Bởi Vì Đùa Em Rất Vui

Thật vất vả chịu đựng đến lúc tan làm, Diêu Thì Đông cảm thấy mệt lả. Những ngày gần đây cô quá lo lắng nên sức khỏe không được tốt lắm. Cô cười khổ, đây chính là hậu quả của ''người kia'' cho cô đấy.

Hôm nay, ba mẹ cô đi dự tiệc, cũng không có ai đến đón nên cô đành đi xe buýt. Lúc trước, cô dự định là trước khi tốt nghiệp nhất định phải lấy được bằng lái xe nhưng mà ba cô quá bận nên không có thời gian dạy cô mà cô cũng không thích tiếp xúc với người lạ. Cô không giống như Dương Khải Ca khi bị huấn luyện viên trong lúc hướng dẫn sàm sỡ mà dùng Không Thủ Đạo quật hắn bốn chân chổng lên trời. Nếu nhu chuyện đó mà xảy ra với cô thì chắc là cô chỉ có thể chạy về nhà khóc lóc.

Cô đang còng ngươi đi tới trạm xe buýt nên không chú ý tới sau lưng có một chiếc xe cao cấp đang đi theo cô. Cho đến khi cô ngồi ở trên ghế ôm bụng thì bị tiếng còi xe chói tai làm cô lấy lại tinh thần, cô ngẩng đầu lên...............Sau đó cô chắc chắn là thuốc đau bao tử đã mất tác dụng rồi.

Một người đàn ông với hàm răng trắng tinh từ trong xe bước ra, mỉm cười thân thiện với cô giống như lần đầu tiên cô nhìn thấy anh............

Đây không phải là Bọ ngựa bắt ve, Chim sẻ rình mồi trong truyền thuyết sao?

Anh thật là gian xảo! Thì ra anh đã biết đó là cô. Anh cố ý vào hỏi thăm để hù dọa cô mà thôi. Xấu xa!

''Lên xe''. Đường Ẩn Khiêm nói ngắn gọn.

Nếu như cô còn chút sức lực cô sẽ nhấc chân chạy như điên. Nhưng cô không có, vậy cô có thể giả vờ như anh nhận lầm người không nhỉ?

''Muốn anh vác em lên xe sao?''. Giọng anh trầm xuống đe dọa cô.

Diêu Thi Đông biết ngày chết của mình đã đến, có giãy dụa cũng vô ích. Vậy nên cô ngoan ngoãn lên xe.

''Tại sao em lại làm việc ở đó?''. Giọng nói thản nhiên của anh khiến cho cô ngạc nhiên.

''Uhm........Chỉ.....Chỉ là........thỉnh thoảng giúp bạn bè thay ca.............''. Cô khúm núm, thành thật trả lời, tuyệt đối không dám qua loa.

''Muộn như vậy mới tan ca rất nguy hiểm. Nếu như không cần thiết thì em nên từ chối, tối như thế này thì em đi về nhà sao được?''. Chân mày của Đườn Ẩn Khiêm hơi chau lại. Một cô gái đi làm về tối như vậy sao không có ai đến đón cô?

''Mẹ sẽ đến đón em.............''. Cô ngập ngừng nói. Cô không hiểu mình bị làm sao mà lại sợ anh. Anh cũng không phải là gì của cô. Anh.....anh.....anh.......Haiz! Thôi! Dù sai

cô cũng không chống lại được anh, cả đời này nhất định phải sống dưới cái bóng của anh.

''Hôm nay sao không đến đón em?''

''Ba mẹ em đi dự tiệc rồi''. Sau khi trả lời anh xong thì cô muốn cắn lưỡi. Tại sao cô phải trả lời anh chứ!

Mắt Đường Ẩn Khiêm nhìn thấy tay cô đặt ở bụng, thở dài hỏi ''Em lại đau bụng rồi đúng không?''

Vừa rồi đi theo phía sau đã nhìn thấy lưng cô còng xuống, có vẻ bệnh của cô đã nặng hơn rồi.

Diêu Thì Đông giật mình, miệng cô khẽ mím lại. Cô luôn cho rằng anh không biết tật xấu đau bụng của cô............

''Uhm........Đúng vậy!''. Cô không muốn biểu hiện dáng vẻ đáng thương với anh nhưng khi trả lời vẫn lộ ra chút yếu ớt.

Đường Ẩn Khiêm dừng xe ở bên đường, bật đè lên, duỗi tay về phía cô ''Đưa tay cho anh''

''Tay nào?''. Cô hồi hộp hỏi.

''Đưa tay phải cho anh trước''. Anh kéo tay của cô rồi bắt đầu dùng ngón cái vừa xoa bóp vừa giải thích ''Lần sau nếu như lại bị đau dạ dày thì phải xoa chỗ này để giúp dạ dày thả lỏng, giảm bớt đau đớn''

''Vâng''. Cô ngoan ngoãn gật đầu, len lén nhìn vẻ mặt chuyên chú của anh khi xoa bóp cho cô. Dưới ánh đèn lờ mờ, cô thấy anh thật dịu dàng.

Thấy anh như vậy cô đột nhiên buồn bực. Cô luôn cho rằng : Trải qua ba năm rồi thì cô sẽ không còn yêu thích gương mặt đó nữa. Nhưng mà hiện tại cô lại cảm thấy anh còn đẹp trai hơn trước nữa...........Thật ra cô biết.Cô không quên được anh. Cô chỉ giả vờ như quên anh thôi. Haiz! Có lẽ cả đời này cô chỉ có thể đơn phương thích anh, không thích người khác được nữa rồi.

''Đổi tay''. Anh xoa bóp rất chuyên tâm. Khi anh định cầm lấy tay kia của cô thì phát hiện cô đang dùng tay trái lau nước mắt ''Làm sao vậy? Vẫn còn rất đau sao?''. Anh kéo tay cô xuống không cho cô lau mà dùng ngón tay của mình nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.

Cô lắc đầu một cái, khóc rất thương tâm, cô cảm thấy thật khổ sở ''Học trưởng.........Sau này anh không bắt nạt em nữa có được không?''. Cô thật hi vọng anh sẽ đối xử dịu dàng với cô như thế này mãi mãi.

''Cô bé ngốc. Anh bây giờ có bắt nạt em sao?''. Anh bật cười nói, giọng nói rất nhẹ, rất dịu dàng còn có một chút cưng chiều ở trong đó.

''Anh đang đánh lừa em thôi. Sau đó lại bắt đầu bắt nạt em.........''. Cô biết rõ cách thức chỉnh người của anh rồi. Cô cảm thấy anh luôn xem cô như đứa ngốc. Thật ra, cô đâu có ngốc đâu!

''Thì Đông! Ai rồi cũng sẽ trưởng thành''. Nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô. Anh thừa nhận là có chút ngạc nhiên, anh còn tưởng rằng cô sẽ không bao giờ cãi lại anh.

Diêu Thì Đông không hiểu anh đang nói gì chỉ biết rơi nước mắt. Trước kia cô không cảm thấy khổ sở bởi vì chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của anh là cô đã cảm thấy rất vui vẻ; Sau khi anh đi rồi, cô thỉnh thoảng nhớ anh nhưng cô luôn tự nói với mình là cô không phải nhớ anh mà là nhớ khuôn mặt của anh thôi. Cô cũng không có nói cho ai biết bởi vì làm như vậy thì cô chính là một đứa ngốc. Anh hại cô bị đau dạ dày thường xuyên. Sao cô lại thích anh như vậy chứ!

Khó trách.....Khó trách anh luôn nói cô là ngu ngốc. Thì ra cô ngốc thật.

Bây giờ anh dịu dàng xoa bóp tay giúp cô thế này khiến cô thật hạnh phúc. Cho dù là Legolas có ở trước mặt mà giúp cô xoa bóp, cô cũng không cảm thấy hạnh phúc bằng. Mà anh chắc lại đang diễn một đoạn trong trò chơi thôi đúng không? Sau đó anh sẽ bắt đầu thể hiện bản tính tà ác ra đúng không?

Đường Ẩn Khiêm nhìn thấy sự đề phòng và khủng hoảng trong mắt của cô. Anh phát hiện cô đã trưởng thành hơn, đã có sự đề phòng người khác, không còn hoàn toàn tin tưởng người khác như trước nữa. Anh đột nhiên cảm thấy đây là lỗi của mình. Cô lớn lên ở trong một thế giới rất tốt đẹp, cô tin tưởng mọi người vô điều kiện. Thế nhưng anh lại đem sự xấu xa vào trong thế giới đó............Mặc dù anh cảm cảm thấy như vậy không có gì là xấu.

Lúc mới bắt đầu, anh thật sự bị sự ngây thơ của cô hấp dẫn, trêu chọc cô chính là niềm vui lớn nhất của anh. Nhưng sau này, anh lại dần dần cảm thấy sợ hãi, sợ một ngày nào đó cô sẽ ngây thơ bị người khác lừa đi mất.

Bởi vì anh nhìn thấy trong mắt cô sự khao khát với tình yêu. Anh biết, cũng như các thiếu nữ khác, cô cũng muốn được che chở, được yêu thương. Nhưng thế giới này có rất nhiều con sói đội lốt cừu, cũng có rất nhiều vỏ bọc giả dối, những lời nói yêu thương ở thời đại bây giờ cũng rất dễ dàng nói ra khỏi miệng. Anh rất sợ cô chìm đắm trong biển tình mà bị tổn thương. Cho nên anh quyết định-------Anh sẽ dạy cho cô biết mốt bộ mặt xấu xa khác của thế giới tốt đẹp kia. Dĩ nhiên, anh cũng đạt được nhiều niềm vui trong lúc dạy cô.

Đáng tiếc là cô không hiểu, có lẽ vĩnh viễn cô cũng không hiểu.........Nhưng mà không quan trọng, chỉ cần kết quả đúng như anh mong muốn là tốt rồi.

Anh không có trả lời sự nghi ngờ trong mắt của cô, anh cúi đầu xuống............Hôn cô.

Đó là một nụ hôn rất nhẹ nhàng, anh chỉ trằn trọc mút đôi môi đỏ mọng của cô, như chuồn chuồn lướt qua mặt nước. Sau đó không lâu, anh phát hiện cô đang nín thở, anh khẽ cười yếu ớt chạm môi cô mấy cái rồi mới buông cô ra. Cô vội vàng thở hổn hển lấy hơi, giống như vừa gặp ma vậy.

Anh lấy tay miêu tả đôi môi xinh đẹp của cô ''Còn đau không?''

Diêu Thì Đông bây giờ mới nhớ đến chuyện vài giây trước, sắc mặt nháy mắt đỏ bừng, nhìn gương mặt trước mắt rồi lập tức lắc đầu, nói không ra lời.

Anh cười nhẹ cúi xuống hôn cô một cái ''Được rồi! Anh đưa em về nhà''

Cô giống như đã rơi vào trong một giấc mơ, một giấc mơ rất đẹp khiến cô không muốn tỉnh lại.

Thánh mẫu Maria! Cầu xin người làm cho giấc mơ này kéo dài mãi mãi.........

Diêu Thì Đông luống cuống, rối loạn. Anh bất ngờ hành động như vậy làm cho cô không biết nên làm như thế nào. Cô không muốn phá vỡ đi một chút dịu dàng khó lắm mới có được. Cho nên cô nghĩ đến một phương pháp có thể giữ lại điều tốt đẹp này, đó chính là trốn tránh.

Bởi vì đã bị anh bắt được rồi, cô đem chính mình phong bế lại. Trừ mỗi tuần hai ngày có việc phải ra ngoài, cô không hề ra cửa. Thậm chí không để ý sự phản đối của mẹ, tùy hứng chạy đến nhà chị gái ở thật lâu. Bởi vì cô rất sợ anh lại đột nhiên chạy tới phá hủy tất cả.

Cô thừa nhận là cô rất đà điểu nhưng chỉ cần không thấy anh cô sẽ không khổ sở như bây giờ. Cứ giống như lúc anh đi du học ở nước ngoài mấy năm, cô thấy như vậy thì tốt hơn. Cô chỉ thỉnh thoảng mới nhớ anh.........

Diêu Manh Thu đi vào phòng của em gái. Sự khác thường gần đây của em ấy khiến cho mọi người rất lo lắng. Nhưng cái miệng của nó giống như vỏ trai trai vậy, ngậm chặt lại không nói gì hết.

Diêu Manh Thu ngồi ở mép giường vỗ vỗ em gái, nói nhỏ ''Đông Đông! Ba mẹ đến đón em về nhà kìa!''

Diêu Thì Đông từ trong chăn chui ra, lộ ra gương mặt yếu ớt.

''Nếu như không muốn về thì cũng không sao...........''. Diêu Manh Thu yêu thương sờ mặt em gái. Bây giờ Thì Đông thật gầy. Thật ra thì cô và chồng cũng rất hoan nghênh Thì Đông tới ở, nhưng ba mẹ lại không muốn cho nó ở quá lâu.

''Như vậy sao được?''. Mẹ Diêu bước vào phòng, nhìn thấy sự trầm lặng của cô con gái nhỉ, trong long như lửa đốt ''Diêu Thì Đông! Con còn ở đây làm phiền chị con và anh rễ bao lâu nữa? Con không nhìn xem, chị con đang mang thai phải cần người chăm sóc, giờ lại còn phải lo lắng, chăm sóc ngược lại cho con. Con không thấy xấu hổ sao?''

''Mẹ! Mẹ đừng mắng nó nữa!''. Diêu Manh Thu đau lòng nói.

''Con còn nói giúp cho nó!''. Mẹ Diêu nhìn con gái lớn một cái ''Con nhóc này bị con làm hư rồi!''. Ngay cả bà và chồng cũng cưng chiều Đông Đông đến vô pháp vô thiên.

Diêu Manh Thu cong môi lên nói ''Ba cũng có phần nha........''

Ba Diêu đứng ở ngoài cửa đang muốn vào phòng, bước chân đột nhiên rút trở về, núp ở cửa mắng thầm, Manh Manh bảo bối sao lại kéo ông xuống nước?

Tâm tình đang không tốt, lại bị mẹ mắng. Cô biết là không nên nhưng không nhịn được, cô cảm thấy uất ức. Diêu Thì Đông mím cái miệng nhỏ, ôm lấy chị gái mà khóc.

''Mẹ.........''. Diêu Manh Thu gấp gáp nói. Tại sao lại mắng nó!

Mẹ Diêu cũng không ngờ là con mình đột nhiên trở nên nhạy cảm yếu ớt như vậy, nhất thời cũng ngây người.

''Được rồi! Được rồi! Ai cũng không được mắng. Con gái bảo bối của tôi cũng không có lỗi, bà làm gì lại đi mắng nó!''. Nhìn con gái bảo bối khóc, ba Diêu nhịn không được nhảy ra. Con gái lớn bây giờ không thể đứng quá lâu, ông nhẹ nhàng kéo con gái nhỏ vào trong ngực, cũng ám chỉ Manh Thu ngồi xuống nghỉ ngơi.

''Ba......''. Diệu Thì Đông tiến sát vào trong ngực ba Điều, khóc đến đáng thương khiến cho ba người còn lại đau lòng không thôi.

''Con gái ngốc, khóc cái gì? Mẹ không phải bởi vì lo lắng cho con sao?''. Thanh âm mẹ Diêu mềm xuống, đoạt lấy con gái từ tay chồng mình.

''Con ở nhà chị con lâu như vậy, ba mẹ cũng cảm thấy nhàm chán. Còn nữa, chị con sắp sinh rồi còn làm phiền chị con mỗi ngày phải gọi điện. Chẳng lẽ con lại để chị con phải lo lắng cho con sao? Hơn nữa, con cũng không muốn về nhà sao?''

Trơ mắt nhìn con gái bị cướp đi, ba Diêu chỉ có thể tay không đứng ở bên cạnh nói giúp ''Đúng vậy! Bảo bối, ba khó khăn lắm mới được nghỉ lễ dài ngày. Con phải ở nhà với ba chứ! Ba rất cô đơn đó!''. Đây cũng chính là lí do ông không muốn cho con gái đi lấy chồng sớm.

''Con không có ở nhà, có rất nhiều người gọi điện thoại đến tìm con. Mẹ cũng không thể nói cho bọn họ số điện thoại của chị con. Con còn không về nhà, ai cũng nghĩ là con đã mất tích''

''Điện thoại?''. Đôi mắt ngấn nước của Diêu Thì Đông ngước lên, trong lòng có một tia chờ đợi ''Mẹ, có......có ai là con trai gọi điện thoại đến tìm con không?''

''Có! Là em họ của con đó!''

''À............''. Diêu Thì Đông khó nén thất vọng, càng nghĩ càng thấy mình ngu ngốc. Anh biết số điện thoại và địa chỉ nhà cô nhưng anh đi du học ba năm nay lại chưa bao giờ gọi một cuộc điện thoại, gửi một bức thư. Cô còn ngu ngốc hi vọng anh có chút quan tâm mình? Ngày đó, anh nhất định là đùa giỡn cô, từ đầu đến cuối cô cũng chỉ là đồ chơi của anh mà thôi.

''Đông Đông! Con đang đợi điện thoại của ai sao?''. Mẹ Diêu hỏi.

''Không có''. Cô miễn cưỡng cười, trên mặt không giấu được sự mất mác.

Cô có tư cách gì mà mong đợi? Anh cũng không muốn cô chờ anh chỉ trách cô đơn phương thích anh. Mà anh chưa từng cho cô tư cách để chờ đợi……….
Ngày tốt nghiệp càng ngày càng gần, thế nhưng lại không có thời gian để cùng bạn bè tụ tập một chút. Tất cả mọi người đang bận làm luận văn, vội vàng tìm đường đi trong tương lai, vội vàng nhìn thấy hiện thực tàn khốc của xã hội. Hình như chỉ có Diêu Thì Đông là không vội vàng.

Cho đến khi sắp tốt nghiệp Đại học, cô mới nhận ra tình cảm của mình. Cô không giống như người bình thường hạnh phúc ngọt ngào chỉ cảm thấy đầy phiền muộn.

Cho tới bây giờ cô luôn cho rằng Đường Ẩn Khiêm nếu không phải vô cùng ghét cô thì là vô cùng thích cô. Bây giờ cô mới phát hiện, trong trường hợp nào đi nữa thì cô đã đánh giá bản thân quá cao rồi. Thậm chí để cho anh ghét cô cũng không được.

Sau khi hết giờ học, cô nói dối với người nhà là đang đi chơi với bạn trong lớp. Thật ra căn bản là không có ai rãnh rỗi mà đi chơi với cô, tất cả mọi người đang chuẩn bị cho tương lai. Mà cô bởi vì không muốn nhìn thấy ba mẹ lo lắng nên mới nói dối. Cô giống như một hồn ma đi lang thang trên đường. Cô đi tìm Tiểu Mộc, trực giác cô cho là Tiểu Mộc nhất định sẽ làm cô vui vẻ lên một chút. Nhưng khi cô đến cửa hàng tiện lợi mới biết Tiểu Mộc đã nghỉ việc rồi.

Đứng ở đầu đường, cô đột nhiên có xúc động muốn gào khóc. Cô đang buồn vì bị bạn bè vứt bỏ……….

''Thì Đông?''

Nghe thấy có người gọi, cô quay đầu lại, thấy người kia cô cảm thấy hình như đã trải qua mấy kiếp.

''Sao lại ngơ ngác như vậy?''. Theo thói quen anh vỗ vỗ mặt của cô.

''Học……….Học trưởng. Sao anh lại ở đây?''. Cô mở to mắt. Cô cảm thấy vui vẻ khi vô tình gặp anh.

''Thì ra là em chưa biêt!''. Đường Ẩn Khiêm nhìn cô đầy ẩn ý.

''Biết chuyện gì?''. Cô giống như sống lại, tức giận hỏi anh.

''Anh……''. Anh còn chưa kịp trả lời, phía sau đang có người gọi anh, một người phụ nữ đang ngồi trong xe gọi anh.

''Ẩn Khiêm! Anh nói chuyện xong chưa? Dừng xe lâu quá sẽ bị xử phạt đấy!''

Diêu Thì Đông quay đầu, thấy trong chiếc xe anh đưa cô về ngày đó có một người phụ nữ rất xinh đẹp---người phụ nữ này rất xứng đôi với anh.

Một chút vui vẻ ở trong lòng bị màn trước mắt này phá vỡ.

''Đến ngay!''. Anh quay đầu lại khẽ mỉm cười với người phụ nữ đó sau đó quay đầu nhìn cô, hỏi ''Em đi ăn cơm với bọn anh không?''

Diêu Thì Đông không tự chủ lui ra sau một bước, lòng cô co rút đau đớn, thật bội phục cô còn cười được ''Không được. Em không muốn làm phiền hai người''. Cô lắc đầu, trên khuôn mặt treo lên nụ cười vui vẻ.

''Không sao. Bạn của anh cũng không ngại. Em không cần cảm thấy ngại''. Đường Ẩn Khiêm đưa tay ra muốn kéo cô, cô lại lui một bước.

''Không được đâu. Nhà em hôm nay có chút chuyện''. Anh và bạn gái anh không ngại nhưng cô lại để ý. Mặc dù anh nói cô không càn phải ngại nhưng cô không có cách nào mà không để ý được. Từ đầu đến cuối, trong lòng anh cô chỉ là một học muội. Nhưng cô lại không xem anh là một học trưởng. Anh không thẹn với lương tâm nhưng cô lại cực kỳ xấu hổ.

''Chuyện gì?''. Anh nhíu mày, ôm ngực, lạnh nhạt nhìn cô. Bởi vì cô đang lấy cớ.

Cô cười cười ''Hôm nay là sinh nhật của ba em. Cả nhà em sẽ cùng nhau chúc mừng ba''. Thật ra cô cũng không có nói dối, hôm nay đúng là sinh nhật của ba cô. Nhưng nêu như anh không tin cô thì cô cũng không sao.

''Vậy sao? Gặp lại em sau''. Rất khác thường, anh cũng không làm khó cô.

''Hẹn gặp lại, học trưởng''. Cô xoay người, không quay đầu lại rời đi.

Có thể quên anh rồi. Thật sự! Cô muốn quên anh.
Cô lại dám từ chối anh? Cô thế nhưng dám từ chối anh? Thậm chí còn nói dối để từ chối anh!

Chuyện gì đã xảy ra? Không phải cô luôn nghe lời anh nói sao? Tại sao thái độ của cô đột nhiên trở nên xa lánh khách khí như vậy? Một chút cũng không giống cô.

''Ẩn Khiêm. Anh làm sao vậy?''. Nhìn thấy bộ dáng tức giận của anh. Biết anh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt này của anh.

''Không có việc gì''. Anh che giấu suy nghĩ, nhàn nhạt trả lời, trong lòng vẫn còn để ý đến chuyện vừa rồi. Sắc mặt của cô không được tốt lắm, nhất là lúc cô xoay người đi, anh cảm thấy cô hình như sắp khóc. Đã xảy ra chuyện gì sao? Hay là………..Cô vì chuyện ngày đó anh hôn cô mà tức giận?

Mẹ kiếp! Lúc anh hôn cô sao cô không phản kháng, bây giờ lại tức giận với anh?

''Nhưng mà xem ra anh không giống không có việc gì……….Là bởi vì cô bé kia sao?''. Cô nhìn thấy trong mắt anh có sự tức giận và lo lắng.

''Em đừng có xen vào chuyện của anh, Jenny''. Dù có đúng thì anh cũng sẽ không thừa nhận.

''Có khi nào cô ấy đã hiểu lầm anh rồi không?''. Anh càng khó chịu, cô càng tò mò. Thật là thú vị! Mặt lạnh mà cũng có lúc tức giận.

''Hiểu lầm chuyện gì?''. Anh cho cô một ánh mắt như đang nhìn người………ngốc vậy.

''Hiểu lầm quan hệ của em và anh đó!''. Jenny trả lại cho anh kiểu nhìn đó ''Anh không phát hiện ra là lúc cô ấy nhìn thấy em cả người trở nên ngớ ngẩn''. A! Đó là một đôi mắt ghen tị nha!

Lông mày Đường Ẩn Khiêm nhăn lại, xua tay ‘’Em nói cái gì vậy? Cô ấy lúc nào cũng ngốc nghếch’’

''Haiz! Thật uổng phí anh ở bên cạnh nhiều phụ nữ như vậy. Chẳng lẽ anh không biết phụ nữ chỉ cần dính dáng đến bạn trai sẽ trở nên vô cùng nhạy cảm''. Jenny cứ niệm như vậy trên suốt đường đi, đến khi đến nhà ăn vẫn còn niệm.

Sau khi ngồi vào chỗ, anh rốt cuộc nhịn không được kêu cô câm miệng. Đột nhiên một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, chẳng lẽ Thì Đông đang ghen?

''Ý em muốn nói , cô ấy……..có thể đang ghen?''

Mắt đẹp Jenny trợn to, cô không thể tin được cô gợi ý lâu như vậy, đến bây giờ anh mới hiểu ý của cô. Cô nói rất rõ ràng như vậy mà?

''Không phải là có thể. Cô ấy chính xác là đang ghen!''. Nếu không phải đang ở trong nhà hàng Tây cao cấp, cô rất muốn rống lên. Cái người đàn ông ngu ngốc này!

Nghe vậy, đám mây đen trong lòng Đường Ẩn Khiêm như được vạch ra, nhìn thấy ánh mặt trời sáng lạn.

''Anh không ăn. Em cứ từ từ mà ăn''. Anh giơ tay lên, gọi phục vụ đến tính tiền.

''Haiz! Anh đi đâu vậy?''. Đâu có ai bỏ lại một cô gái xinh đẹp ở lại ăn cơm. Người khác nhìn thấy sẽ cho rằng cô không có nhân phẩm cũng nên.

Anh móc ra thẻ tín dụng giao cho nhân viên phục vụ, cười nói :''Anh đột nhiên nhớ ra hôm nay là sinh nhật của ba vợ tương lai. Anh phải nhanh đi chúc mừng mới được''. Mặc kệ cô có lừa anh hay không. Đi trước rồi nói sau, nêu cô nói dối, về sau sẽ tính toán sổ sách với cô hết một lần.

Jenny ngạc nhiên đến há miệng ''Từ khi nào anh có bố vợ tương lai?''. Đừng có nói đùa.

''Từ ngày anh có bạn gái trở đi''. Anh rất phong độ kí hóa đơn nói.

''Bạn gái của anh là ai?''. Logic của cô hình như bị anh làm cho rối lên hết rồi.

''Chính là người mà em vừa thấy''

Jenny nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu ''Anh nói bạn gái anh là………..''

''Đúng! Chính là cô bé đó!''. Anh đem hóa đơn đã ký tên đưa cho nhân viên phục vụ, thuận tiện nói ''Anh đi trước. Em từ từ mà hưởng thụ''

Đường Ẩn Khiêm chạy như bay đến cửa hàng dụng cụ thể thao của bạn mình, chọn một bộ đánh Gôn hiệu TourStage. Suy nghĩ một chút lại cảm thấy không ổn. Nếu anh nhớ không lầm thì ba Đông hình như thích bộ dụng cụ của Titleist. Anh vuốt ve cằm, khẽ mỉm cười yêu cầu một bộ dụng cụ hạn chế số lượng rất đắt tiền.

''Cậu mở cửa hàng không phải là để buôn bán sao?''. Anh mặc kệ bạn tốt sống chết từ chối, bắt đầu phát huy năng lực thuyết phục của bản thân.

''Nhưng mà mình đã đồng ý bán bộ này cho một người khách quen…………''. Bạn của anh đau thương nói. Toàn thế giới chỉ có 270 bộ! Hắn đi đâu tìm được bộ 271 đây?

''Tôi cũng là khách! Hơn nữa cũng cho cậu kiếm không ít tiền''. Đường Ẩn Khiêm đem phong bì nhét vào tay đối phương.

Bạn bè nhiều chính là tốt ở chỗ này.

Haiz! Nhiều năm trước bạn anh rất gà mẹ đi điều tra Diêu Thì Đông. Nếu như hắn biết được có chỗ dùng được như vậy, có chết cũng sẽ nhắm mắt.
''Ai vậy?''. Diêu Thì Đông vừa mở cửa thì lập tức có ý nghĩ muốn đóng sập cửa lại. Mà cô cũng làm như vậy, không phải lá gan cô lớn hơn nên dám phản kháng anh. Đây đơn giản chỉ là hành động theo bản năng, bắt đầu từ nhiều năm trước đã trở thành thói quen.

Đường Ẩn Khiêm đã sớm cô chuẩn bị với hành động này của cô, nhanh hơn cô một bước đẩy cửa ra, cười khanh khách mà đi vào.

''Anh…anh……Sao anh lại đến đây?''. Thanh âm của cô khẽ run lên.

''Anh nghe em nói hôm nay là sinh nhật của ba em. Đương nhiên là đến để chúc mừng rồi. Anh không giống như người khác, nhìn thấy học trưởng đã lâu không gặp mà đóng cửa lại''. Anh lơ đễnh dựa vào cửa, tâm tình cực tốt tha thứ cho sự vô lễ vừa rồi của cô.

''Đông Đông! Ai đến vậy?''. Mẹ Diêu đi tới trước cửa, thấy Đường Ẩn Khiêm đã lâu không gặp, vui mừng nói :''A Khiêm à! Con về nước khi nào vậy?''. Bà cho anh một cái ôm thật chặt.

''Đã về được một thời gian rồi ạ. Thì Đông chưa nói gì với bác sao?''. Khóe mắt anh thoáng nhìn qua cô, thấy cô bởi vì chột dạ mà quay mặt đi.

''Con bé này thật hồ đồ. Sao lại không nói với bác. Mời vào, mời vào''.

Diêu Thì Đông há hốc mồm mà nhìn hành động thân thiết của mẹ với anh. Cô nhớ là trước kia bọn họ chỉ gặp nhau mấy lần, mẹ không biết anh mới đúng chứ! Thế nào mà mẹ cô lại hưng phấn giống như vừa tìm được đứa con trai đã thất lạc nhiều năm? Mẹ còn gọi anh là gì? A Khiêm? Từ khi nào mà bọn họ đã trở thành anh em kết nghĩa rồi?

''Đông Đông! Con ngẩn người ra ở đó làm gì? Nhanh mang giới thiệu cậu ấy với cha con một chút''

Diêu Thì Đông cứng ngắc mà đi đến phòng khách, chọn chỗ ngồi xa anh nhất ''Muốn……Muốn giới thiệu cái gì?''. Không có gì hay để giới thiệu, anh chỉ là có việc đi ngang qua mà thôi. Con không quen!

Mẹ Diêu trợn mắt nhìn con gái một cái ''Con đến đây ngồi cho mẹ!''. Ngồi xa như vậy để làm gì? Bà kéo con gái qua ngồi xuống bên cạnh Đường Ẩn Khiêm.

''À……..Ba, anh ấy là học trưởng trong trường đại học với con''. Cô không dấu vết dịch chuyển xa anh một chút.

''Bác trai có khỏe không? Đột nhiên đến thăm thế này thật ngại quá. Bởi vì hôm nay ở trên đường gặp Thì Đông. Nghe em ấy nói hôm nay là sinh nhật bác, cho nên cháu đến đây chúc mừng bác. Trước đây, cháu có nghe Thì Đông nói qua bác rất thích đánh Golf nên cháu mua một bộ dụng cụ tặng bác, mong bác hãy vui vẻ nhận chút tấm lòng của cháu''. Đường Ẩn Khiêm vừa nói vừa lấy từ sau lưng một bộ dụng cụ đánh Golf ra trước mặt, không phát hiện Diêu Thì Đông hoảng sợ nhìn anh.

Cô......Cô không nhớ là lúc nào thì nói với anh chuyện ba cô yêu thích đánh Golf nha! Cô thật sự không có nói. Gặp anh, cô sợ anh còn không kịp làm gì có tâm trạng mà nói xấu chuyện nhà với anh?

Ngược lại, vốn là âm trầm ngồi ở một bên, ba Diêu vừa thấy bộ dụng cụ, cả khuôn mặt trong nháy mắt lóe sáng. Ông không nhịn được đưa tay cầm lên xem. Woa! Đúng lúc ông đang muốn thay đổi nhãn hiệu. Nhưng nói thế nào thì ba Diêu cũng là người đã từng trải qua gió to sóng lớn, cho dù ông có thích cũng sẽ không vì một bộ dụng cụ mà bán con gái đi.

''Khụ, tôi............tôi có thói quen dùng dụng cụ của Titleist''

Đường Ẩn Khiêm bình tĩnh cười một tiếng, hình như đã sớm có chuẩn bị ''Cháu biết, nhưng mà cháu nghe nói dụng cụ của TourStage nổi tiếng là rất tinh xảo cho nên muốn bác dùng thử để thay đổi cảm giác. Nếu bác không quen thì cháu cũng có chuẩn bị cho bác một bộ Titleist, nghe nói bộ này toàn thế giới chỉ có 270 bộ''

Ba Diêu hưng phấn hai mắt tỏa sáng, không tự chủ được run rẩy ''Là..........Là gậy TigerWoods số lượng có hạn sao?''. Ông vui mừng có chút cà lăm nói.

''Đúng vậy!''. Anh lập tức lấy ra một bộ dụng cụ đánh Golf khác ra.

''Làm sao mà cậu mua được?''. Ba Diêu không kiềm nén được liền vuốt ve cây gậy trước mắt.

''Cháu có một người bạn mở một cửa hàng bán dụng cụ thể thao nhập khẩu, biết bác trai rất yêu thích đánh Golf liền mua một bộ dụng cụ thôi''. Anh nói dối mà không chớp mắt. Lúc anh muốn đi, người bạn kia chỉ còn nước chưa quỳ xuống ôm bắp đùi của anh cầu xin anh đừng lấy.

''Trời ạ! A Khiêm, cháu tiêu nhiêu tiền như vậy để mua những cây gậy này?''. Mẹ Diêu nghe xong, suýt nữa là té xỉu.

Ba Diêu trợn mắt nhìn bã xã một cái. Cái gậy? Những thứ này đều là bảo bối đấy!

''Bác gái, đây chỉ là một chút thành ý của cháu''. Đường Ẩn Khiêm cười yếu ớt.

Haiz! Diêu Thì Đông ngồi thờ ơ lạnh nhạt ở một bên len lén thở dài. Anh cười, vĩnh viễn đều bình tĩnh, nho nhã, lịch sự. Lúc mới biết anh thì cô cũng nghĩ như vậy nhưng sau này không biết tại sao, chỉ cần thấy anh cười như vậy là cô không nhịn được mà cảm thấy da đầu tê dại. Cô có cảm giác là đằng sau nụ cười đó là một âm mưu kinh khủng nào đó, khiến cho người khác không thể không lo lắng. Kế tiếp anh định làm chuyện gì để dọa cô?

Còn nữa, cô không hiểu, tại sao anh lại đến đây? Quen biết anh bốn năm, trong ba năm anh đi du học cô luôn âm thầm chờ anh đến thăm, chờ thư của anh, nhưng mà không có gì cả. Thế nhưng, bây giờ khi cô quyết định buông tay thì anh lại xuất hiện.............Cô không biết, là do cô quá ngu ngốc hay là anh có thể nhìn thấy lòng cô mà mọi hành động của cô đều giống như đã nằm trong dự đoán của anh.

Anh rất hiểu rõ chuyện gì có thể khiến cho cô cảm động, cũng biết lúc mà cô bắt đầu thất vọng với anh thì làm những chuyện có thể khiến cho cô có hi vọng một lần nữa. Anh lúc nào cũng như vậy.

Sau khi kết thúc khỏi trầm tư, cô nhận được ánh mắt cảnh cáo của mẹ, cô vô tội nhíu mày, không hiểu mẹ cô hôm nay tại sao lại khó chịu với cô như vậy.

''Đông Đông thật là không hiểu chuyện. Cháu chăm sóc nó tốt như vậy, vậy mà năm đó nó lại không đi tiễn''. Mẹ Diêu nói đến chuyện này cũng cảm thấy xấu hổ, cậu ta đối xử với con gái mình tốt như thế mà con gái mình lại không biết gì cả.

Mấy năm nay khi anh ở nước ngoài, mẹ Diêu còn lo lắng khi mà bọn chúng yêu xa như vậy, con gái sẽ không giữ được người ta. Dù sao cậu ấy vừa xuất sắc lại ưu tú, không ngờ cậu ấy có lòng như vậy, mỗi dịp lễ hay sinh nhật bà đều gửi quà cho bà từ nước Mĩ. Thỉnh thoảng còn gọi điện hỏi thăm bà, nếu không phải cậu kiên quyết không muốn cho con gái biết mà gây áp lực cho nó thì bà đã dạy dỗ lại con gái một chút. Khó khăn lắm mới tìm được một người đàn ông tốt như vậy? Mà Thì Đông, đứa con gái ngốc này lại im hơi lặng tiếng, nửa lần cũng chưa từng nhắc đến cậu ta, thật là làm cho người làm mẹ như bà phải lo lắng thay.

''Mẹ''. Diêu Thì Đông khẩn trương len lén giật nhẹ áo mẹ Diêu. Mẹ cô thật là…………tự nhiên lại nhắc đến chuyện đó, không biết chừng người ta đã quên rồi.

''Cháu nghĩ……''. Đường Ẩn Khiêm mỉm cười thâm tình chăm chú nhìn cô ''Lúc đó Thì Đông có chuyện gì quan trọng nên không đến được''

''Con nhóc này làm gì có chuyện gì mà gấp gáp? Bác thúc giục nó đi, nó còn giận bác sao không để cho nó ngủ!''. Mẹ Diêu vạch trần con gái không thương tiếc.

Diêu Thì Đông vốn cũng không nghĩ nhiều, cho đến khi mẹ cô nói ra sự thật xong thì cô mới phát hiện ra người đàn ông gian xảo này đang dẫn dụ mẹ mình nói. Đáng ghét!

Như thế cũng rất tốt, sau này không cần lo lắng không còn thấy anh nữa, ngược lại còn phải đề phòng anh đến báo thù. Cô lại phải bắt đầu trốn trốn tránh tránh sống qua ngày rồi.

''À…..''. Một tiếng ''À'' này chỉ có hai người bọn họ biết đó có nghĩa gì ''Có lẽ là do em ấy quá mệt mỏi’’

Diêu Thì Đông lập tức chờ đợi ngày chết của mình, hơn nữa dạ dày lập tức phối hợp truyền đến từng đợt co rút quen thuộc.

''A Khiêm! Nếu như cháu không chê thì ở lại cùng ăn cơm với gia đình bác''. Mẹ Diêu nhiệt tình mời, quả nhiên là bà không có nhìn sai, trải qua nhiều năm như vậy mà cậu ta cũng không có vứt bỏ con gái ngốc của mình. Qủa thật là có đốt đèn lồng cũng không tìm được người đàn ông nào tốt như vậy!

Đường Ẩn Khiêm đang định mở miệng nhận lời thì Diêu Thì Đông đã đi trước một bước vội vàng từ chối ''Mẹ! Mẹ…………Cái đó……..Học, học trưởng rất bận, chúng ta cũng không nên ép người ta…………''. Anh chắc là phải đi hẹn hò chứ gì! Vừa rồi cô gái xinh đẹp ngồi ở trên xe kia nói bọn họ chuẩn bị đi dùng bữa.

''Mặc dù cháu rất vui lòng ở lại dùng bữa, nhưng nếu như Thì Đông cảm thấy cháu ở đây cùng với cả gia đình thật không tiện, vậy thì cháu cũng không ở lâu được''. Anh lễ phép mà gật đầu với ba mẹ Diêu, ý muốn đi trước.

''Cái gì?''. Mẹ Diêu tức giận nhìn về phía con gái mình, cho cô một ánh mắt cảnh cáo, sau đó chuyển sang nhìn Đường Ẩn Khiêm với vẻ mặt ôn hòa ''Cháu đừng để ở trong lòng, cháu cũng biết Đông Đông nói chuyện lúc nào cũng ngốc như vậy. Thật ra thì nó rất vui mừng khi cháu ở lại. Đúng không, con gái?''. Bà khẽ chọt chọt cô con gái đang ngây ngốc kia.

Mắt của Diêu Thì Đông chớp chớp, cô nói thật mà! Cô sợ anh ngượng ngùng từ chối sẽ làm chậm trễ buổi hẹn hò. Bây giờ lại biến thành cô là người xấu xa không muốn cho anh ở lại dùng cơm? Anh…anh…….anh thật sự rất ác độc, tại sao lại hãm hại cô! Đây là nhà cô mà! Anh lại để cho người nhà cô cảm thấy cô không hiểu chuyện thì có lợi ích gì với anh chứ?

''Tùy anh''. Cô rất buồn bực, buồn bực đên muốn khóc.

Ba Diêu vội vàng hòa giải, mẹ Diêu vui vẻ gọi Đường Ẩn Khiêm, không có ai phát hiện tâm tình buồn bực của cô; mà anh, anh chỉ nhìn thấy Diêu Thì Đông không vui.

Haiz! Hình như anh làm hơi quá rồi.

Lúc này, từ cầu thang truyền tới âm thanh bước chân đang đi xuống lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Trong lúc Đường Ẩn Khiêm tới thì Ôn Định Viễn vừa đúng lúc đi lên lầu gọi vợ đang ngủ trưa xuống ăn cơm, mà hai nhóc kia cũng đi theo ba mình lên phá rối giấc ngủ của người đẹp bụng bự. Nhưng mà Ôn Định Viễn không đành lòng gọi vợ dậy cho nên lại để mặc cho cô ngủ nướng gần nửa tiếng, bây giờ mới đi xuống lầu.

''Đến đây, A Khiêm! Giới thiệu về nhau một chút. Đây là chị gái và anh rễ Đông Đông, còn đây là hai đứa con của chúng nó; Đây là học trưởng của Đông Đông''. Mẹ Diêu bận rộn quay trái quay phải giới thiệu hai bên với nhau.

''Chú!''. Đã từng gặp qua Đường Ẩn Khiêm, âm thanh vui vẻ của Tiểu Duệ từ sau ghế sa lon vang lên.

Đường Ẩn Khiêm tìm thật lâu mới tìm được cậu nhóc đáng yêu hôm đó, vui vẻ ôm lấy nhóc ''Tiểu Duệ!''

''Ơ! Làm sao cháu biết Tiểu Duệ?''. Mẹ Diêu rất vui mừng nói.

''Có gặp ở Công Ty Bách Hóa một lần rồi ạ! Tiểu Duệ thật thông minh, gặp có một lần mà đã nhớ chú rồi''. Anh khen ngợi.

Ôn Định Viễn và vợ liếc mắt nhìn nhau, thì ra ngày đó con trai cả ngày nói ''chú'' là chỉ anh!

Được khen ngợi Tiểu Duệ xấu hổ cười ''Đúng là chú biết dì nha!''. May mắn là cậu đã tin tưởng.

''Đúng rồi! Chú không có nói dối đúng không?''

''Không có cãi nhau?''. Tiểu Duệ còn nhớ rõ những lời giải thích của anh, rất nghiêm túc xác nhận.

''Đúng! Không có cãi nhau''. Đường Ẩn Khiêm có vẻ rất thích Tiểu Duệ, còn quay đầu nhìn qua ba mẹ của cậu nói ''Hai người dạy dỗ nó rất tốt''

''Đó là bởi vì cậu gặp phải đứa nhỏ này thôi''. Ôn Định Viễn ấm áp tươi cười, rất nhiều người nhìn thấy hai đứa con trai bảo bối của anh đều có cảm giác giống nhau. Vì sao đứa lớn có thể giống như ông cụ non làm người khác oán giận mà đứa con nhỏ lại ngọt ngào đến mức muốn trộm đem về nhà.

Một đôi tay nhỏ bé ở bên cạnh Ôn Định Viễn kéo kéo.

‘’Con trai, có chuyện gì vậy?’’. Anh xoa xoa tóc con trai lớn hỏi.

Ôn Kế Nghiêu kéo ba mình xuống thấp, nhỏ giọng nói ''Ba, ngày mai con có thể đi đánh Golf với ông ngoại không?''. Bởi vì sợ bị bà ngoại nghe cho nên nói rất nhỏ.

''Đương nhiên là được rồi, nhưng con chắc chắn là con có thể đánh được sao?''. Ôn Định Viễn cũng nhỏ giọng nói bên tai con trai.

''Cho nên con mới muốn dùng lén đó!''. Ôn Kế Nghiêu nở nụ cười với ba, vui mừng nhảy ra.

Một màn này đều nằm trong mắt Đường Ẩn Khiêm, rất mạnh mẽ đánh vào lòng anh, đó chính là tình phụ tử nha! Làm cho anh đột nhiên có tính toán muốn có một gia đình, chỉ là cô bé ngốc kia………….Ánh mắt anh nhìn qua Diêu Thì Đông đang bị lơ là, thấy cơ thể cô run run, im lặng mà đi ra ngoài từ cửa sau.

Anh để cậu nhóc đáng yêu trong ngực xuống, nói với người nhà của cô ''Cháu đi ra ngoài xem Thì Đông một chút''

''Con gái bảo bối của tôi làm sao vậy?''. Ba Diêu nghe thấy tên của con gái, cuối cùng bỏ gậy Golf xuống, ngẩng đầu lên hỏi.

''Cô ấy hình như đang khó chịu''. Đường Ẩn Khiêm có chút bất đắc dĩ, đi theo phía sau cô đi ra ngoài.

''Vậy tôi……..''. Ba Diêu đang muốn đi cùng lại bị mẹ Diêu dùng ánh mắt giết người trừng một cái đành ngồi tại chỗ.

''Ông già, mau đến đây dọn bàn ăn''. Mẹ Diêu hét lên gọi chồng,

''Mẹ, để con giúp!'', Không đành lòng nhìn cha yêu bị nô dịch, Manh Thu vác cái bụng to lại xung phong nhận việc.

''Bà bầu ra đây làm gì? Con ngồi xuống nghỉ ngơi cho mẹ!''. Diêu Thái hậu ra lệnh rồi thì không người nào dám không tuân lệnh.

''Ngoan, em ngồi đi, anh đi giúp mẹ''. Ôn Định Viễn dịu dàng đỡ vợ ngồi xuống, giúp Diêu Manh Thu điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái.

Nhìn thấy bọn họ ngọt ngào như vậy, mẹ Diêu thở dài một hơi. Đúng là con rễ tốt, may mắn năm đó khi con gái dẫn về nhà bà cũng không có phản đối. Bây giờ bà cần phải dạy dỗ đứa con gái còn lại phải bắt cho bằng được người con rễ đó, ha ha!

Đường Ẩn Khiêm vừa đến sân sau, thấy cô nàng đang ngồi cuộn người ở một góc trên ghế khóc rất đáng thương.

''Ghét anh ở lại ăn cơm như vậy sao?''. Giọng nói anh tràn đầy từ tính, trong bóng tối càng thêm mê hoặc lòng người.

Vùi mặt vào giữa hai chân, Diêu Thì Đông âm thầm bĩu môi. Cô đâu dám! Dù thế nào đi nữa thì tâm cơ của anh ghê gớm như vậy mà, cô cũng không thắng được anh.

''Dù sao……..Dù sao mẹ em cũng thích anh, anh làm con trai của mẹ cũng tốt lắm''. Cô nổi giận nói, chậm chạp không chịu nâng mặt lên.

''Bởi vì mọi người coi thường em cho nên em không vui?''. Anh ngồi xuống bên cạnh cô hỏi.

Cô chỉ nức nở khóc, không trả lời anh.

Thấy thế, anh choàng tay qua kéo bả vai mảnh khảnh của cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng ''Ngốc quá, anh không muốn làm con trai của mẹ em………….''

Haiz! Cô nàng chậm hiểu này. Hôn cũng hôn rồi, chẳng lẽ anh biểu hiện như vậy còn chưa đủ rõ ràng sao?

''Vậy…………''. Đột nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vo lại thành một nắm, dạ dày truyền đến một cơn quặn thắt, cô yếu đuối ôm bụng run rẩy.

Đưởng Ẩn Khiêm hoảng sợ ''Em lại đau bụng đúng không? Sao lại không nói sớm?''. Anh cực kỳ tức giận, khom người ôm cô chạy vào trong nhà.

''Dù sao……cũng không có ai để ý………..''. Cô vùi đầu vào trong ngực anh đáng thương lên án.

Thì ra là cô thật sự rất khó chịu.

Anh chạy như bay vào phòng, không để cho mọi người hỏi, vội vã nói một câu ''Thì Đông bị đau bụng''. Sau đó như một cơn gió mà ôm cô về phòng của cô, ôm cô đặt lên giường, không có hỏi cô liền vén áo cô lên khiến cô oa oa kêu to.

''Học, học trưởng………..''. Diêu Thì Đông sống chết muốn kéo áo xuống, xấu hổ đỏ mặt.

''Không được cử động, anh giúp em xoa bóp''. Anh kéo tay cô ra, sau đó lấy hai tay đặt chéo ở trên bụng cô, lấy rốn làm trung tâm xoa bụng cô, thuận theo kim đồng hồ 36 vòng rồi lại ngược chiều kim đồng hồ 36 vòng.

Được anh xoa bóp Diêu Thì Đông quả nhiên thoải mái hơn, thả lỏng cơ thể đang căng thẳng ra.

''Tốt hơn rồi?''. Anh dịu dàng hỏi, tay lại tiếp tục xoa bóp cho cô.

Cô cảm kích gật đầu một cái.

''Anh đã nói với em rồi, đau bụng thì phải nhanh chóng xoa bóp đốt ngón tay. Em nên ít uống ít thuốc pha sẵn, uống nhiều thuốc đó sẽ càng đau nhiều hơn''. Trong ánh mắt của anh đầy quan tâm.

Nghe vậy, Diêu Thì Đông lo sợ, anh nhất định không biết khi anh làm như không có việc gì nói ra những lời quan tâm như vậy thì trong lòng cô sẽ vang vọng tiếng nói của anh thật lâu. Anh chính là gian xảo như vậy nên cô mới bị đứng mãi một chỗ không đi được…………

Đợi nửa ngày cũng không thấy cô phản ứng, Đường Ẩn Khiêm ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt của cô lại ngập nước nữa rồi.

Haiz………….''Đã tốt hơn rồi mà đúng không? Tại sao lại khóc?''. Cô thật đúng là không phải thích khóc bình thường nha!

''Học trưởng………''. Cô lã chã sắp khóc, nức nở nói ‘’Anh lại muốn bắt nạt em rồi đúng không?’’. Cô cũng biết phải tránh xa anh ra mới chính xác, nhưng mỗi khi gặp anh, bị sự dịu dàng giả dối của anh làm cô lưu luyến.

''Haiz! Thật oan cho anh mà! Từ lúc chúng ta gặp lại nhau đến giờ, anh có bắt nạt em sao? Mà em lại đổ tội cho anh''. Đôi mắt đen của anh chăm chú nhìn cô, vẻ mặt thất vọng hiện lên trên gương mặt.

Diêu Thì Đông nghe anh nói vậy thì có chút chột dạ, có chút áy náy, mím chặt đôi môi đỏ mọng, muốn nói lại thôi.

''Nhưng………..''. Nhưng mà anh có một người bạn gái rất đẹp mà đúng không? Tại sao lại đến trêu chọc cô? Nếu như anh rất thích bắt nạt người khác, tại sao không đi bắt nạt bạn gái của anh đi? Lại còn……….Chắc là anh không muốn bắt nạt bạn gái cho nên mới chạy đến đây bắt nạt cô?

Cô càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất lớn liền cảm thấy đau buồn.

''Nhưng mà cái gì?''. Đường Ẩn Khiêm đau lòng nhìn khuôn mặt như đưa đám của cô.

''Không có gì''. Cô kéo tay của anh ra, kéo áo xuống, lật người đưa lưng về phía anh, buồn buồn nói ''Không cần xoa bóp nữa, em đã khỏe rồi. Cảm ơn anh. Bây giờ anh có thể xuống nói với ba mẹ em một tiếng, em nghỉ ngơi một chút rồi sẽ xuống ngay, mọi người không cần đợi, cứ ăn trước đi!''

Đường Ẩn Khiêm thở dài, cũng không miễn cưỡng cô, kéo chăn lên cao giúp cô. Cũng tốt, trước tiên anh có thể xây dựng quan hệ tốt với ba mẹ cô để sau này có thể dễ dàng đi vào nhà cô. Nhưng mà, cô lại là con gái yêu của ba cô………thật là khó đối phó!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui