừa nhẹ giọng nói: “Ta đánh thức ngươi à?”

Giải Ý đáp lại nụ hôn cuả y: “Không có. Ta ngủ lâu như vậy, cũng nên tỉnh rồi.”

Đái Hi chậm rãi ngã người tới trước, đè lên trên người hắn. Hai tay ôm hắn, mỉm cười hỏi: “Còn mệt không?”

“Đã nghỉ ngơi tốt rồi.” Giải Ý ôm tay y, nhẹ nhàng mà cười nói. “Sợ rằng chính ngươi mới là người mệt ấy chứ?”

”Ngồi ở trong văn phòng, thấy uể oải bất kham, vừa thấy ngươi, tự nhiên hết mệt rồi.” Đái Hi cắn nhẹ vành tai hắn, hơi hơi mút vào, một lát sau, y nhẹ giọng hỏi. “Có thể chứ?”

Giải Ý nghiêng đầu hôn hôn gương mặt y, “ừ” một tiếng.

Đái Hi vẫn rất ôn nhu, một bên hôn hắn một bên cởi ra nút áo ngủ. Giải Ý phối hợp động tác, đưa tay, nhấc người, giúp y cởi y phục bản thân.

Động tác bọn họ thập phần ăn ý, tựa như đã làm qua vô số lần rồi.

Đái Hi hôn toàn thân hắn. Sau đó cẩn thận tỉ mỉ mà lấy ra BCS cùng thuốc bôi trơn.

Giải Ý mỉm cười, vòng tay qua người y.

Đái Hi cố nén cơn kêu gào trong toàn thân, chậm rãi đi vào thân thể hắn, dịu dàng động.

Giải Ý nhịn không được hít vào một hơi, lập tức phát ra tiếng rên nho nhỏ.

Hai người bọn họ đều bị nhấn chìm trong sóng triều dục, rung động không ngớt. Tối nay, là lần đầu bọn họ kích tình sau một thời gian dài phong bế tình cảm. Điều này khiến cho họ rất nhanh đạt được cao trào. Đái Hi ôn nhu kiên định mà ôm hắn, cùng hắn một lần lại một lần mà lên tới đỉnh.

Giải Ý không khước từ. Thủy chung cùng y, trung thực nghe theo cảm giác bản thân, thể hiện ra sung sướng tột cùng.

Lúc Đái Hi cùng hắn ôm nhau ngủ, đã là nửa đêm rồi, trong lòng y cảm thấy thỏa mãn yên ổn trước giờ chưa từng có.

Tuy rằng Đái Hi nói để Giải Ý chờ vài ngày nhưng mà công tác bài sơn đảo hải mà đến, khiến y nửa bước cũng khó rời. Kết quả, bọn họ tại Singapore ngẩn ngơ hai tháng, Giải Ý cũng không thúc giục y.

Ban ngày Đái Hi chạy đi công ty xử lý công sự chồng chất như núi, Giải Ý thong dong đi dạo khắp chốn. Đái Hi vốn định phái cho hắn một tài xế lái xe, để hắn tùy thời sai phái, nhưng hắn không cần, từ chối.

Singapore là một đô thị hiện đại hoá điển hình, nơi hấp dẫn hắn không nhiều lắm. Hắn đi nhà bảo tàng văn minh Á Châu, xem triển lãm văn minh Trung Quốc cùng các thứ liên quan đến tác phẩm nổi tiếng cổ điển Ấn Độ “Ramayana”. Sau đó đi xem di vật văn hóa Singapore, mấy thứ Liêu quốc, Vu tộc, cùng các văn kiện cổ khiến hắn mở rộng nhãn giới.

Trừ lần đó ra, hắn rất ít ra khỏi cửa, mà thích tản bộ ở trên bờ cát gần khách sạn, hoặc đi rong trong khung viên cây xanh um tùm bên trong khách sạn. Phần nhiều thời gian, hắn ở trên sân thượng vẽ vẽ tô tô, có đôi khi cùng Đái Hi nói giỡn: “Phòng phí ở đây quý như thế, dù sao cũng phải kiếm chút tiền trả.”

Đái Hi vừa nghe liền cười: “Hiện tại giá trị tranh của ngươi rất quý, một bức tranh đủ để ở chỗ này mấy tháng rồi.”

Thỉnh thoảng, Đái Hi tăng ca tới tận khuya, Giải Ý sẽ tới bể bơi lộ thiên vùng vịnh bơi một lúc. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, vạn vật đều bị nhuộm một màu trắng bạc, hắn một mình phiêu lãng trong nước, tựa như tinh linh đọa lầm thế gian.

Vô luận có bao nhiêu khuya, mỗi ngày Đái Hi đều trở về, cũng nhất định cùng hắn hoan ái, không tận hứng không chịu ngủ.

Như vậy vài ngày qua đi, Giải Ý uyển chuyển khuyên y: “Ngươi ban ngày còn phải công tác, cứ như vậy chịu không nổi đấy.”

Đái Hi tha thiết ôm hắn, đem mặt vùi vào ngực hắn. Một lúc lâu, y thở dài một tiếng, nói rằng: “Dennis, trước đây ta vẫn nghĩ bản thân còn trẻ, tất cả mộng tưởng đều có thời gian thực hiện, sở dĩ không cần phải gấp gáp. Thế nhưng… Từ khi thấy chuyện ngươi cùng …. Dung, ta bỗng nhiên minh bạch, tuy rằng chúng ta biết nhân sinh khổ đoản, nhưng cũng biết, cả đời này ngắn hơn chúng ta tưởng rất nhiều. Bởi vậy, ta không muốn lãng phí một phút một giây nào ở bên ngươi.”

Giải Ý nghe xong, nhất thời trăm mối ngổn ngang. Hắn minh bạch tâm tình Đái Hi. Nếu như lúc đó, số phận nói cho hắn, hắn chỉ có thể cùng Dung Tịch qua một đoạn duyên phận ngắn như vậy, hắn nhất định dứt bỏ tất cả lo lắng, vô luận như thế nào cũng muốn tranh thủ tất cả cơ hội cùng y một chỗ. Nghĩ thế, hắn nhẹ vỗ về lưng, vai, cổ Đái Hi, nhiệt tình hôn y.

Từ đó về sau, hắn không còn có khuyên Đái Hi nữa.

Đái Hi có quan niệm tình ái phương tây, trên giường nhiệt tình vô cùng, rồi lại thập phần cẩn thận không để hắn thụ thương. Mà vô luận y muốn làm như thế nào, Giải Ý đều phối hợp, thoả thích hưởng thụ cảm giác cực lạc. Bất quá, trong người Đái Hi cũng có quan niệm người Hoa truyền thống, chưa từng có yêu cầu hoặc sở thích cổ quái gì.

Tình hình bọn họ ngày càng hài hòa, tình cảm càng ngày càng tăng.

Nếu như Đái Hi có thể tan tầm đúng hạn, sẽ hẹn hắn ra ngoài ăn, thí dụ như dẫn hắn đi ăn hải sản Đại Đông Hải, tại “Red house” cùng một đám người ngồi ăn cua tiêu. Thấy Đái Hi bị tiêu cay đến hắt xì vài cái, Giải Ý không khỏi thoải mái cười to.

Thỉnh thoảng, bọn họ cũng sẽ đi quán bar có phong cách hoài cựu ngồi, nghe mấy bài ca cũ, thản nhiên uống một chén cocktail margarita.

Quán bar ở đây đều tập trung tại gần bến tàu, sông Singapore hai bên trái phải chảy qua, cách đó không xa là trung tâm tài chính đèn đuốc sáng trưng, ban đêm nhìn qua tựa như thủy tinh trong suốt. Buổi tối, quán bar ánh đèn rực rỡ, rọi ảnh xuống nước, càng tạo vẽ mông lung huyền ảo.

Sau đó, có tiếng ca nữ tử uyển chuyển du dương truyền tới: “Nhân sinh khó có được vài lần say, giờ không vui còn đợi lúc nào?”

Đái Hi lẳng lặng nhìn về phía Giải Ý, cùng hắn nhìn nhau cười, cùng nhau say sưa trong phong tình noãn hương kiều diễm.

Kết cục B


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui