Chu Gia Càng nói lời thì giữ lời, trong một tháng tuần trăng mật sau khi kết hôn, anh vui vẻ dắt vợ mới cứu bay sang Châu Âu hưởng tuần trăng mật.
Kỷ Ngôn Sâm một thân một mình lo công việc của cả hai, để trả nợ, lúc Chu Gia dắt Lộ Dao du lịch Châu Âu, anh ấy càng đau khổ tăng ca!
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Cuối cùng, Kỷ Ngôn Sâm âm thầm hạ quyết tâm, anh ấy cũng muốn nhanh chóng cưới người phụ nữ của mình về nhà!
Vợ chồng son hưởng tuần trăng mật trở về, Phùng Hân vui vẻ chờ đợi tin tức, một tháng, hai tháng cũng không nhận được tin tức tốt, bà mong cháu đến sốt ruột nhưng lại không dám thúc giục đôi vợ chồng son vừa kết hôn.
Bà lén hỏi con trai, con trai lập tức quăng một câu tạm thời không muốn có con, đợi một hai năm rồi nói, tuy rằng bà cố lắm mới đồng ý được nhưng bà thật sự rất muốn cháu gái mà…
Lộ Dao cũng không tỏ thái độ gì với chuyện này, bây giờ cô đang rất bận!
Trử Nhứ sinh một bé trai vào tháng 8, là một đứa bé vô cùng đẹp, không khóc không nháo mà ngoan ngoãn im lặng, thỉnh thoảng Lộ Dao đi thăm bé con, lúc bé đầy tháng còn dùng điện thoại chụp rất nhiều ảnh.
Cuối tuần, Chu Gia Càng cùng Lộ Dao về biệt thự của nhà họ Chu ăn cơm, sau khi ăn xong Lộ Dao nói chuyện phiếm với Phùng Hân, sau đó lấy điện thoại cho Phùng Hân xem cháu họ của mình.
Em bé trắng trắng mềm mềm, đôi mắt đen bóng, cực kỳ đáng yêu, Phùng Hân nhìn mà ngứa ngáy trong lòng, ngón tay vuốt ve trên màn hình điện thoại! Ánh mắt từ ái, giống như làm vậy là có thể sờ được em bé giống nhau, Lộ Dao đột nhiên hối hận khi lấy điện thoại cho bà xem…
Hôn trước Phùng Hân cứ luôn nhắc việc muốn một cô cháu gái, cô cũng kết hôn với Chu Gia Càng gần năm tháng, trước và sau khi kết hôn hai người ở cùng nhau hơn nửa năm, ngoại trừ kỳ an toàn của cô thì Chu Gia Càng rất tự giác cày cuốc, cô chỉ có thể cam chịu, thậm chí là vui sướng.
Cô không hiểu vì sao Chu Gia Càng lại không nói đến chuyện con cái nhưng cô lại âm thầm thở phào, cô vẫn chưa chuẩn bị tốt để làm mẹ, cứ cảm thấy hơi sớm, hơn nữa cuộc sống của hai người cũng rất vui vẻ hạnh phúc.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Phùng Hân lướt xem ảnh chụp trên điện thoại Lộ Dao, cuối cùng cũng không nhìn được mà mở miệng: “Dao Dao, khi nào hai đứa sinh một cháu gái cho mẹ?”
Ách… khi Lộ Dao đang tìm cách biểu đạt suy nghĩ của mình thế nào cho thích hợp, Chu Gia Càng đã đi tới nói: “Mẹ, bọn con vừa mới kết hôn không lâu, tạm thời vẫn chưa muốn có con.”
Phùng Hân mếu máo, biết rõ không đả động được con trai, dứt khoát không để ý tới anh, tiếp tục cọ lấy Lộ Dao, làm nũng: “Dao Dao, đừng nghe nó, bé con đáng yêu lắm! Con không muốn có một đứa bé sao?”
Lộ Dao khẽ động lòng, ngẩng đầu nhìn Chu Gia Càng, đột nhiên không biết nên trả lời như thế, đương nhiên cô muốn một sinh mệnh bé nhỏ cùng với anh.
Chu Gia Càng lại hiểu sai ý, tiến lên kéo cô dậy: “Bố mẹ, bọn con đi về trước, hôm nào sẽ qua đây.”
“Ừm… bố mẹ, mấy ngày nữa bọn con sẽ qua thăm hai người.” Lộ Dao không nói được bao nhiêu đã bị Chu Gia Càng kéo đi.
Để lại Phùng Hân tràn đầy thất vọng, cùng với Chu Thịnh Nguyên đang nhíu mày nghĩ cách an ủi vợ yêu.
——
Những ngày tháng sau khi kết hôn vừa êm đềm lại còn hạnh phúc, trước mặt người khác Chu Gia Càng vẫn mang dáng vẻ nặng nề, nghiêm trang, khi về đến nhà sẽ tự động tiến vào trạng thái “người chồng tốt biết dỗ dành vợ”.
Chu Gia Càng hỏi Lộ Dao có muốn dọn về phòng làm việc của anh hay không, Lộ Dao dứt khoát từ chối, dưới sự hướng dẫn từ kinh nghiệm của bản thân anh, bây giờ cô cũng là một nhà thiết kế nho nhỏ, có công việc riêng của mình.
Huống hồ cả công ty cũng đã biết chuyện bọn họ kết hôn, nếu cô còn dọn về phòng làm việc của anh, thế chẳng phải sẽ mang tai tiếng sao!
Nghĩ về cuộc sống sau hôn nhân, Lộ Dao cảm thấy cách hai người ở chung không khác gì trước kia lắm, thứ thay đổi duy nhất chính là Chu Gia Càng, bây giờ anh ngày càng dỗ cô.
Thỉnh thoảng sẽ có tranh cãi nhưng trên cơ bản anh toàn dỗ dành cô.
Lúc dỗ không được anh sẽ trực tiếp đè cô ra… làm chuyện gọi là cuối giường hoà…
Ra khỏi biệt thự nhà họ Chu, trên bầu trời Đã có một vầng trăng khuyết, ánh trăng nhạt nhoà, bốn phía tĩnh lặng, có vẻ ngay cả bầu không khí cũng mát mẻ hơn bình thường vài phần.
Lúc sắp đến gara, Lộ Dao lắc lư nắm tay của hai người, Chu Gia Càng quay đầu lại nhìn cô, vài giây sau: “Có phải có chuyện muốn nói với anh hay không?”
Lộ Dao gật đầu, suy tư một hồi mới mở miệng: “Chồng ơi, anh thật sự vẫn chưa muốn có con sao? Hay là anh không thích trẻ con?”
Mấy tháng sau khi kết hôn, qua sự dạy dỗ của Chu Gia Càng, Lộ Dao đã có thể gọi hai tiếng chồng ơi rất thuận miệng, những lúc không có ai, những lúc xin đầu hàng, lúc xin tha… hãy tin chồng ơi lúc nào cũng có tác dụng, như bây giờ cô muốn nghe lời thật lòng của Chu Gia Càng, lập tức ngoan ngoãn gọi một tiếng chồng.
Không biết có phải do bóng đêm quá mờ hay không, dường như Lộ Dao nhìn thấy ánh mắt của Chu Gia Càng do dự một chút, sau đó nghe anh nói: “Chỉ cần em sinh thì anh đều thích.”
“Anh chưa trả lời câu ở trước!” Lộ Dao bĩu môi, không hài lòng khi anh bỏ qua câu hỏi của mình.
“Chẳng phải lúc trước anh đã nói về vấn đề này rồi sao?”
“Lúc nào…” Cô nhớ ra rồi, hồi nãy anh mới nói với mẹ chồng, bọn họ mới vừa kết hôn, tạm thời vẫn chưa muốn có con.
Thấy vẻ mặt của cô, Chu Gia Càng biết cô nhớ rồi, không nói nhiều nữa, kéo cô lên xe.
Có lẽ là mệt mỏi, sau khi Lộ Dao lên xe liền nhắm mắt nghỉ ngơi, Chu Gia Càng vững vàng khởi động, lúc gặp đèn đỏ liền quay đầu nhìn cô, nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn điềm tĩnh, mái tóc dài đen nhánh mềm mại chia làm hai phần xõa trước ngực của cô.
Con của họ, sao anh lại không muốn được? Có nên nghĩ cách để cô tự mình mở miệng không nhỉ?
Lộ Dao vốn chỉ muốn nhắm mắt lại suy nghĩ, không ngờ nghĩ một hồi đã ngủ mất, mãi cho đến khi xe dừng trước gara, Chu Gia Càng bế cô lên mới ngơ ngác tỉnh dậy.
Mà Chu Gia Càng Đã sớm quyết định chiến lược trên đường đi, chắc chắn phải để cô mở miệng.
Lộ Dao bị anh ôm, cả người rúc trong lồng ngực anh, thật ra cô đã tỉnh táo lại, có điều dưới gara lại không có ai nên cũng mặc cho anh ôm.
Lỗ tai truyền đến tiếng bước chân vững vàng của anh, Lộ Dao cảm thấy an tâm, cái tay ôm cổ anh cũng siết chặt lại, gò má cọ lên ngực anh một cái.
Động tác nhỏ đầy dựa dẫm của cô khiến Chu Gia Càng không khỏi cong khóe môi, người nằm trong lồng ngực đột nhiên lên tiếng: “Anh Chu, anh thật sự không muốn có con nhanh lên sao? Bé con của chúng ta đấy?”
Chu Gia Càng nghe vậy thì dừng bước chân, cúi đầu nhìn cô: “Em có muốn không?”
Lộ Dao nhìn lại anh, sau đó cúi đầu, khuôn mặt nhỏ cọ cọ trước ngực anh, giọng nói trầm thấp lại còn mang theo chút vui sướng: “Thật ra… nếu anh muốn, em có thể cố gắng phối hợp với anh.”
Chu Gia Càng bật cười: “Cảm ơn sự cố gắng của em.”.