Chỗ ngồi phía sau ô tô có tay vịn, dạng cố định, chỉ có thể ngồi hai người.
Cố Diễm không thể làm gì khác mà chỉ có thể ngồi ở ghế phụ phía trước.
Dọc theo đường đi, Khâu Lê liên tục líu ra líu ríu, từ công việc cho đến sáng nay cô ăn gì, đều báo cáo rõ ràng cho Khâu Tây Văn.
Khâu Tây Văn nhéo mặt cô: "Em thật là phiền, đừng nói nhiều nữa được không?"
Khâu Lê: "Không được, em không làm phiền chị thì làm phiền ai đây?"
Cố Diễm quay đầu nhìn Thu Thu một cái, có thể khi cô ở bên Khâu Tây Văn, căn bản sẽ không chú ý đến anh.
Vừa khéo Khâu Tây Văn cũng nhìn sang bên đây.
Khâu Tây Văn không cảm xúc đắc ý liếc nhìn anh một cái.
Cố Diễm: "......"
Quay đầu lại, anh bắt đầu xem tin tức ngày hôm nay.
Hôm nay trên đầu đề báo kinh tế là tin tức của Trung Doãn.
Game online của Trung Doãn chính thức được ra mắt, hai ngày sau sẽ tổ chức họp báo cho trò chơi mới phụ tử liên minh, đến lúc đó sẽ có khách mời bí ẩn đến cổ vũ.
Sau khi Cố Diễm xem xong, đè đè ấn đường, Miêu Thanh vẫn muốn chống đối cách làm của anh.
Nhưng anh lại không can thiệp quá nhiều vào quyết định của cô ấy.
Thư ký gửi đến một tin nhắn, nội dung là: Cố tổng, thứ tư hội nghị cổ đông lâm thời vẫn sẽ tổ chức sao?
Cố Diễm: Đúng vậy, ngày mai tôi về.
Thư ký: Được
Lúc này ở ghế phía sau, Khâu Tây Văn đang nghe điện thoại, một mình Khâu Lê buồn bực, chồm người lên phía ghế phụ, chọc chọc vào vai Cố Diễm.
Cố Diễm quay đầu lại, vẻ mặt nhàn nhạt: "Có việc sao?"
Anh cảm thấy từ lúc có Khâu Tây Văn ở đây, tất cả sự chú ý của Thu Thu đều đặt ở trên người Khâu Tây Văn, không hề chú ý đến anh.
Khâu Lê: "...."
Cô có chút ngốc.
Đây là ngữ khí gì?
Sắc mặt của cô lập tức lạnh xuống, thiếu chút nữa là khóc ra nước mắt.
Cố Diễm thở dài, vuốt ve mu bàn tay của cô, giọng nói ôn hoà: "Làm sao vậy?"
Thu Thu còn chưa có vui vẻ, nhỏ giọng giận dỗi: "Lúc nãy anh nói chuyện với ngữ khí gì?"
Cố Diễm dỗ dành cô: "Vừa nãy anh đang nói chuyện công việc với thư ký, lúc nói chuyện với em ngữ khí có chút lớn, lần sau sẽ không có nữa?"
Thu Thu đánh anh hai cái, xem như là đã tha thứ.
Cố Diễm hỏi cô một lần nữa: "Lúc nãy em muốn nói với anh cái gì?"
Thu Thu chỉ ra ngoài cửa xe: "Dường như trời sắp mưa rồi, anh xem bầu trời đã tối tồi, mới vừa nãy vẫn còn có mặt trời."
Cố Diễm: "Ừ, dự báo thời tiết nói sẽ có mưa rào kèm theo sấm chớp."
Thu Thu cười: "Lúc này em không sợ sét đánh nữa rồi."
Tối nay cô muốn tâm sự cả đêm với Khâu Tây Văn.
Cố Diễm cũng cười nhạt: "Ừ."
Vốn dĩ tối nay anh đi cao tốc về Bắc Kinh, nhưng sau khi nhìn dự báo thời tiết, hôm nay từ xế chiều đến ban đêm đều sẽ có mưa rào kém sấm chớp, còn có sấm sét mạnh, anh liền dời thời gian trở về sang ngày mai.
Buổi trưa bọn họ ăn ở nhà hàng hải sản tươi đã lâu đời.
Chỗ ngồi ở dưới lầu đã kín, chỗ hẹn trước được sắp xếp ở trên lầu.
Cố Diễm nói với Thu Thu: "Em phụ trách gọi món, anh với chị em lên lầu trước."
Thu Thu ra hiệu dấu OK, vui vẻ đi theo nhân viên phục đến khu hải sản tươi sống.
Khâu Tây Văn cùng Cố Diễm lên trên lầu, sau khi ngồi xuống, Khâu Tây Văn đặt túi xách sang một bên, ngước mắt nói: "Muốn nói gì thì cậu cứ nói thẳng ra đi."
Cố Diễm cũng đi thẳng vào vấn đề: "Chuyện đầu tư B2B cho Phương Quân, tạm thời chị đừng nhúng tay."
Khâu Tây Văn cười, "Nếu như tôi vẫn muốn nhúng tay vào thì sao?"
Cố Diễm: "Chị nhúng tay vào cũng chỉ là trị ngọn không trị gốc, nói không chừng sẽ tiền mất mà tật mang, dù sao hậu cần B2B của Phương Quân đều có sẵn, chỉ có đoàn đội là khá gay go."
Khâu Tây Văn: "Không phải cậu nói tất cả đoàn đội của cô ta đều không được sao?"
Cố Diễm: "Nhưng chỉ cần đoàn đội của Triệu Tiêu Quân tiến hành chỉnh đốn toàn diện, hiện nay nền tảng B2B của cô ta chiếm số lượng rất nhiều trong thị trường quốc nội, chính là kết quả mà không có bất kỳ công ty nào đạt được trong vòng hai năm tới, muốn cạnh tranh với cô ta cơ bản là không thể."
Đoàn đội B2B của Phương Quân trước đây, từ trung tần đến cao tằng, đều là người nhờ cạp váy Triệu gia mới vào được, năng lực không có, tính khí cũng không nhỏ.
Vĩ lẽ đó nên mấy năm qua B2B của Phương Quân đều không có gì khởi sắc, tập trung một ít vào thị trường, vị trí quan trọng thì bị người khác giữ lại, nên vẫn chưa đi mở mang thị trường.
Ba của Triệu Tiêu Quân cũng rất rõ ràng, nhưng bởi vì là quan hệ thân thích, cho nên mới nhẫn nhịn.
Nhưng Triệu Tiêu Quân lại không biết.
Dừng một chút, Cố Diễm nói tiếp: "Tranh giành thị trường là khốc liệt nhất, xem như bây giờ chị đầu tư cho Thu Thu mấy trăm triệu, trong thời gian ngắn cô ấy cũng không thể có được chỉnh hợp cung ứng liên tài chính trên toàn quốc, nói không chừng cô ấy chỉnh hợp một cái, liền bị Triệu Tiêu Quân chiếm một cái, như vậy Thu Thu làm đều sẽ vô ích.
Lúc trước anh không muốn đầu tư Phương Quân, thậm chí là muốn đánh ép bọn họ, cho công ty nhỏ của Thu Thu một con đường sống, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, anh phát hiện suy nghĩ của mình quá là ngây thơ.
Ý cười trên khoé miệng Khâu Tây Văn dần liễm đi: "Ý của cậu, chính là muốn đầu tư B2B của Phương Quân?"
Cố Diễm gật đầu: "Nguyên tắc cạnh tranh thị trường từ trước đến nay đều là khôn thì sống mà dại dột thì chết, không phải là nguyên tắc dựa vào sự yêu ghét của chúng ta."
Không phải bọn họ không thích Triệu Tiêu Quân, thì công ty của cô ta sẽ không thể đứng được.
Khâu Tây Văn "a" một tiếng, "Cậu đầu tư Phương Quân, tuỳ ý để cho Triệu Tiêu Quân chiếm thị trường của Thu Thu trước, sau đó cậu sẽ từ từ thu mua cổ phần, cho đến khi trở thành đại cổ đông công ty B2B Phương Quân, rồi đem cổ phần đó chuyển cho Thu Thu?"
Để Thu Thu trở thành chủ của Triệu Tiêu Quân.
Cố Diễm: "Ừ."
Khâu Tây Văn cười lạnh: "Vậy cậu có nghĩ tới, có lẽ Thu Thu sẽ không hiếm lạ với công ty của Triệu Tiêu Quân sao?"
Cố Diễm nhếch môi: "Tôi nghĩ Thu Thu sẽ không vui vẻ."
Dù sao công ty của Triệu Tiêu Quân và công ty của Thu Thu đều làm nghiệp vụ sản phẩm tiêu thụ, anh đầu tư cho Triệu Tiêu Quân, liền có nghĩa là anh giúp Triệu Tiêu Quân chiếm trước thị trường của Thu Thu.
Có thể anh không đầu tư, Triệu Tiêu Quân vẫn có thể đi tìm người khác đầu tư.
Kết quả cuối cùng đều sẽ như vậy.
Anh nhìn Khâu Tây Văn: "Cho nên, Thu Thu nhọc lòng bận tâm hơn nửa năm, cuối cùng thị trường vẫn bị Triệu Tiêu Quân chiếm trước sao?"
Khâu Tây Văn: "Thu Thu trong mắt cậu cứ như vậy thôi sao?"
Cố Diễm thở dài: "Tây Văn, chị lý trí một chút được không? Việc này với Thu Thu có năng lực hay không không có bất kỳ liên quan gì!"
Anh cầm ly nước uống mấy ngụm, ép lại hoả khí.
"Công ty của Triệu Tiêu Quân đã thành lập bốn năm, bất luận trên thị trường hay là sức ảnh hưởng, hiện tại công ty của Thu Thu đều cởi giày nhìn theo bóng lưng, đối với năng lực không có liên quan."
Khâu Tây Văn vẫn cảm thấy hài hước.
Không đồng ý mà cũng không phản đối.
Cố Diễm: "Không nói đến những điều này, bây giờ nói đến người lập trình game, rất nhiều người đếm không xuể, nhưng có thể làm cho mọi người nhớ kỹ, người không chơi game cũng biết đến, tất cả đều bắt đầu từ công ty game online Trung Doãn.
Chị có thể nói đoàn đội khác không có năng lực, thì không đúng sao?"
Khâu Tây Văn vẫn nhìn Cố Diễm, không lên tiếng.
Cố Diễm vẫn tiếp tục: "Công ty game online của Trung Doãn từ nghiên cứu phát minh đến kỹ thuật mở rộng hoạt động, đoàn đội với mấy vạn người, chị cảm thấy có bao nhiêu công ty nhỏ có năng lực chống lại?"
Khâu Tây Văn vẫn trầm mặc, lấy gương từ trong túi xách ra, nhìn mặt mình một chút.
Sắc mặt rất khó coi.
Mặc dù cô tán thành quyết định theo lý trí này của Cố diễm, nhưng về mặt tình cảm thì không có cách nào tiếp nhận được.
Cô cất cái gương nhỏ, nhìn về Cố Diễm: "Cậu nghĩ chuyện làm ăn nào cũng một bước lên cao sao? Cái Thu Thu muốn cũng không phải là công ty của Triệu Tiêu Quân, hoặc là có thể chèn ép Triệu Tiêu Quân, cái con bé muốn chính là thái độ của cậu."
Cố Diễm: "Hiện tại tôi chỉ muốn làm cho lòng cô ấy thoải mái, nửa năm sau, một năm sau, công ty của cô ấy bị Triệu Tiêu Quân chèn ép đến đóng cửa, có khả năng trong lòng cô ấy sẽ khó chịu."
Vì lẽ đó, tại sao đã biết kết quả cuối cùng là gì, lại còn muốn phóng túng?
Khâu Tây Văn: "Cái này không giống nhau, bản thân con bé thua trận, và cậu giúp người khác tăng tốc độ cho con bé thua trận, là hai khái niệm khác nhau.
Theo tình cảm của người phụ nữ mà nói, là khác nhau một trời một vực."
Cô vỗ vỗ nơi cổ họng, thoải mái một chút, tiếp tục nói: "Tôi nhớ lúc trước tôi có liên lạc với cậu, trong tin nhắn, đã nói, cậu không cần cung cấp tiền trợ giúp cho con bé, nhưng đừng phủ định con bé."
Nói xong, cô cười nhẹ: "Tôi đã dự kiến trước, biết lần này cậu sẽ theo lý trí đầu tư cho Triệu Tiêu Quân, cho nên tôi mới trở về."
Cố Diễm híp mắt, nhìn Khâu Tây Văn, không lên tiếng.
Khâu Tây Văn vẫn cười, rất nhạt, "Con bé không có cậu, thì còn có tôi, không phải sao?"
Sắc mặt Cố Diễm căng thẳng.
Nhưng vẫn không lên tiếng.
Khâu Tây Văn: "Tôi chỉ nhắc nhở cậu một câu, có thể lúc cậu chính thức tuyên bố đầu tư B2B cho công ty Triệu Tiêu Quân, cũng chính là ngày Thu Thu và cậu chia tay, tự cậu cân nhắc đi."
Cố Diễm: "Cô ấy làm phiền tôi, cã nhau với tôi, tôi cũng không xem là thật."
Càng không thể cho phép cô chia tay với anh.
Anh còn nói: "Hơn nữa Thu Thu đi chạy thị trường quá mệt mỏi, tôi cũng không muốn cô ấy phải khổ cực như vậy."
Lúc cô chưa phải là bạn gái của anh, anh cũng không muốn chống đỡ cho cô làm B2B.
Đàn ông làm còn mệt, đừng nói là một cô gái nhỏ cái gì cũng không biết đi làm.
Cho nên lúc ở trong nhà Mộ Thời Cảnh, cô hỏi anh có thể ủng hộ cô một chút được không, anh không hề nghĩ ngợi mà cự tuyệt.
Sau đó, sau khi ở bên nhau, biết cô vì anh mà làm B2B, hơn nữa vẫn nhiệt tình như vậy, anh không đành lòng đả kích cô.
Kỳ thật từ đầu đến cuối, anh đều không có tán thành.
Nhất là tối hôm qua anh ngồi xuống buộc lại dây giày cho cô, đôi giày thể thao kia chỉ mới mang được một tuần, đế giày đã bắt đầu bị mài mòn.
Trước đây cô lười như vậy, đi mấy bước cũng không muốn đi, bây giờ có thể chịu đựng cả ngày đi chạy thị trường.
Trong nháy mắt này, anh không nói được trong lòng mình đang có tư vị gì.
Hiện tại, anh muốn mang cô bên người mình, để mỗi ngày đều có thể nhìn thấy.
Khâu Tây Văn: "Cậu quá ích kỷ."
Đàn ông đều là đồ vô lại.
Bọn họ đều sẽ tự cho mình cái gọi là góc độ lý trí, đặt suy nghĩ của mình lên người khác, lỳ thật lại làm cho người khác tổn thương.
Trước đây cô cho rằng Mộ Thời Cảnh và Mạc Viễn Đông là loại đàn ông này.
Sau đó phát hiện Thẩm Nghiên cũng như vậy.
Bây giờ nhìn lại, Cố Diễm cũng không phải là ngoại lệ.
Đại khái đó chính là đàn ông.
Yêu một người, đều sẽ lý trí.
Khâu Tây Văn hỏi Cố Diễm: "Cậu chuẩn bị lúc nào sẽ nói cho Thu Thu biết?"
Cố Diễm trầm mặc vài giây: "Sau khi họp cổ đông xong."
Sau đó Thu Thu gọi món xong đi lên đây, bọn họ đều hiểu ý không nhắc lại vấn đề này.
Cố Diễm đem ghế dựa bên cạnh kéo đến: "Ngồi bên này."
Nhưng Thu Thu không để ý, trực tiếp ngồi ở bên cạnh Khâu Tây Văn, cũng không phản ứng với anh, nghiêng đầu nói chuyện với Khâu Tây Văn, nói mình đã gọi món gì.
Cố Diễm bất đắc dĩ nhìn cô.
Món ăn được mang lên, Cố Diễm vẫn theo thói quen đem món ăn Thu Thu thích ăn nhất bỏ vào chén của cô.
Thu Thu cầm đũa, đem hải sản anh mới vừa gắp sang bỏ lại trong chén của anh, "Để tự em lấy."
Trên mặt cô cũng không có cảm xúc gì.
Cố Diễm nhìn cô chằm chằm, trong lòng mơ hồ có một tia bất an, "Làm sao vậy?"
Khâu Lê ngước mắt nhìn, "Không sao đâu."
Sau đó cô cúi đầu bắt đầu ăn.
Chỉ là vị giống như rượu đắng.
Vừa nãy lúc gọi món, cô có lên đây.
Bởi vì túi xách bị Cố Diễm mang lên, cô không có di dộng, liền đi lên đây hỏi bọn họ muốn ăn tôm hùm loại nào.
Cuộc nói chuyện của chị gái với anh, cô đã nghe được.
Ngoài cửa sổ.
Nháy mắt đêm đen kéo đến.
Những tảng mấy đen lớn cứ nối đuôi nhau mà đến.
Sau đó gió to bắt đầu nổi lên.
Cửa sổ đã đóng chặt, nhưng vẫn có thể nghe được cuồng phong đang gào thét.
Mưa giông sắp tới rồi.
Khâu Tây Văn sờ mái tóc dài của Thu Thu, cười nói: "Một lát nữa nếu có sợ, thì cứ ôm chị trốn một lát."
Lúc còn bé Thu Thu rất sợ ngày có mưa gió, mỗi lần sét đánh cô đều bị doạ mà khóc.
Sau khi lớn lên có thể sẽ tốt hơn một chút, cô cũng không rõ lắm.
Bởi vì sau khi lớn lên, lúc cô ở cùng với Thu Thu, cũng không phải là ngày mưa gió.
Thu Thu nở nụ cười rất nhạt, rầu rĩ 'ừ' một tiếng.
Cô lại quay đầu nhìn về phía cửa sổ, cùng không có nhìn Cố Diễm.
Hiện tại cô không có chút nào muốn để ý đến anh.
Lúc này những hạt mưa to như hạt đậu đập bùm bùm về phía cửa kính.
Đột nhiên bầu trời đen nhánh như bị xé toạc ra, như là ánh sáng, như là tia chớp.
Cố Diễm theo bản năng đứng lên, cố gắng nghiêng người, cách bàn ăn, đem đầu Thu Thu tựa vào lồng ngực của anh, hai tay nhanh chóng che lại tai cô.
Ngay lúc này, đầu tiên là 'răng rắc', sau đó là 'oành' một tiếng vang thật lớn, giống như tiếng sấm đang đánh từ trên đầu xuống.
Cố Diễm thả tay ra khỏi tai cô, hai tay vòng lấy cô ôm vào trong ngực, hôn nhẹ tóc cô, "Ngoan, không có chuyện gì."