Bồi Tẩm Thừa Tướng

Lãnh Thiên Thương nói xong làm toàn bộ đại điện một mảnh tĩnh mịch, mặt của từng thần tử đều bị mấy câu này khiến cho vặn vẹo. Sao ngày hôm nay mọi người đều không muốn sống như thế a?

“Cái gì? Nữ hoàng! Ha ha ha … ách …” Đại học sĩ Lâm Trạch Tú cư nhiên là người đầu tiên đánh vỡ cục diện bế tắc này, hắn vốn khống chế không được bản thân muốn cười to, thế nhưng hắn vừa định cười đã bị vợ mình Thượng Võ Vương gia Vũ Quân Hà đứng ở phía trước che miệng lại.

Lâm Trạch Tú không cười nữa, hắn thật sự là bội phục Lãnh đại thừa tướng, quả thật là anh tài khí thế ngút trời a, sao lại nghĩ ra được một chiêu như thế ni?

“Lãnh Thiên Thương!” Vũ Quân Kỳ quả thực không thể tin được lỗ tai của mình, người kia sao có thể đối đãi với y như thế, vốn đã để cho hắn đem mình đặt dưới thân, cư nhiên trước triều đường còn yêu cầu như thế. Chẳng lẽ không lo lắng một chút nào đến cảm thụ của y sao?

“Thần biết tội.” Lãnh Thiên Thương kính cẩn cúi đầu thế nhưng khẩu khí của hắn lại không có chút thái độ nhận sai nào. Cho dù Vũ Quân Kỳ dùng ánh mắt sắc bén của y nhìn Lãnh Thiên Thương, thế nhưng Lãnh Thiên Thương vẫn trấn định như cũ.

“Hoàng thượng, Lãnh đại thừa tướng đây là đang đối thánh thượng cầu thân a.” Vũ Quảng Trạch đột nhiên xuất ra một câu, đem sự việc lại lâm vào bế tắc 1 lần nữa tăng lên đỉnh điểm.

“Biểu ca, ngươi không nên ngốc như vậy có được hay không?!” Lãnh Hương Lăng hôm nay cũng có may mắn đứng ở đại điện, ngày hôm qua hắn thiếu chút nữa là xông lên phía trước đánh nhau với Vũ Quân Kỳ. Kết quả ngày hôm nay, biểu ca hắn cư nhiên phát điên muốn kết hôn với Vũ Quân Kỳ, biểu ca nhà bọn họ thực sự là tình sâu vô hạn a.

Bất quá, người của Lục gia bọn họ tại sao cứ muốn làm lão đại như vậy a. Cái tên chết tiệt kia luôn bị hắn đặt dưới thân, cư nhiên còn phong hắn làm hoàng hậu. Xem ra, ban đầu không nên tiếp chỉ, như vậy có phải là hắn cũng có thể thú lão bà là hoàng đế hay không ni.

“Nga? Thừa tướng đại nhân là đang cùng trẫm cầu hôn sao?” Vũ Quân Kỳ nhìn chằm chằm nam nhân kia, tuy rằng Lãnh Thiên Thương cúi đầu, thế nhưng y có thể cảm thụ được nam nhân hiện tại hẳn là đang cười trộm a.

“Vâng, thần sở dĩ cự tuyệt di huấn của tiên hoàng, là bởi vì vi thần luyến mộ thánh thượng đã lâu.” Lãnh Thiên Thương tuyệt không để ý tới chúng đại thần đang kinh hách mà hút không khí, hắn lấy lại bình tĩnh tiếp tục nói rằng, “Thần vốn dĩ đến Vũ Trạch cũng là bởi vì thánh thượng. Thần vì Vũ Trạch bán mạng cũng chỉ bởi vì thánh thượng.”

“Cho nên, không biết thần dùng tâm địa xấu xa như vậy luyến mộ hoàng thượng, chẳng hay hoàng thượng muốn trị thần tội gì ni?” Lãnh Thiên Thương lúc nói căn bản là không hề cố kỵ cái gì quân thần chi lễ, ngẩng đầu nhìn thẳng nam nhân ngồi trên long ỷ biểu tình có chút vặn vẹo kia. Y là đang biểu lộ bản thân chán ghét hắn sao?

Vậy y vì sao một lần lại một lần cho hắn hy vọng, lúc ta gặp phải nguy hiểm thì, y biểu hiện lo lắng như vậy, ta tuyệt thực thì y lại tức giận như vậy, một đêm lại một đêm thủ hộ bên người ta, y rốt cuộc xem ta … là cái gì đây?

“Ái khanh đã nói xong chưa?” Vũ Quân Kỳ nhìn nam nhân có chút kích động, hắn rốt cục cũng ở trước mặt người trong khắp thiên hạ thừa nhận cảm tình của hắn, điều này sao có thể làm cho y mất hứng và khiếp sợ được a?!

Khi hắn từng câu từng câu nói ra hắn đối ta là thực tâm, lòng ta cũng theo hắn cùng nhau phập phồng, mười năm a, hai người chúng ta đã đi đường vòng nhiều lắm rồi không phải sao? Lần này, để ta vì hắn làm 1 ít việc cũng được mà?


“Không biết hoàng thúc có dị nghị gì không?” Vũ Quân Kỳ nhìn Lãnh Thiên Thương đối với hắn gật đầu 1 cái, sau đó quay đầu mỉm cười nhìn thúc thúc vẫn trầm tĩnh của mình. Vũ Quảng Trạch vẫn cúi đầu nghe Lãnh Thiên Thương và Vũ Quân Kỳ nói chuyện, chính là 1 người nhìn chằm chằm đầu ngón chân của mình không biết đang suy nghĩ cái gì?

“A, hoàng thượng, cựu thần tạm thời không còn gì muốn nói.” Vũ Quảng Trạch nhanh chóng đem trọng tâm câu chuyện vứt sang Vũ Quân Kỳ, buồn cười hắn không thể làm bại hoại đi phá uyên ương nhà người ta như vậy có được hay không, hiện tại hắn còn muốn yên lặng, nhìn hai tên tiểu bối này rốt cuộc sẽ đem tổ huấn trăm năm của Vũ Trạch hoàng triều bọn họ phá hư đến cái tình trạng gì?

“Nga, Thiết lão tướng quân, ngài thì sao?” Thiết Khương dù sao cũng là nguyên lão có vị trí cao xếp hàng thứ 3, phụ hoàng trên đời cũng chiếu cố một chút tâm tình hắn, hiện tại y đương nhiên cũng phải cấp đủ mặt mũi a.

“Cái này, mạc tướng ….” Thiết Khương quay đầu nhìn Lãnh Thiên Thương đang ở bên cạnh một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn hoàng thượng đang ngồi trên kia. Lãnh Thiên Thương có thể là trụ cột của Vũ Trạch hoàng triều bọn hắn, thế nhưng người kia đối với hoàng thượng lại có tâm tư như vậy không biết hắn phải làm thế nào để thay Lãnh đại thừa tướng cầu tình đây?

“Hoàng thượng, thần khẩn cầu bãi miễn chức quan của thừa tướng đại nhân.” Trong triều dù sao cũng có những đại thần muốn thu lại lợi ích cá nhân, bọn họ tuy rằng biết Lãnh Thiên Thương không phải người tầm thường, nhưng chỉ cần Lãnh Thiên Thương xuống đài bọn họ không phải là có thể chiếm được sao?

“Hoàng thượng, thừa tướng đại nhân vì Vũ Trạch chúng ta cúc cung tận tụy, không thể bởi vì …. ách …. liền vứt bỏ đi công lao của hắn …..” Thiết Vọng Nhạc đứng ra, hắn không biết làm sao để nói như ra loại cảm tình này. Hắn chính là không hiểu hoàng thượng rốt cuộc là bị làm sao vậy. Không phải luôn luôn vì Lãnh Thiên Thương lãnh đạm mà cáu kỉnh sao? Thế nào mà hiện tại là 1 bộ dạng không hề thích a.

Lẽ nào ái tình lại nông cạn như thế sao? Vậy kẻ thô thiển như hắn không nên đụng vào đúng thật là tốt, nếu một ngày nào đó gặp phải một người như Vũ Quân Kỳ, Thiết Vọng Nhạc hắn chẳng phải là xương cốt cũng không còn sao?

Tuy rằng Thiết Vọng Nhạc và Vũ Quân Kỳ nói lý thì là bằng hữu, nhưng hắn cũng là có chút không hiểu hiện tại là tình huống. Thế nhưng, mạng của Lãnh Thiên Thương thì nhất định phải bảo trụ.

“Vũ Quân Kỳ, nếu như ngươi dám ra quyết định gì uy hiếp đến an toàn của biểu ca ta; thiết kỵ của Lục Cam nhất định sẽ san bằng toàn bộ Vũ Trạch cũng không tiếc!” Lãnh Hương Lăng cũng có chút lo lắng, xem ra lưu lại vợ hắn ở Xuân Noãn lâu là đúng, nếu như phát sinh chuyện gì vợ hắn nhất định sẽ xử lý được.

“Không biết các vị ái khanh có bao nhiêu người tán thành trẫm xử phạt Lãnh đại nhân ni?” Vũ Quân Kỳ giương mắt quét qua toàn bộ đại điện, y muốn xác định rốt cuộc có bao nhiêu người sẽ uy hiếp an toàn sinh mệnh của Lãnh Thiên Thương, sau đó y mới có thể quyết định phải xử lý cục diện hiện tại này như thế nào không phải sao?

Đây chính là trong suốt hai mươi mấy năm qua, lần đầu tiên y độc lập vì người mà mình quan tâm làm cái gì đó.

“Hảo, xem ra Lãnh đại nhân ở Vũ Trạch đích xác là che cả một mảnh trời đất.” Vũ Quân Kỳ nhìn phía dưới không có mấy đại thần đồng ý trị tội Lãnh Thiên Thương, gương mặt nghiêm trọng của y rốt cục cũng lộ ra vẻ tươi cười, sau đó y quay đầu nhìn Lãnh Thiên Thương ở phía dưới vẻ mặt là biểu tình hy sinh.

Xem ra hắn có chút không tín nhiệm ta ni? Vũ Quân Kỳ đưa cho Lãnh Thiên Thương một dáng tươi cười thoải mái, y thấy Lãnh Thiên Thương nhìn dáng tươi cười của y thì lông mi lại nhăn thêm một chút, cái nam nhân này luôn luôn lo lắng cho y ni.


Nếu như để hắn đi một mình, y phải làm sao sống 1 mình đây? Tại đây nếu không có Vũ Quân Kỳ y tồn tại trên đời này, Lãnh Thiên Thương hắn cũng sẽ không hoàn chỉnh.

“Không biết Lãnh đại nhân có nguyện ý buông tha giang sơ của mình tại Vũ Trạch hay không?” Vũ Quân Kỳ nhìn chằm chằm Lãnh Thiên Thương, y biết nam nhân đối diện sẽ cho y đáp án, kỳ thực đáp án không phải đã ở trong lòng mình sao?

“Thần không chút nào chần chờ.” Vốn tất cả đều là vì ngươi mà làm không phải sao? Nếu như ngươi cũng không tái lưu ý, ta lại càng không quý trọng.

“Hảo, Quân Tú.”

“Có thần đệ.” Vũ Quân Tú tuy rằng là một tiêu dao nhân, thế nhưng hắn lần này vào triều chính là quan tâm một chút đến hạnh phúc của hoàng huynh hắn.

“Trẫm, biết tam đệ luôn luôn tiêu dao, thế nhưng … trẫm hôm nay có việc cầu tam đệ hỗ trợ.”

“Ách, hoàng huynh không cần khiêm tốn.” Vũ Quân Tú nhìn hoàng huynh đột nhiên rất nghiêm chỉnh, hắn sợ a, sao cứ giống như bộ dạng đang dặn dò di ngôn vậy chứ, hắn nhất thời trở thành ngốc lăng.

“Trẫm, luôn yêu thích sự thông minh của tam đệ, cho nên trong lòng thần đệ hẳn là cũng biết.” Vũ Quân Kỳ nhìn đệ đệ mà y cùng nhau lớn lên, ba huynh đệ bọn họ luôn luôn có thể hiểu được nhiều việc, không cần nói thẳng vẫn có thể thông hiểu tâm ý.

“Thần đệ biết, thế nhưng …” Hắn còn muốn theo lão bà quay về Tiêu Dao cư, bọn họ cả đời sống an nhàn tiêu diêu tự tại rất là vui thích a, sao có thể mất đi như vậy ni? Hắn thế nhưng còn không nghĩ sẽ kết thúc sớm như vậy a.

“Vậy là tốt rồi, trẫm kế vị tới nay các vị ái khanh đều đối với những việc làm của trẫm đều quá rõ ràng.” Vũ Quân Kỳ trêu tức nhìn biểu tình của các đại thần, “Trẫm chính là hoàng đế duy nhất của Vũ Trạch hoàng triều không có cần chính yêu dân.” Tổ tiên Vũ gia bọn họ không biết đã mắng chửi y không có lương tâm đến như thế nào ni.

“Cho nên, trẫm ngày hôm nay trước mặt các đại thần, tuyên bố, trẫm, hoàng đế đời thứ hai mươi ba của Vũ Trạch hoàng triều, bởi bản thân không tốt hoang *** vô độ ái thượng thừa tướng của bổn triều, cho nên trẫm tuyên bố thoái vị!”

Vũ Quân Kỳ đứng lên thanh âm cao vút mỗi chữ mỗi câu, căn bản chưa từng từng có bất luận chần chờ gì. Câu này y đã nghĩ sẵn trong đầu cũng ở trong bụng miệm vô số lần, y rốt cục cũng có cơ hội nói ra, điều mà y vô tận chờ đợi rốt cục cũng được thực hiện.


“Ngươi … “

“Ai …. Vũ Quân Kỳ ….” Lãnh Hương Lăng và Lãnh Thiên Thương song song phát ra âm thanh, bọn họ đều nhìn Vũ Quân Kỳ đang mỉm cười, người này giống như đã buông xuống gánh nặng nghìn cân vậy, sau đó nhìn y từng bước một đi xuống bảo tọa.

“Không biết thừa tướng đại nhân có nguyện ý cùng trẫm ra khỏi cung hay không?” Vũ Quân Kỳ đi tới bên người Lãnh Thiên Thương, sau đó dừng lại, y nhìn Lãnh Thiên Thương, trong mắt chứa đựng đầy ôn nhu.

“Ngươi … thực sự …” Vì hắn mà buông tha mọi thứ sao? Chuyện mà trong mộng hắn đã từng kỳ vọng vô số lần rốt cục xảy ra rồi sao?

Hai người bọn họ từ nay về sau cũng cần không để ý tới chuyện thế tục nữa sao? Thực sự có thể cùng nhau ly khai khỏi đây sao, đã sớm buông tha cừu hận, thế nhưng hắn đối với thế giới đã từng cho hắn đau đớn này vẫn rất chú ý, cho nên hắn muốn ly khai khỏi thế tục, hắn khát vọng chính là sự bình thản …

“Ân.” Vũ Quân Kỳ nhìn vẻ mặt không thể tin được của nam nhân, “Ta không đáng tin tưởng như vậy sao?”

“Đúng vậy, ngươi để ta đợi đã lâu …. “

“Không bao giờ … như vậy nữa ….” hai người đường nhìn dây dưa với nhau, như muốn từ trong mắt đối phương tìm ra đáp án, rồi nhìn nhau cười, dáng tươi cười thản nhiên của bọn họ xem ra là trời quang mây tạnh rồi.

“Uy, biểu ca ngươi muốn đi đâu a …. “

“A, hoàng huynh, điều này sao có thể?” Hai tiếng kêu thảm thiết nhìn hai người dắt tay nhau rời đi, đợi khi mọi người từ trong ngốc lăng hoàn hồn lại, thân ảnh hai người đã sớm chỉ còn lại một chút bóng lưng mông lung.

“Ha hả. Viên mãn a.” Vũ Quảng Trạch lúc này mới lộ ra bộ dạng thoải mái, hắn nhìn đám người đang loạn thành 1 đoàn, sau đó hắn giương mắt nhìn vẻ mặt cười khổ của Vũ Quân Tú.

“Quân Tú, giang sơn Vũ gia từ nay về sau phải giao cho ngươi rồi.” Vũ Quảng Trạch nói xong cũng xoay người ra khỏi đại điện, lần này thuận lợi giải quyết nhiệm vụ này, không biết lão bà đại nhân nhà hắn có thưởng cho hắn hay không ni? Không có biện pháp a, tiểu tử Lãnh Thiên Thương này đúng là hảo mệnh, ngay đến lão bà của hắn cũng là sư thúc của tiểu tử này.

Cho nên Hiền vương hắn đương nhiên phải giúp một chút, tuy rằng công lao chân chính hẳn là của hoàng huynh hắn ni, thế nhưng hắn cũng có đến giúp a.

“Nhị ca, cái này ….” Vũ Quân Tú vẻ mặt đau khổ nhìn nhị ca Vũ Quân Hà còn đang thẫn thờ, tính hướng không có vấn đề lẽ nào cũng là lỗi của hắn sao? Vì sao cái đống phức tạp này lại vứt cho hắn a, hai người anh cả như bọn họ lại đối đãi hắn như thế, hắn làm sao ăn nói với lão bà thân yêu đây a.

“Hoàng thượng, vi huynh chúc mừng.” Vũ Quân Hà tàn nhẫn đối với đệ đệ luôn trốn tránh trách nhiệm này mà chúc mừng, tam đệ nhà hắn lần này rốt cục phải vì giấc mộng độc chiếm thiên hạ của Vũ gia bọn họ mà tận lực rồi.


Vũ Quân Tú vốn từ nhỏ đã mưu trí cũng như tài học phi thường tuyệt vời, thế nhưng hắn từ nhỏ đã không có chí hướng gì, so với đại ca Vũ Quân Kỳ của hắn càng thêm không có trách nhiệm, cho nên tiên hoàng cũng là không thể làm gì khác hơn là truyền ngôi cho Vũ Quân Kỳ.

Lần này, hắn vì hạnh phúc của đại ca, cũng chỉ có thể hi sinh một chút thời gian sau này của mình thôi, chí ít hắn còn có thể cùng vợ ở chung một chỗ a, tuy rằng để Mộc Lan làm hoàng hậu là có chút gượng ép, thế nhưng nói cho cùng trong cung từ nay về sau cũng chỉ sẽ có nàng là nữ nhân duy nhất, hẳn là cũng không có vấn đề gì lớn a.

Vũ Quân Tú nhìn nhạc phụ đại nhân đối hắn cười không ngừng, cũng chỉ có thể khẽ động khóe miệng lộ ra một dáng tươi cười so với khóc còn khó coi hơn.

Bên ngoài kinh thành trong 1 cái sân lịch sự tao nhã.

“Ngươi thực sự quyết định buông tha tất cả đi theo ta sao?” Lãnh Thiên Thương đến bây giờ vẫn không thể tin được bản thân thật hảo mệnh.

“Chúng ta đi cũng đã đi rồi, chẳng lẽ còn giả bộ sao?” Quân vô hí ngông không phải sao? Tuy rằng hoàng đế như y thì điều kiện có chút không phù hợp, nhưng y cũng đã ở trước mặt các đại thần mà thổ lộ có được hay không a.

“Thế nhưng, vẫn không thể tin được ….” Vũ Quân Kỳ nắm chặt lấy tay hắn, chân thực đến mức làm hắn không thể tin được. Sự tình chỉ cần đơn giản như vậy đã giải quyết rồi sao?

” Đệ đệ ngươi muốn ta bức ngươi làm hoàng hậu, thế nhưng ta không muốn, cho nên ta chỉ có thể theo ngươi làm người nhàn rỗi a.” Vũ Quân Kỳ đối Lãnh Thiên Thương nháy mắt, y kỳ thực cũng muốn buông trọng trách trên người, y vốn không phải là một người có dã tâm, cho nên ngôi vị hoàng đế không thích hợp với y.

Chỉ cần ở bên cạnh vợ là tốt rồi, trách không được hoàng thúc năm đó vứt bỏ trọng trách cùng chức vị làm 1 người bình thường, nguyên lai cảm giác lại tốt như thế, trọng lượng trên vai cũng không thấy ni.

“Ta muốn giết hắn …” Lãnh Thiên Thương vừa nghe cư nhiên là cái nam nhân kia dạy cho Vũ Quân Kỳ chiêu đó, hắn biết Vũ Quân Kỳ sao có thể đột nhiên hạ chiếu như vậy, nguyên lai đều là do tên chết tiệt kia!

“Ha hả, được rồi đừng tức giận, ta không phải cũng không có bức bách ngươi sao?” Bọn họ cũng cùng một chỗ không phải sao?

“Hừ …” Xâm phạm quyền lợi của nam nhân, Lãnh Thiên Thương đương nhiên là mất hứng a, hắn thế nhưng là phu quân của Vũ Quân Kỳ ni, sao có thể chịu như vậy được chứ!

“Hắt xì … sao lại lạnh như thế ni?” Lúc này tại Xuân Noãn lâu người nào đó bỗng nhiên cảm thấy 1 trận gió lạnh thổi qua người, sau đó đánh một cái hắt xì thật to, hắn nghĩ nhất định là có chuyện bất hảo gì đó đã phát sinh.

“Tiểu Lâu, đóng cửa sổ lại.” Thật là có chút lạnh, hơn nữa là càng ngày càng lạnh a.

oo000Toàn Văn Hoàn000oo


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận