Lúc Khâu Lê nhận được tin nhắn này, vừa lúc thang máy vừa đi xuống.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa thang máy, sau đó lại bắt đầu xem di động.
Chỉ có một chữ cái, một cái dấu ngắt, còn có hai chữ Hán, chỉ ái(*).
(*) Chỉ yêu.
Tay cầm di động của Khâu Lê run run.
Lục phủ ngũ tạng đều tê tê dại dại, vừa ngọt vừa đau, nhưng trong đau lại lộ ra ngọt.
Cái loại cảm giác này không có cách nào diễn tả hết được.
Chỉ bằng câu trả lời này của Cố Diễm, cô cảm thấy không còn có cái gì khó khăn có thể ngăn cản cô cùng anh đi đến tận cùng của thiên hoang địa lão.
Cô đem giao diện này chụp màn hình lại, sau đó gửi đến hòm thư.
Nhìn vào cô liền cười.
Sau đó cười cười, đôi mắt liền ươn ướt.
Lại sau đó, liền nghe thấy 'phanh' một tiếng.
Trước mắt Khâu Lê là một mảnh tối.
Vốn dĩ cô muốn khóc, hiện tại nước mắt đã bắt đầu rơi xuống.
Khâu Lê sờ sờ cái trán.
Cái gọi là vui quá hóa buồn trong truyền thuyết đã xuất hiện.
Cô gửi lại một tin nhắn cho Cố Diễm: 【 mới vừa đụng vào cửa kính của khách sạn.
】
Cố Diễm rất nhanh đã trả lời: 【em không thể cẩn thận một chút sao! Có đau không? 】
Tiếp theo lại gửi tới một tin: 【 đụng vào chỗ nào rồi? Gửi ảnh chụp cho anh xem một chút.
】
Nhìn thấy anh khẩn trương như vậy, cái gì cô cũng cảm thấy tốt.
Khâu Lê: 【 không có việc gì, không đau.
】
Cố Diễm lại cùng Thu Thu hàn huyên vài câu, sau đó di động có một cuộc gọi đến, là một dãy số xa lạ, người có thể biết được số di động cá nhân của anh không nhiều lắm.
Anh nhận máy.
"Cố Diễm, là em, Triệu Tiêu Quân, hiện tại em đang ở dưới lầu công ty của anh."
Cố Diễm hơi dừng lại, một lát sau mới nói.
Không vòng vo, nhưng cũng không khách khí.
Cố Diễm dứt khoát cự tuyệt: "Nếu là vì chuyện ở trên Weibo, cô cũng đừng lãng phí thời gian đợi ở dưới lầu, cô cũng không cần giải thích với tôi, cũng không cần xin lỗi với tôi, đây là tự do ngôn luận của cô, ngay cả pháp luật đều cho phép."
Đôi tay của Triệu Tiêu Quân dùng sức cầm tay lái, biết rõ Cố Diễm là người bất cận nhân tình, cô ta cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý đối với sự lạnh nhạt của anh.
Cô ta điều chỉnh cảm xúc, "Em có thể đi lên không? Muốn cùng anh tâm sự một chút."
Cố Diễm cực kỳ trực tiếp: "Về tư, tôi cùng cô bất luận không có giao tình gì, không có đề tài gì để nói."
Hô hấp Triệu Tiêu Quân cứng lại, những lời này làm trong lòng cô ta nhói đau.
Cố Diễm tiếp tục nói: "Về công, tìm tôi nói chuyện, hẳn là ba cô hoặc là anh trai cô, nếu cô đại diện cho Phương Quân tới nói sự tình, vậy người mà cô phải tìm hẳn là CEO chấp hành của tập đoàn chúng tôi, hoặc là phó tổng chấp hành, mà không phải là tôi."
Mỗi một câu của Cố Diễm đều không thể phản bác, ngầm có ý châm chọc.
Nhưng Triệu Tiêu Quân vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn nỗ lực một chút.
Đem hết thảy nói rõ ràng với Cố Diễm, có lẽ anh liền sẽ không lãnh đạm như vậy.
Cô ta tranh thủ tới phút cuối cùng: "Cố Diễm, cho em năm phút đồng hồ, em nói qua điện thoại là được."
Cố Diễm trầm mặc hai giây, anh nhẫn nại nói: "Triệu tổng, cô là loại bám riết người khác không tha sao, cực kỳ rất thích hợp với việc đàm phán thương nghiệp, vừa rồi tôi cũng đã nói, nói việc công cô nên tìm CEO chấp hành của tập đoàn Trung Doãn chúng tôi."
Lại không cho cô ta cơ hội nói chuyện, "Tôi vội."
Sau đó trực tiếp treo điện thoại.
Triệu Tiêu Quân nhìn màn hình dần dần tối đi, trong lòng lạnh giống như rơi vào hầm băng.
Không hề hay biết.
Cô ta ném điện thoại lên trên ghế phụ, bất lực ghé vào tay lái, nước mắt từng giọt từng giọt rơi ở trên mặt.
Cảm giác thất bại như vậy, từ nhỏ đến lớn, cũng có hai lần.
Lần đầu tiên, Cố Diễm cự tuyệt đưa cô ta về nhà.
Lần thứ hai, cô ta ở dưới lầu công ty Cố Diễm, anh lại không cho cô ta đi lên.
Di động đặt ở ghế phụ vang lên.
Cô ta ngẩng đầu, lau lau nước mắt.
Lấy di động qua, là anh trai gọi đến.
Triệu Tiêu Quân hít sâu vài cái, mới nhận máy: "Alo."
Ngữ khí nghe có vẻ là đang tận lực nhẹ nhàng một chút.
Triệu Phương Châu: "Em không ở công ty sao?"
Triệu Tiêu Quân: "Ừ, ra ngoài có việc."
Triệu Phương Châu: "Em đi tìm Cố Diễm?"
Anh ta nhớ rõ em gái nói hôm nay muốn đi tìm Cố Diễm.
Triệu Tiêu Quân cũng không giấu diếm nữa, "Ừ."
Triệu Phương Châu không cần hỏi thì cũng biết kết quả, ngày hôm qua sở dĩ không ngăn em gái, là bởi vì em gái chưa suy nghĩ rõ ràng, chính là anh ta không cho em gái đi, em gái cũng khẳng định sẽ đi.
Cuối cùng vẫn là không đành lòng, quan tâm nói: "Thế nào?"
Triệu Tiêu Quân thở dài, ủy khuất trong lòng đã chất đống thành núi.
"Cố Diễm không muốn thấy em."
Triệu Phương Châu cũng không biết nên an ủi em gái như thế nào.
Im lặng vài giây.
Triệu Tiêu Quân nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở khóe mắt: "Anh, em ở dưới lầu công ty của Cố Diễm, nói với anh ấy cho em một chút thời gian để nói, nhưng vài phút anh ấy cũng đều bủn xỉn không cho."
Nói ra có chút quá bén nhọn, Triệu Phương Châu do dự một lát, vẫn là ăn ngay nói thật: "Có khả năng Cố Diễm đã cảm giác ra em đối với cậu ấy có ý tứ khác, hiện tại cậu ta đang chặt đứt niệm tưởng của em."
Nói xong, anh ta bất đắc dĩ thở dài: "Tiêu Quân, nghe anh trai, đừng đem thời gian lãng phí ở trên người người đàn ông không thích em ."
Triệu Tiêu Quân dùng sức nắm di động, trầm mặc hồi lâu mới nói lời nói: "Đã biết, về sau em sẽ không lại chà đạp chính mình như vậy."
Triệu Phương Châu nhẹ nhàng thở ra: "Ừ, nhanh chóng trở về đi, buổi chiều công ty còn có cuộc họp."
Triệu Tiêu Quân ' ừ ' một tiếng, trước khi Triệu Phương Châu ngắt điện thoại , cô ta lại kêu anh ta: "Ai, anh, anh chờ một chút."
Triệu Phương Châu: "Còn có việc?"
Triệu Tiêu Quân: "Em không nghĩ sẽ tiếp tục ở tập đoàn, muốn đi công ty phía dưới tôi luyện một chút."
Triệu Phương Châu cũng không nghĩ nhiều, "Được, rèn luyện nhiều, đối với em cũng có chỗ lợi."
Hỏi cô ta: "Muốn đi công ty nào?"
Triệu Tiêu Quân: "Em muốn đi công ty B2B của chúng ta."
Triệu Phương Châu: "......"
Office building.
Sau khi Cố Diễm treo điện thoại của Triệu Tiêu Quân, Dương Soái lại tới tìm anh.
Dương Soái lười nhác vươn vai, "Ai nha, mỗi lần đến văn phòng của cậu đều có cảm giác say say, vừa vào có cảm giác muốn ngủ."
Anh trực tiếp dựa vào sô pha.
Cố Diễm ngước mắt liếc nhìn Dương Soái một cái: "Cái ổ chó kia của cậu không thể cho nhân viên vệ sinh dọn dẹp một chút?"
Dương Soái cười: "Không thể dọn dẹp, nếu là dọn dẹp sạch sẽ lưu loát giống với văn phòng của cậu, Miêu Thanh sẽ không còn được mỗi ngày đến văn phòng tìm tớ?"
Hiện tại văn phòng dơ loạn, Miêu Thanh sẽ không muốn đi.
Vừa lúc, anh còn có không ít phiền toái.
Cố Diễm: "..."
Hỏi Dương Soái: "Cô ấy lại tìm cậu làm phiền cái gì?"
Dương Soái nhún nhún vai: "Còn có thể là phiền toái gì, chuyện thiết lập quỹ hội của ' phụ tử liên minh ', cô ấy đã phát giận với tớ không dưới mười lần."
Khuỷu tay của anh đặt trên tay vịn sô pha, xoa xoa huyệt thái dương.
Cố Diễm đứng dậy, rót một ly nước ấm, lại từ tủ lạnh cầm một lọ đồ uống ném cho Dương Soái.
Hỏi anh: "Buổi chiều cậu không vội sao?"
Dương Soái nhìn về phía Cố Diễm, thình lình nói câu: "Máy tính của tớ bị Tưởng Bách Xuyên đánh sập."
Anh phải nhờ đến thủ hạ của mình để sửa máy tính.
Nhàn rỗi không có việc gì, anh liền tới đây đi bộ một vòng.
Cố Diễm đang uống nước, thiếu chút nữa bị sặc chết.
Nhanh chóng lấy tay lau lau miệng, "Cậu ta không có việc gì mà hắc máy tính của cậu làm gì?"
Anh cùng Tưởng Bách Xuyên còn có Dương Soái là bạn học đại học, đi học ở học viện máy tính CMU(**).
(**)Đại học Carnegie Mellon (Mỹ).Đây là một trường đại học tư thục ở thành phố Pittsburgh, bang Pennsylvania, Mỹ.
Mặc dù ngôi trường này không nổi tiếng như MIT hay Stanford nhưng các khóa học về khoa học máy tính được bảng xếp hạng QS đánh giá cao và xếp thứ ba, theo Business Insider.
Đại học Carnegie Mellon (CMU) được thành lập vào năm 1967 trên cơ sở sáp nhập hai học viện danh tiếng của Mỹ là Học viện Kỹ thuật Carnegie (do vua thép Andrew Carnegie thành lập năm 1900) và Học viện Nghiên cứu Tài Chính-Công Nghiệp Mellon (do Andrew Mellon, chủ hệ thống ngân hàng Mellon thành lập năm 1913).
Đại học CMU được xếp vào một trong những trường danh tiếng nhất của Mỹ với 18 học giả đạt giải Nobel xuyên suốt lịch sử của trường.
Sau khi tốt nghiệp, Tưởng Bách Xuyên lại đá sang mảng tài chính, sáng lập ngân hàng đầu tư.
Dương Soái vặn đồ uống ra, ừng ực ừng ực, hơn phân nửa lọ đã được uống hết.
Trong lòng hơi mát mẻ một chút.
Anh nói: "Còn không phải là vì trò chơi ' phụ tử liên minh ' sao, tớ nói tháng sau bắt đầu thí nghiệm, cho cậu ta một cái tài khoản, để cậu ta cùng bác Tưởng cùng nhau luyện tập, kết quả một giây đồng hồ cậu ta cũng chưa suy xét, trực tiếp cự tuyệt tớ, nói không muốn cùng bác Tưởng chơi với nhau."
Cố Diễm cũng không cần nghĩ, "Ai bảo cậu đùa dai trên máy tính của cậu ta, cậu ta mới hắc máy tính của cậu!"
Dương Soái bỏ chai nước xuống, hai tay xoa xoa mặt: "Ừ, lúc ấy đại não có chút ngắn, liền làm mấy cái sâu lông hù dọa cậu ta..."
Sau đó không bao lâu, máy tính của anh liền hoàn toàn game over.
Cố Diễm có chút vui sướng khi người khác gặp họa: "Kỹ thuật của cậu còn chưa bằng cậu ta mà còn đi phá phách, xứng đáng!"
Dương Soái: "..."
Tâm can tì phổi thận đều bắt đầu buồn bực.
Anh khẽ nhếch cằm với Cố Diễm: "Ai, quá mấy ngày nữa lúc Tưởng Bách Xuyên tới tìm cậu, cậu đừng nói cho cậu ta văn phòng của tớ ở tầng mấy, hãy nói là tớ đi công tác đi."
Cố Diễm: "..."
Anh vừa rồi còn kỳ quái, Dương Soái như thế nào lại ăn no rửng mỡ đem việc này nói ra, thì ra là Tưởng Bách Xuyên muốn lại đây, sợ Tưởng Bách Xuyên đi văn phòng của Dương Soái tính sổ.
Cố Diễm hỏi Dương Soái: "Cậu ta gần nhất không phải vội vàng ở nhà chăm con sao, lại đây làm cái gì?"
Dương Soái: "Cũng không nói cụ thể, cậu ta nói năm nay công tác sẽ đặt trọng tâm ở quốc nội, tiến quân vào Internet tài chính, muốn làm mô hình P2I cùng kẻ thứ ba chi trả, cậu ta còn nhắc tới cung ứng liên tài chính, nói đặc biệt cảm thấy hứng thú."
Cố Diễm như suy tư gì: "Cung ứng liên tài chính?"
Lúc trước anh có nghe Thu Thu nói qua, cô muốn tự sản xuất, tự cất vào kho, còn muốn làm cung ứng liên tài chính.
Dương Soái gật đầu: "Cũng không nhiều lời, liền đề ra hai câu, dù sao qua hai ngày nữa cậu ta liền sẽ tìm cậu nói việc này."
Nói xong Dương Soái nhìn đồng hồ, máy tính hẳn là đã được sửa xong.
Lại tiếp tục uống hết nửa lọ nước còn lại, đứng dậy.
Trước khi đi anh còn không quên uy hiếp Cố Diễm một chút: "Nhớ rõ lúc Tưởng Bách Xuyên tới, nói tớ đi công tác nha."
Lại cố ý tạm dừng, "Cậu muốn chơi xấu, nói tớ không đi công tác cũng không sao, cậu biết đấy, lúc tâm tình tớ không tốt, sản phẩm trò chơi gì đều nghiên cứu phát minh không ra."
Cố Diễm: "..."
Vừa vặn di động vang lên, là điện thoại công tác ở nước ngoài.
Anh hướng Dương Soái vẫy vẫy tay: "Cút nhanh đi!"
Mở di động, nhận nghe điện thoại.
Lúc này Dương Soái mới chú ý tới, trên bàn làm việc của Cố Diễm, có thật nhiều đồ ăn vặt.
Tức khắc tinh thần của anh liền tỉnh táo.
Ngày thường anh là một người đàn ông trưởng thành, chưa bao giờ ăn đồ ăn vặt.
Nhưng nhìn đến có chút đồ ăn vặt là lúc còn nhỏ anh đã ăn qua, tràn đầy hồi ức thời thơ ấu.
Anh đi đến, duỗi tay ra, nhanh tay lấy hai bao meo meo tôm điều.
Lại tham lam cầm thêm hộp kẹo gấu trúc.
Lúc Cố Diễm phản ứng, duỗi tay muốn cướp lại đây, nhưng động tác lại chậm một nhịp.
Tay phải anh còn cầm di động nghe điện thoại.
Sắc mặt anh căng chặt, ánh mắt lạnh băng ý bảo Dương Soái buông đồ vật xuống.
Dương Soái có khi nào mà nghe lời qua.
Dùng một ánh mắt khoe khoang nhìn Cố Diễm, lại dùng khẩu hình nói câu: "Đi đây."
Sau đó xoay người rời đi.
Cố Diễm vội vàng giải thích với điện thoại bên kia, trực tiếp ấn ngắt máy.
Anh đứng lên, dùng một chân đem ghế xoay đá về phía sau, chạy ra cửa.
"Dương Soái, bỏ xuống ngay!"
Dương Soái đã muốn chạy tới khu thư kí ở bên ngoài, bị một tiếng rống của Cố Diễm rống đến, ngẩn ra.
Đến nỗi sao.
Chỉ hai bao meo meo tôm điều.
Còn có một hộp kẹo gấu trúc.
Trị giá hai khối tiền?
Cố Diễm đã đuổi theo ra tới, Dương Soái xoay người.
Anh còn chưa kịp nói một câu, đã bị Cố Diễm bắt lấy cổ áo kéo lại.
Lúc anh đang khiếp sợ ngây người, đồ vật bên ngoài đã bị Cố Diễm cướp đi.
"Ai, ai, anh, anh, cậu buông tay, buông tay, cậu muốn làm ngạt chết tớ sao!" Cổ áo bị Cố Diễm nắm chặt thật chặt, Dương Soái hít thở đều khó khăn.
Nhanh chóng xin tha.
Thư ký cùng mấy người nhân viên, nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm.
Đôi mắt chớp lại chớp.
Vẫn là không thể tin được.
Có một cô gái đang uống nước, bị sặc, nước trà từ xoang mũi vụt ra.
Nước mắt cũng ứa ra.
Trên bàn phím cũng đã dính nước.
Đại đương gia cùng nhị đương gia của tập đoàn, thế nhưng vì hai bao...!Meo meo tôm điều, mà đánh nhau.
Hình ảnh này buồn cười không nỡ nhìn thẳng.
Cố Diễm buông Dương Soái ra, quét mắt sang khu thư ký, một đám đều đem đầu vùi rất thấp, hận như không thể chui vào bàn phím.
Đại khái đều ở trong lòng cười thảm.
Dương Soái sửa sang lại quần áo, xả cái cười cà lơ phất phơ: "Đến nỗi sao, Tiểu Đoàn Tử còn nhỏ như vậy, nhiều ít cũng ăn không hết, cậu mua nhiều như vậy, chia cho tớ hai bao, cậu cũng không sẽ thiếu cân thịt nào! Tớ nói với cậu a, meo meo tôm điều này cậu đều tính đưa cho Tiểu Đoàn Tử, sớm hay muộn đều cũng sẽ đi vào bụng của Tưởng Bách Xuyên, còn không bằng cho tớ ăn, tớ ăn còn có thể có linh cảm nghiên cứu phát minh trò chơi vì cậu mà kiếm tiền."
Cố Diễm: "..."
Anh thật sự đã lĩnh hội được bản lĩnh vô nghĩa này của Dương Soái.
Thế nhưng lại có thể đem Tưởng Bách Xuyên cùng con trai của Tưởng Bách Xuyên nói vào.
Nhưng mặc kệ thế nào, cũng là ý tốt của Dương Soái, giải vây cho anh, xóa đi xấu hổ.
Dương Soái dùng ánh mắt nhìn vào khu thư ký, mấy người phụ nữ đó sau khi nghe xong mấy lời này của anh, biểu tình bình thường đi không ít.
Anh không thèm để ý hình tượng, bộ dáng không kiềm chế này của anh, các cô ấy đều quen thuộc.
Nhưng Cố Diễm thì không được, cậu ta là ông chủ của tập đoàn.
Không thể bởi vì ' meo meo tôm điều ' mà huỷ hoại hình tượng.
Cố Diễm trở lại văn phòng, đem mấy món đồ ăn vặt nhanh chóng cất vào túi.
Nhớ lại một màn vừa rồi, anh hiện tại đều cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Không nghĩ tới chính mình cũng có một ngày không lý trí, thế nhưng lại không màng hình tượng ở trước mặt các thư ký, tẩn Dương Soái..
Buổi tối về đến nhà, đã 6 giờ.
Cố Diễm gửi cho Khâu Lê một tin nhắn: 【 trở lại khách sạn chưa? Có mệt hay không? 】
Đợi mười mấy phút, Khâu Lê cũng không trả lời.
Đại khái là đang vội.
Anh đi phòng tắm tắm rửa.
Lúc tắm xong ra, trước tiên liền xem di động.
Có hai cuộc gọi nhỡ.
Đều là Khâu Lê gọi tới.
Cố Diễm nhanh chóng gọi lại.
Khâu Lê rất nhanh đã nhận máy: "Alo, em đang ở nhà ga, bên này ồn ào, vừa rồi không nghe được."
Cố Diễm từ tủ lạnh lấy ra một bình nước, đem điện thoại kẹp ở bên tai, vặn nắp bình ra.
Hỏi cô: "Buổi tối đi nhà ga làm cái gì?"
Khâu Lê: "Đón người đó, Dung Thâm lại đây, nửa giờ trước mới nói với em, buổi tối cũng không tiện đi giao thông công cộng ở Tiểu Thành, em cùng Trần Lập Đông đến đón Dung Thâm."
Cố Diễm mới vừa đem bình nước đặt ở bên miệng, nghe được hai chữ Dung Thâm, động tác hơi trệ, không uống nước, mà là hỏi: "Cậu ta như thế nào lại đi qua?"
Khâu Lê tìm một chỗ an tĩnh rồi mới nói với Cố Diễm, "Cùng em đi chạy thị trường, anh ta giao lưu với khách hàng so với em có kinh nghiệm hơn."
Cố Diễm: "Ừ, khá tốt."
Lại dường như không có việc gì hỏi: "Cậu ta có nhiều thời gian như vậy cùng em chạy thị trường?"
Khâu Lê: "Không có, Dung Thâm cũng vội, nhưng anh ta nói sẽ rút ra thời gian, về sau tận lực mỗi cái cuối tuần đều sẽ đi đến thành thị cùng em giao tiếp với các thương nhân.
Lần này phỏng chừng có thể ở bên này mấy ngày, vừa lúc em đối với bên này một chút đều không quen thuộc."
Cố Diễm không nói tiếp, bỏ qua suy nghĩ, nghĩ đến lúc trước cô nói qua, cô sợ sét đánh.
Uống lên hai ngụm nước đá rồi mới nói với cô, "Bắc Kinh mấy ngày nay thời tiết chẳng ra gì, oi bức, dự báo có mưa rào có sấm chớp."
Sau đó, Cố Diễm lại tiếp tục nghiêm trang nói bừa: "Anh nhìn dự báo thời tiết bên kia, hai ngày này sẽ có mưa to, còn kết hợp với sấm chớp, anh..." Ngày mai đi qua.
Khâu Lê nghi hoặc, chen ngang Cố Diễm: "Có phải anh nhìn nhầm rồi không? Vừa rồi em còn nhìn dự báo thời tiết ở đây, nhắc nhở người dân ra cửa nên đề phòng trúng gió, nói mấy ngày nay đều là trời nắng, còn cực nóng, nắng lại cực kỳ gắt."
Cố Diễm: "..."
Sau khi kết thúc trò chuyện, Cố Diễm như có suy tư gì, sau đó đi thư phòng mở máy tính.
Mở máy tính ra, anh đăng nhập hòm thư của Trung Doãn, bắt đầu biên tập tin tức: 【Đài khí tượng thành phố D ngày 13 dự báo thời tiết mới nhất: Hôm nay ban đêm nhiều mây, có mưa hoặc dông tố, dự tính tương lai 48 giờ tới có mưa lớn đến mưa to, dông đến gió giật cấp 7-8, cũng sẽ có sấm chớp.
】
Tin tức biên tập xong, Cố Diễm lại nhắn lại: Cho phòng kỹ thuật đêm nay trong năm phút đồng hồ đưa dự báo thời tiết này chỉ đẩy đến số di động của Thu Thu.
Sau đó đem bưu kiện gửi cho Dương Soái.
Sau đó Cố Diễm lại gọi điện thoại cho Dương Soái, làm anh nhanh chóng phân phó xuống.
Lúc sau thời gian, Cố Diễm liền vẫn luôn chờ cuộc gọi của Thu Thu.
Khâu Lê lại nhận được một cái nhắc nhở của hệ thống dự báo thời tiết, cô cho rằng hệ thống gửi lặp lại, cũng chưa xem một cái nội dung cụ thể, trực tiếp xem nhẹ, tiếp tục lướt xem tin tức giải trí.